Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 169: Xà cùng Vượn

“Để ta.”
La Chấn Xuyên bước lên đón lấy ba người kia.
“Tránh ra.” Đại hán gầm nhẹ, lắc tay một cái, một thanh đoản mâu đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn bước đi như bay, thân hình lóe lên, đoản mâu đã tạo thành vô số bóng ảnh bao phủ xuống.
Kình khí gào thét, uy thế khởi thịnh làm ánh mắt năm người khẽ biến đổi.
“Tới hay lắm.”
La Chấn Xuyên quát lên, giơ tay không đón tiếp, Cửu Sơn Quyền nhìn chậm mà nhanh đột kích thẳng vào bóng mâu ảnh.
“Bành!”
Kình khí bị chấn động bắn ra bốn phía. Chỉ trong một chốc, hai người đã lao vào nhau, chiêu nọ tiếp chiêu kia, cỏ cây tung bay ngả rạp. Bên cạnh đó, Tạ Diệu Vũ và Điền Phương Hành cũng đã chia nhau ra ngăn cản hai người còn lại.
Ngôn Kỳ cũng định ra tay nhưng lại thấy đối phương có ít người, không muốn ỷ đông hiếp ít nên lắc đầu rồi dừng chân lại.
Mạc Cầu nhìn mấy người vẻ suy nghĩ. Bọn họ không hổ là thế hệ trẻ tinh nhuệ của các thế lực lớn, thực lực mấy người đều rất mạnh. Công pháp, võ kỹ tu luyện đều có phẩm cấp thượng thừa. Chân khí dồi dào, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng khoảng cách tới cảnh giới ngoại phóng đã không còn xa.
Trong mấy người, La Chấn Xuyên là mạnh nhất, sau đó đến Tạ Diệu Vũ. Hai người Ngôn Kỳ với Điền Phương Hành cũng không kém hơn bao nhiêu. Ở Linh Tố Phái, trừ Đổng Tiểu Uyển vốn kiệt xuất ra, thế hệ trẻ có lẽ chỉ có Lý Quảng Nhiên là so sánh được.
Tất nhiên, nếu chân chính động thủ, Lý Quảng Nhiên mặc dù có chân khí hùng hậu nhưng võ kỹ lại thua kém rất nhiều, không phải là đối thủ của bọn họ.
Giữa chiến trường, bóng dáng Tạ Diệu Vũ di động rất uyển chuyển, Tỏa Tâm Chưởng kéo theo ngàn vạn chưởng ảnh nhẹ đánh lên ngực đối phương. Động tác của nàng nhìn như vô lực nhưng chưởng ấn tác động lên người đối thủ lại không kém gì trọng chùy giáng xuống.
“Bành!”
Một tiếng động trầm thấp vang lên, thân thể đối thủ của nàng lắc lư, hắn lảo đảo bước lùi về sau mấy bước, khóe miệng thổ máu, khí tuyệt bỏ mình.
Thân là nhi nữ giang hồ, Tạ Diệu Vũ biết khi nào phải ra tay quyết tuyệt, sát phạt quyết đoán nên nàng xuất thủ không hề lưu tình.
“Soạt...”
Đối phương mất mạng, túi đồ trên người rơi xuống, từ trong đó lăn ra không ít kim khí châu báu giá trị. Mắt mấy người tỏa sáng, hô hấp không nhịn được cũng trở nên gấp hơn. Nhất là Ngôn Kỳ, ánh mắt hắn có thêm một tia hối hận vì dù sao người không phải do hắn giết, có phân chia thành quả thì hắn cũng không được bao nhiêu.
Thấy đồng bọn bỏ mình, hai người còn lại vừa sợ vừa giận.
“A!”
Đại hán cầm mâu ngửa mặt lên trời hét lớn, bóng mâu tụ lại trên trời, vô thanh vô tức đâm thẳng về phía La Chấn Xuyên. Tốc độ ra mâu nhanh đến cực hạn, từ biến hóa trở nên đơn giản, kình phong gào thét cũng đột nhiên biến mất không còn. Chỉ có mũi mâu đang từ xa điểm tới.
Hai mắt La Chấn Xuyên cau lại, hắn há miệng thét dài, Cửu Sơn Quyền đánh ra liên hoàn, thân hình nhanh chóng lùi về sau. Một chiêu kia của đối phương, dù là hắn cũng không dám ngạnh kháng.
“Bạch!”
Bóng mâu đang lơ lửng giữa trời đột nhiên chuyển hướng lao về phía Điền Phương Hành. Chỉ một kích đã liên hợp với đồng bọn bức nàng phải lui lại.
“Đi.”
Tên đại hán gầm lên, kéo đồng bọn quay ngược trở lại cánh rừng vừa ra khỏi.
“Muốn đi?” La Chấn Xuyên bị hư chiêu đối phương chọc đến tức điên, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, hắn cắn răng nhanh chóng đuổi theo. Hai hàng mi thanh tú của Điền Phương Hành chau lên, nàng nhìn cái túi đựng đồ châu báu đang nằm trên đất thì nở nụ cười rồi cũng lập tức đuổi theo.
“Sư tỷ, giặc cùng đường chớ đuổi.”
Tạ Diệu Vũ đưa tay muốn ngăn nhưng không được.
“Diệu Vũ.” Ngôn Kỳ liếm môi nói. “Hay là chúng ta cùng đuổi theo?”
“Không được.” Tạ Diệu Vũ nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu. “Hai người kia không phải là đối thủ của La huynh và sư tỷ, chúng ta đến đó cũng không giúp thêm được gì.”
Hơn nữa đối phương vác đồ nặng trên người, khinh công cũng không vượt trội nên không thể chạy xa được.
“Tốt.” Ngôn Kỳ thở dài, vẻ mặt tiếc nuối nhưng cũng đành gật đầu. Ba người nhanh chóng thu dọn chiến trường rồi im lặng chờ đợi hai người kia trở về.
Không lâu sau.
Mạc Cầu chợt nhíu mày.
“Có âm thanh lạ.”
“Thế nào?” Tạ Diệu Vũ nhìn hắn, thấy Mạc Cầu quay nhìn bốn phía như thể âm thanh khá lạ không chỉ tới từ một phía mà đến từ bốn phương tám hướng.
“Rầm rầm...”
Trước mặt, cây lá lắc lư, La Chấn Xuyên và Điền Phương Hành mang theo vẻ mặt tái nhợt theo nhau phi ra.
“Đi mau, đằng sau có quái vật!”
“Quái vật?” Ba người sững sờ.
Chỉ một khắc sau, cây cối phía trước thi nhau gẫy đổ, tốc độ lan tới ngày một nhanh.
“Xà !” Gương mặt xinh đẹp của Điền Phương hành đã trắng bệch, âm thanh run rẩy. “Cự xà !”
Lúc này, với thị lực vượt trội, Mạc Cầu cũng đã phát hiện ra điều bất thương, sắc mặt đại biến, nhanh chóng lui về sau.
“Tê... tê...”
Trong bóng tối của khu rừng, một hắc ảnh khổng lồ đang yên lặng thăm dò, chỉ cái đầu nó đã to bằng một căn phòng nhỏ. Thân thể nó dài đến mười mấy mét, rộng gần nửa trượng nhìn không khác gì một toa xe lửa. Cái lưỡi chẻ đôi màu hồng thè ra thụt vào kéo theo tiếng rít chói tai.
Đúng là một đầu cự mãng!
“Ầm ầm...”
Cự mãng uốn lượn trườn tới, những nơi nó đi qua, núi đá băng liệt, uy thế khiếp người.
“Đi mau.”
Không chút do dự, mấy người lập tức quay đầu bỏ chạy. Loại dị thú to lớn này sự linh hoạt chưa biết thế nào, nhưng chỉ lực phòng ngự, khả năng sát thương đã có thể so với cao thủ nhất lưu rồi. Chả trách ba tên phản phỉ lúc nãy lại ra vẻ hốt hoảng như vậy, gặp bọn họ cản đường cũng liều chết xông lên.
Thì ra đằng sau bọn chúng còn có con quái vật này!
“Bạch!”
Mạc Cầu đạp chân xuống đất, Chỉ Xích Thiên Nhai lập tức phát huy tới cực điểm, cả người lao về phía trước như một mũi tên. Nhưng chưa đi được bao xa, thân hình hắn đã phải dừng lại, đao kiếm nhanh chóng tuốt ra, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía trước.
“Thế nào?”
Tạ Diệu Vũ đi sau hắn cũng vừa dừng lại, nàng hỏi xong thì cũng tự nhìn thấy đáp án.
Từ phía trước có một con cự viên cao hơn một trượng đang giậm chân đi tới, tứ chi to lớn mang theo lực lượng bộc phát kinh khủng.
Lại thêm một con dị thú nữa!
“Ngao...!”
Con quái thú gầm lên, thân hình lao vút về phía Mạc Cầu, hai cánh tay to lớn vươn ra công kích người gần nó nhất. Mỗi cánh tay nó to như một cái xà nhà lớn, kéo theo kình phong gào thét bao trùm hơn một trượng xung quanh.
Thân hình nó to lớn nhưng lại vô cùng linh hoạt, tốc độ rất nhanh khiến mấy người không thể né tránh.
“Hây!”
Mạc Cầu nghiêm mặt, khí huyết trong thể nội tuôn trào. Kình lực bộc phát, hắn không lùi mà tiến, đao kiếm xoay vòng đón đối phương vọt tới.
Hắn đã đạt tới Tu La Thân đệ tứ trọng, thân thể vững như sắt thép, toàn lực bộc phát ra thì không kém gì cao thủ nhị lưu. Âm Dương Thác Loạn Đao sáng ngời, đao quang kiếm ảnh đan xen như tạo thành một vòng sáng hình tròn, khí thế lăng lệ khiến người ta nhìn mà phát lạnh.
“Bành!”
Quang ảnh và cự chưởng va chạm vào nhau, thân thể Mạc Cầu run lên, sắc mặt đỏ trắng lẫn lộn, cả người giống như một quả bóng bị đập bay ngược về sau. Con cự viên cũng lảo đảo, thân thể to lớn của nó loạng choạng mấy bước mới ổn định lại được. Trên bàn tay đã xuất hiện mấy vết máu.
“”To lớn như vậy mà xem ra cũng chỉ đến thế.” Ngôn Kỳ thấy vậy thì cười lạnh vẻ khinh thường, trường kiếm bên hông tuốt ra khỏi vỏ bước nhanh tới trước.
“Xem chiêu.”
Hắn hét lên, kiếm quang như du long đằng không bay lên đâm về phía cổ họng của con cự viên.
“Đừng!” Mạc Cầu vừa ổn định thân thể, nhìn vậy thì biến sắc. Hắn vội hét lên nhưng đã không còn kịp nữa.
“Ngao!” Con cự viên bị thương, hai mắt đỏ hồng, cả người giống như phát điên. Nó gầm lên, đạp mạnh chân xuống đất, bàn tay nắm chặt lại đập mạnh vào luồng kiếm quang trước người.
Uy lực khủng khiếp lan ra đến mấy trượng xung quanh. Kiếm quang vốn như vảy rồng trở nên yếu đuối bị một quyền của nó đánh trúng.
“Bành!”
Lưỡi kiếm vỡ vụn. Dư thế của quyền phong không dừng lại mà tiếp tục đánh lên trên người Ngôn Kỳ, cự lực bộc phát biến nửa dưới người hắn biến thành một đống thịt vụn.
“Soạt!”
Một nửa thi thể còn lại văng xuống bụi cỏ. Không gian trở nên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận