Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 90: Toản Tâm Chưởng

Tại một căn nhà ở phía nam thành. Đường chủ Chung Sơn mang vẻ mặt lo lắng đi qua đi lại rồi lại nhìn ra cửa.
Tam đương đầu Chung Vân Triệu thì sắc mặt âm trầm ngồi trên chiếc ghế dài, hô hấp không ổn định, ánh mắt hoảng hốt. Hắn đang bị trọng thương. Bên cạnh đó còn có mấy người, ai nấy đều ra vẻ nôn nóng.
“Đường chủ.” Quách Tiêu lên tiếng từ xa làm mọi người chấn động. “Mạc đại phu đến rồi.”
“Mạc đại phu.” Chung Sơn vội ngước lên nhìn, không để ý đến thân phận Đường chủ mà tự mình tiến lên nghênh tiếp. “Ngươi đã tới, mau xem xem tình trạng của Chung Vân Triệu thế nào rồi?”
“Đường chủ đừng vội.” Mạc Cầu khuyên nhủ một câu rồi để rương đựng đồ xuống, lấy tay bắt mạch cho Chung Vân Triệu.
“Ba!”
Hắn vừa mới kiểm tra đã cảm thấy một cỗ kình lực bá đạo đẩy ra, ngón tay bị bật ngược trở lại.
Đây chính là Chân khí!
Hắn đã nghe người luyện võ sau khi đạt tới Luyện thể viên mãn, trong hoàn cảnh nào đó có thể sinh ra Chân khí với rất nhiều công dụng thần kỳ.
Công pháp tu luyện và chân khí có tính chất khác nhau. Có ôn nhu như nước, có bạo liệt như lửa, có giỏi về bồi dưỡng nhục thân cũng có thể bộc phát giết địch. Bên ngoài lớp da của Chung Vân Triệu được bao phủ bởi một tầng kình lực, tuy chỉ nhàn nhạt nhưng lại rất có lực bộc phát. Lực phòng ngự của nó phải cứng hơn giáp thường, hơn nữa còn có thể phản lại năng lực của người khác.
Đối thủ không có tu vi từ Đoán Cốt trở nên thì e là không thể đả thương hắn được.
Điều này Mạc Cầu đã biết trước nhưng trong lúc vội vàng không để ý đến. Hắn thực chất có thể ngăn chặn cỗ kình lực này nhưng lại không thể triển lộ thực lực ở chỗ này được.
“Vân Triệu.” Nhìn thấy phản ứng của Mạc Cầu, Chung Sơn rất nhanh hiểu ra, hắn kêu gọi Chung Vân Triệu. “Mạc đại phu đã tới, ngươi tỉnh táo lại một chút đi, thu bớt Chân khí lại.”
“À...”, Hai mắt Chung Vân Triệu co lại, ý thức mơ hồ quét mắt nhìn sang Mạc Cầu rồi mới miễn cưỡng gật đầu.
Hắn ngồi thẳng trên ghế, ngực phập phồng hít thở, thứ kình lực vô hình kia cũng theo đó mà thu lại vào trong thể nội.
“Tam đương đầu, ta xem bệnh đây.” Mạc Cầu chắp tay, sau đó bắt mạch lại cho đối phương. Lần này đã không có chuyện gì xảy ra nữa.
Hắn nhắm mắt, yên lặng cảm giác biểu hiện của mạch tượng, hai hàng lông mày lập tức nhăn lại.
“Thương thế ở đâu?”
“Ở đây.” Chung Vân Triệu hít sâu một hơi, nhẹ gỡ áo khoác trên người.
Mạc Cầu nhìn thấy thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn thấy sát gần vị trí trái tim Chung Vân Triệu là một mảnh máu thịt be bét, một cái chưởng ấn hiện rõ trong tầm mắt.
Chưởng ấn xâm nhập vào da thịt, chấn vỡ xương cốt, loáng tháng nhìn thấy cả nội tạng ở bên trong. Phần da thịt bên ngoài trộn lẫn cả những mảnh sắt vỡ tạo thành vết nứt tán ra bốn phía xung quanh. Thương thế thật kinh hoàng.
Một chưởng này có thể đánh nát binh khí, dư lực sau đó không giảm mà tiếp tục đánh vào người Chung Vân Triệu. Chưởng kình xé rách ra thịt, đánh gãy xương cốt rồi tấn công vào nội tạng.
Trong lòng bàn tay có một lỗ máu, tiên huyết vẫn còn đang chầm chậm chảy ra.
“Thương thế này...”, Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc. “ Rất kỳ quái.”
Cảm giác như người đó cầm trong tay nhiều hơn một cây thương, tung chưởng đánh thẳng lên người Chung Vân Triệu. Sau đó là một cỗ kình đạo mãnh liệt tàn phá nhục thân, là biểu hiện rõ ràng của Chân khí.
“Là Toản Tâm Chưởng.” Chung Sơn trầm giọng.
“Chiêu thức nhanh gọn, lòng bàn tay có giấu độc kình xoắn ốc đả thương người trong bóng tối. Đây vốn là công phu chân truyền của Độc Lang, không ngờ Phong Lôi Tuấn cũng biết. Nếu không nhờ Chung Vân Triệu kịp né vị trí yếu hại, sợ là đã...”
Nói đến dây, hai mắt hắn không giấu được một tia hoảng sợ.
“Hai người bọn chúng cũng không dễ chịu gì.” Chung Vân Triệu nghiến răng nghiến lợi. “Độc Lang dính của ta ba đao sáu trảm, hắn phải chết không nghi ngờ. Tên họ Lôi kia có giữ được mạng hay không cũng còn khó nói.”
“Giờ không phải lúc băn khoăn về chuyện đó. Trước tiên phải lo thương thế bản thân đã.” Chung Sơn lắc đầu, lo lắng nói. “Mạc đại phu, thương thế của Chung Vân Triệu ngươi có nắm chắc chữa được hay không?”
Vừa hỏi, hắn vừa lộ vẻ thấp thỏm lo âu. Mạc Cầu dù sao cũng còn quá trẻ, làm việc kín kẽ không lộ liễu làm cho người ta không biết thực sự y thuật của hắn thế nào.
Nếu có lựa chọn khác, Chung Sơn chắc chắn sẽ không chọn tin tưởng vào hắn.
“Việc này...”, Mạc Cầu trầm ngâm một lát mới nói. “Thương thế của Tam đương đầu rất nặng, hơn nữa còn là bị nội thương, đây không phải là thứ mà ta am hiểu nhất.”
“A!” Chung Sơn biến sắc, đang cố gắng trấn an Chung Vân Triệu mà cũng không nhịn được giật mình kêu lên.
“Mạc đại phu.” Quách Tiêu vội mở miệng. “Ngươi nhất định phải cứu Tam đương đầu.”
“Đương nhiên rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng các ngươi cũng biết, ta không giỏi về chữa nội thương. Hiện giờ lại không có Kim Ô Tán của Mục lão. Nếu có ông ấy, chúng ta có thể yên tâm hơn nhiều.”
“Kim Ô Tán?” Chung Sơn ngẩng đầu, vỗ nhẹ hai tay. “Người đâu, mau mang hòm thuốc của Mục lão tới đây.”
“Vâng.” Có tiếng người đáp lời rồi chạy đi. Không lâu sau đã mang một cái hòm thuốc tới. Bên trong hòm đều là các loại thảo dược trân quý.
“Mạc đại phu.” Chung Sơn đưa tay ra hiệu. “Chỉ cần có thể chữa được thương thế của Chung Vân Triệu, bao nhiêu đồ lưu lại của Đinh lão, Mục lão đều sẽ là của ngươi.”
Mạc Cầu thoáng giật mình. Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn. Hắn cố gắng áp chế nỗi vui mừng trong lòng, gật đầu nói. “Đường chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Sau đó Mạc Cầu lấy Kim Ô Tán ra, phối hợp với các loại dược vật khác để Chung Vân Triệu ăn vào, đồng thời làm sạch các mảnh vỡ kim loại ở miệng vết thương của hắn.
Tiếp đó hắn nấu thuốc, nấu vải, khử khí và làm những việc cần làm khác.
Bận rộn một hồi lâu, khoảng hai canh giờ sau, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, Chung Vân Triệu chịu đủ đau đớn cũng rơi vào hôn mê.
“Phù!” Không biết qua bao lâu, Mạc Cầu mới thở ra một ngụm trọc khí rồi ngồi xuống. “Mọi việc ổn thỏa rồi. Chờ Tam đương đầu tỉnh lại, trong vòng hai ngày nếu bệnh tình không có gì bất thường thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”
“Tốt quá rồi.” Chung Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi gật đầu.
“Đường chủ.” Lúc này, có một tên trong bang mới khẽ nhắc hắn. “Các huynh đệ bên ngoài cũng cần ngài ra mặt nữa.”
“Đúng đúng.” Chung Sơn giật mình, bước lên vài bước vỗ nhẹ vào vai Mạc Cầu nói. “Mạc đại phu, việc ở đây xin giao cho ngươi. Các thương binh khác trong bang ngươi không cần lo, cứ để ý chăm sóc Vân Triệu cho tốt là được. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Xin đường chủ yên tâm!” Mạc Cầu vội đáp.
Ba ngày sau.
Trên giường đệm êm ái, Chung Vân Triệu nằm ngửa, hô hấp đã ổn định hơn nhiều. Mạc Cầu ngồi bên cạnh hắn, lấy tay bắt mạch, sau đó hắn thu tay lại.
“Khí huyết bình ổn, nội phủ có lực, xem ra chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể hoàn toàn khôi phục. Chân khí quả thật thần kỳ!”
Thương thế mức độ này, nếu là cao thủ Luyện Tạng bình thường, coi như cứu được trở về cũng sẽ ốm yếu bệnh tật cho đến hết đời. Thế nhưng Chân khí thật huyền diệu, có thể mạnh mẽ cưỡng ép duy trì nhục thân ở trạng thái tốt nhất.
Tác dụng của nó có thể so với đan dược nhất đẳng!
“Mạc đại phu, làm phiền ngươi rồi.” Chung Vân Triệu nghe vậy thì mỉm cười, gật đầu với Mạc Cầu.
“Đây vốn là việc thuộc hạ phải làm.” Mạc Cầu chắp tay, hơi chần chừ một chút mới nói. “Tam đương đầu, có một chuyện thuộc hạ không biết có nên nói hay không?”
“Vậy sao.” Chân mày Chung Vân Triệu khẽ nhếch lên. “Mạc đại phu mời nói. Không phải ngươi lại muốn học thêm võ công đấy chứ?”
Nói đến đây, hắn không khỏi bật cười thành tiếng. Việc Mạc Cầu yêu thích các loại võ công đã là chuyện người trên kẻ dưới ở trong Hắc Hổ Đường đều biết, không ai là không hay.
“Không không.”
Mạc Cầu khoát tay.
“Ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”
“Sao cơ!” Hắn vừa dứt lời, Chung Vân Triệu liền biến sắc. Quách Tiêu ở bên cạnh cũng nhíu mày.
“Mạc đại phu, hiện giờ có rất nhiều người muốn tìm Tam đương đầu, nếu bọn chúng tìm đến đây được thì hậu quả thật khó lường. Trong khoảng thời gian này, theo ta, mọi người tốt nhất nên ở nguyên tại chỗ.”
“Sợ là không được.” Mạc Cầu lắc đầu cự tuyệt. “Hai vị cũng biết, Mạc mỗ đến từ hiệu thuốc Thanh Nang. Bên đó, hai vị sư phó ngày hôm nay sẽ quyết đấu để phân định thắng bại. Tại hạ không thể không đi được. Tình trạng của Tam đương đầu giờ đã ổn, thời gian tới đây chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ tốt thôi.
Không gian chợt trở nên yên lặng. Chung Vân Triệu ra vẻ không vui, hai người bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận