Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 259: Dịch công tử

Thân hình Đàm Sinh di chuyển như giao long trong màn đã rơi, sau mấy hơi thở đã thoát khỏi phạm vi bao phủ của trận mưa đá. Danh xưng Thái Hồ Kim Long của hắn quả là danh bất hư truyền.
Thân hình Hạ Giang Vân thì dừng lại, chân khí Tiên thiên ngưng tụ thành một vòng bảo vệ, hắn nhấc tay giơ chân đều tạo ra cương phong gào thét. Cự thạch rơi xuống vừa chạm vào vòng bảo vệ đã băng liệt hóa thành bột đá bay đầy trời. Mặc dù hắn chậm rãi lùi lại nhưng cuối cùng cũng lùi đến khu vực an toàn như đồng bạn. Ở phía trước, lối đi đã bị đá núi chất chồng chắn mất.
“Địa chấn?” Hạ Giang Vân nhướng mày rồi khẽ lắc đầu. “Hình như không phải.”
“Đúng là không phải.” Đàm Sinh ra vẻ nghiêm nghị, hắn chậm rãi quay đầu nhìn một người. “Là do các hạ làm?”
Hạ Giang Vân giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Với tu vi của hai người mà đối phương đến gần như thế mới phát hiện ra được. Hơn nữa, bên cạnh hai người là núi đá cao ngất, phía sau đá núi chất chồng, vậy thì chỉ có một con đường có thể chọn mà thôi. Trong khi đối phương vẫn đứng ở giữa chặn lại.
“Các hạ là ai?” Hai mắt Hạ Giang Vân nhíu lại. “Chúng ta chưa từng gặp mặt, lại không có cừu oán gì, các hạ ngăn trở chúng ta là có ý gì?”
“Vậy sao.” Mạc Cầu lạnh nhạt nói. “Không phải các ngươi muốn tới tìm ta sao?”
“Tìm ngươi?” Hạ Giang Vân chau mày, sau một khắc thì cả người co rút lại. “Ngươi là Mạc Cầu?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta chính là Mạc Cầu.”
“Muốn chết.” Sau một tiếng gầm thét, Thái Hồ Kim Long Đàm Sinh đã động thủ, thân hình nhằm thẳng hướng Mạc Cầu mà đi. Hắn không nói hai lời mà trực tiếp ra tay. Thân thể còn ở trong không trung, ngón tay hắn bắn ra mấy đạo kình khí như nỗ tiễn kích xạ tới trước. Đồng thời há miệng quát khẽ, thân hình xoay quanh, cổ tay rung lên, một thanh ám kim phân thủy đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Li!”
Hắn hướng về phía trước đâm ra một chỉ, phong khởi rít gào.
Hai người cách xa nhau trăm mét, khoang cách ấy với hắn chỉ tốn vài hơi thở mà thôi. Phân thủy xoay tròn như một cái vòi rồng làm không khí phát ra âm thanh như tiếng cánh quạt chém vào không khí. Với uy thế mạnh mẽ của nó, dù ở phía trước có là cửa thành vững chắc cũng sẽ dễ dàng đột kích xuyên qua. Mặc dù đối diện với hắn chỉ là một võ giả Hậu thiên nhưng hắn đã xuất thủ là không có một chút xem thường nào.
Đối phương chỉ đến một mình lại dám ngang nhiên chắn đường hai người bọn họ, không cần nghĩ nhiều cũng biết đối phương nhất định có át chủ bài.
“Đến hay lắm.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, thân hình ổn trụ bất động, nhuyễn kiếm bên hông hấp thụ lực lượng tự động bung ra.
“Coong!”
Tiếng kiếm ngân vang lên thanh thúy. Chuôi kiếm này hắn lấy được trên người tên thích khách ám sát Lục Nam Thù, nó là một thanh pháp khí có thể phá pháp thuật linh quang. Chân khí Tiên thiên cũng chỉ cần vạch một cái là phá được.
Hoa Bắc Đường chết ở trong tay hắn cũng bởi thế. Dù không có năng lực đặc biệt nào khác, chỉ dựa vào sự sắc bén này và tính bền dẻo thì nó cũng xứng là một thanh bảo kiếm rồi.
Kiếm quang chớp động như khổng tước khai bình, trong chớp mắt đã bao phủ tứ phương xoắn nát mọi đòn đột kích của đối phương. Đồng thời lưỡi kiếm búng ra ngạnh kháng cùng với phân thủy.
“Đinh đinh...”
Binh khí hai bên va chạm, thân hình Mạc Cầu bất động, cổ tay hơi run, kiếm lý Vô Định Kiếm ẩn hàm tỏng đó nhanh chóng điểm ra mấy chục điểm. Mỗi kích đâm ra đều đánh trúng vào điểm yếu trong thế tới của phân thủy khiến cho Đàm Sinh gào thét liên tục mà không thể nào tiến lên được. Sau một lúc đối phương bắt đầu cảm thấy mình rơi vào thế hạ phong, nhưng bên cạnh hắn còn có người khác.
“Hô...”
Cảm nhận được khí tức của đồng bạn, một cỗ cương kình ngưng tụ ngang nhiên đè ép xuống.
Đoạt Mệnh Chưởng!
Hạ Giang Vân đánh ra một chưởng uy thế cực thịnh, hung ác vô cùng. Chân khí Tiên thiên ngưng kết thành một tấm khiên có thể so với thần binh nhất đẳng, giống như... cương khí hộ thân trên người Mạc Cầu vậy.
Có thể ngưng tụ thành Cương khí, trong cảnh giới Tiên thiên chắc chắn là hảo thủ. Nhân vật cỡ này trong phủ Đông An chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Những cao thủ như vậy mới có tư cách tham dự vào những trường chém giết của tu Tiên giả.
Động tác Đàm Sinh xiết chặt, tốc độ ra chiêu đột nhiên tăng lên như gió bão cuồng phong ào ạt thổi tới.
Đối mặt với sự liên thủ của cao vị Tiên thiên, Mạc Cầu vẫn không đổi sắc mặt, hắn cầm kiếm trong tay, tay còn lại khẽ bấm ấn quyết.
Phục Hổ Ấn!
ấn quyết hóa thành quyền phong mang theo lực lượng và khí tức mạnh mẽ từ trên cao bổ xuống.
“Bành!”
Cương khí hộ thân và cương kình Tiên thiên đụng vào nhau, kình khí hóa thành bão táp bắn ra khiến núi đá trong vòng mấy trượng theo nhau nứt vỡ.
“Ừm!”
Mạc Cầu vẫn bất động, trong khí đó Đoạt Mệnh Nho Sinh Hạ Giang Vân kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể không trụ được lảo đảo lùi về sau một bước. Cùng lúc đó pháp khí nhuyễn kiếm biến hóa, thế như thần long đè ép Đàm Sinh lui lại mấy bước mới thôi.
“Làm sao có thể!”
Hai người biến sắc rồi cùng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt người đối diện tràn ngập hoảng sợ. Một vị võ giả Hậu thiên mà thôi... Đối mặt với thế công kết hợp của hai người bọn họ mà vẫn đứng yên bất động, còn khiến cho hai người phải đồng thanh thối lui!
“Cương khí hộ thân!”
“Hắc Sát chân thân đệ thất trọng!”
Hạ Giang Vân không hổ là cao thủ đỉnh tiêm của Ngũ Sơn Phái, nhãn lực xuất chúng. Trong nháy mắt hắn đã nhìn ra điểm khác biệt trên người Mạc Cầu.
“Rõ ràng chỉ có tu vi Hậu thiên mà có thể tu thành ngạnh công đỉnh tiêm của cao thủ Tiên thiên. Thật không tưởng tượng nổi!”
Hắn vừa dứt lời, khí tức trên cơ thể đã tăng vọt. Dáng vẻ tao nhả thư sinh biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một loại khí tức ngang ngược.
“Oanh...”
Đoạt Mệnh Chưởng kéo theo cương kình cuốn lên gào thét khiến hư không rung động, rầm rầm xông thẳng tới Mạc Cầu. Một bên Đàm Sinh đạp chân xuống, đá núi dưới chân lõm vào, bản thân hắn thì phóng vút lên biến mất tại chỗ.
Việc đã đến nước này, có nhiều lời cũng vô ích.
“Coong!”
Phía trước, kiếm âm vang vọng, một vòng kiếm quang lăng lệ quét ngang mấy trượng, kình lực cuồng bạo giống như sóng biển phóng thẳng tới hai người. Mạc Cầu cũng không chịu yếu thế, hắn mím môi, thân thể tăng vọt lên hóa thành một tráng hán cao tới tám thước, toàn thân tỏa ra sát khí và hắc quang bao phủ.
“Oanh!”
Đá núi dưới chân vỡ vụn, hắn nhảy lên cao, một tay cầm kiếm một tay bấm quyết.
Vô Định Kiếm!
Bất Động Như Sơn ấn!
Bốn lần tăng phúc!
“Bành!”
Ba người va chạm, đất núi rung chuyển, núi đá trong khuôn viên mấy trượng theo nhau bạo tạc, từng khối đá lớn nhỏ rơi xuống như mưa. Đối dầu trực diện với hai vị Tiên thiên nhưng Mạc Cầu không lùi không tránh, hắn ngang nhiên cường công mà vẫn chiếm thế thượng phong. So với đối thủ, trạng thái và tốc độ Bất Động Như Sơn Ấn không nhanh hơn đối phương, thậm chí còn có phần chậm hơn như ngay cả như vậy, động tác chậm rãi của hắn vẫn có thể áp chế hai người khiến hai người bất lực.
Quyền kình, kiếm quang liên tục đánh vào điểm yếu của đối phương, thế như bạt núi không thể ngăn cản. Hẻm núi chật hẹp, hai người muốn tránh cũng không có chỗ mà trốn.
“Oanh!”
Kình khí bùng nổ, thực lực Đàm Sinh hơi kém nên tỏ ra hết chống đỡ nổi, cổ họng trào máu bay ngược ra ngoài. Hạ Giang Vân biến sắc, còn chưa kịp rút ra thì một quyền một kiếm đã đánh tới.
“Bành!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể hắn chấn động kịch liệt, liên tục rút lui về sau. Tiếp theo đó, kiếm quang đột nhiên ngưng tụ. Thân thể Mạc Cầu co rút lại, kình lực hòa vào một điểm, một vòng kiếm quang lóe lên trong chớp mắt quét qua khoảng cách mấy trượng như lưu tinh lao vút qua bầu trời.
Thập Bộ Nhất Sát!
“Phốc!”
Ánh kiếm lướt qua, máu tươi xối xả.
Thân thể Hạ Giang Vân run lên, ánh mắt không cam lòng xen với tuyệt vọng. Nơi cổ họng hắn hiện ra một vệt máu đỏ thẫm khiến hắn không thốt lên lời.
Một kiếm đắc thủ, Mạc Cầu không đổi sắc, thân thể tiếp tục lao đi, một quyền hung hăng đánh về phía trước.
“Bành!”
Không có đồng bạn hiệp trợ, Đàm Sinh càng chống đỡ càng loạn, hắn chịu một kích, máu tươi trên miệng phun ra rồi lảo đảo rút lui.
“Hô!”
Kình khí cuốn tung, Mạc Cầu bước nhanh về trước, năm ngón tay mở rộng như Ngũ Chỉ Sơn trong tay Phật đà kéo theo cự lực ngang nhiên ấn xuống. Thân thể Đàm Sinh run rẩy muốn ngăn lại nhưng bất lực, hắn giương ánh mắt hoảng sợ ngước lên nhìn bàn tay to lớn đang áp xuống.
“Ông...”
Đột nhiên, thân thể Mạc Cầu cứng đờ, động tác chụp xuống dừng sững lại, ánh mắt hiện ra dị trạng, vừa có vẻ kinh ngạc lại tò mò không hiểu.
Linh quang!
Chẳng biết từ lúc nào, một vòng linh quang đã xuất hiện ở phía trên hắn rồi chế trụ.
Trấn Sơn Phù!
Trước đó không lâu, lúc đánh nhau với Lục Nam Thù, đối phương cũng bị Linh phù trấn áp nhưng khí lực của Lục Nam Thù rất lớn, hắn lại có Tiên pháp hộ thể nên mặc dù bị Linh phù trấn áp song hắn vẫn có thể động đậy được. Tình huống Mạc Cầu lúc này không được dễ chịu như vậy. Thân thể hắn như có một ngọn núi đè xuống, di động rất khó khăn.
“Hô!”
Kình phong như trường xà cuốn xuống mặt đất rồi bám lấy Đàm Sinh kéo ra ngoài.
“Ba ba...”!
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên. Từ cửa vào hẻm núi có hai thân ảnh chậm rãi đi tới. Một trong hai người là nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ vừa vỗ tay vừa nói.
“Không tầm thường, quả thật là không tầm thường! Chỉ với tu vi Hậu thiên mà có thể phục giết ba vị Tiên thiên, chém chết hai người. Nếu ta không kịp đuổi tới thì sợ là cả ba người bọn họ đều không thoát được.”
Mạc Cầu quay người, cương khí hộ thân bị linh quang áp chế như muốn sụp đổ. Hắn quét mắt nhìn hai người vừa tới, rồi tập trung vào người trẻ tuổi, sắc mặt ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
“Ta họ Dịch.” Người trẻ tuổi cầm tiêu ngọc, hắn vỗ vỗ vào lòng bàn tay. “Người khác vẫn gọi là ta Dịch công tử.”
“Họ Dịch?” Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. “Nghịch minh họ Dịch?”
Với thân phận của hắn tất nhiên có thể biết được rất nhiều bí văn mà người thường không thể biết được. Giống như minh chủ Nghịch minh họ Dịch kia đời đời đều là tu Tiên giả, là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt của Lục phủ.
“Ta lại hy vọng ngươi bảo là Ngũ Sơn Phái.” Dịch công tử lắc đầu. “Phủ Đông An vốn thuộc về NGũ Sơn Phái, Lục gia đã chiếm cứ trăm năm, sợ là không còn ai nhớ nữa.”
Mạc Cầu trầm ngâm, dừng một chút rồi mới nói. “Dịch công tử, ngươi biết ta ở gần đây?”
“Đúng vậy.” Dịch công tử gật đầu. “Ngươi đã sớm phát hiện ra người ở bên cạnh ngươi có vấn đề, lẽ ra phải cao chạy xa bay nhưng rốt cuộc vẫn cứ ẩn thân ở phụ cận, cho nên ta rất hiếu kỳ không biết ngươi định tính toán điều gì. Chỉ là...” hắn than nhẹ một tiếng, “Ta thực sự không nghĩ là ngươi lại dám phản sát mấy vị Tiên thiên, cũng chỉ thiếu chút nữa là thành công rồi.”
“Đáng tiếc!” Hắn lại thở dài thêm một lần nữa. “Ngươi gặp bản công tử ở đây, dù có thành công hay không thì cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu ngạo nghễ.
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu nhếch miệng lên. “Dịch công tử, ngươi có muốn biết ta định nói gì không?”
“Nói cái gì?” Dịch công tử tò mò. “Nói ta nghe xem.”
Mạc Cầu mỉm cười mỉa mai, hắn lật bàn tay, trong đó xuất hiện một khối Hỏa Long Bội.
“Nhân vật phản diện vốn chết bởi nói nhiều!”
“Oanh...”
Hỏa diễm bùng lên từ hư không trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận