Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 571: Đảo hoang

Hoả võng nóng bỏng bao trùm một phương, những tia lửa đan xen quét ngang về phía trước, lướt qua mấy thân ảnh bị chia thành từng mảnh nhỏ. Mạc Cầu thu tay, hoả võng tụ lại hoá thành một đốm hoả tinh chui vào trong cặp mắt của hắn.
Trọng Minh Hoả Mãng thấy thế thì reo lên một tiếng, xuyên qua vũng bùn há miệng đớp về hướng đám tàn thi.
“Đa tạ tiền bối.”
“Đa tạ Mạc đại sư.”
Mấy vị tu sĩ vội vã chắp tay, vẻ mặt như vừa thoát được một kiếp, khoé mắt đảo qua mấy khối thi thể với ánh mắt còn chưa hết hoảng sợ. Người ta vẫn nói Mạc đại sư không thiện về đấu pháp, nhưng có lẽ phải so với đối tượng nào mới đúng. Tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ thực lực không tệ, trước mặt đại sư luyện đan như Mạc Cầu lại bị nghiền ép quá dễ dàng, ngay cả khả năng hoàn thủ cũng không có. Tu vi Đạo cơ hậu kỳ không phải để trưng bày không mà thôi.
“Chỉ là tiện tay thôi.” Mạc Cầu khoát tay nhìn mấy người. “Phía trước đã xảy ra chuyện gì mà sao lại có nhiều tu sĩ Thánh tông như vậy? Du Dực Đảo đã gặp phải chuyện gì?”
Trên đường quay lại Du Dực Đảo, Mạc Cầu vừa hay gặp mấy người này bị tu sĩ Thánh tông truy sát, trong đó có hai người đã từng nhờ hắn luyện dược nên cũng xem như có quen biết, hắn tiện tay cứu lại.
“A!” Đinh Ngọc Hổ vốn là tu sĩ trên đảo, nghe Mạc Cầu hỏi thì than thở. “Mạc đại sư không biết rồi, mấy ngày trước người của La gia Hắc Thuỷ bỗng xuất hiện ở gần Du Dực Đảo rồi tấn công chiếm lấy. Họ La kia trời sinh tính tình hung tàn, hắn hạ lệnh đồ sát cả đảo, chỉ có chúng ta trốn chạy may mắn gặp được Mạc đại sư cứu giúp, nếu không thì cũng…”
Người này lắc đầu, vẻ mặt còn chưa hết hoàn hồn.
“Không sai.”
“Đúng vậy đấy.”
Mấy người khác cũng gật đầu phụ hoạ theo.
“Thánh tông xuất thủ với Du Dực Đảo?” Mạc Cầu nhíu mày. “Tình hình của Bành đạo hữu thế nào rồi? Đằng Tiên Đảo có xảy ra chuyện gì không?”
Mặc dù đồ vật quan trọng hắn đều mang theo bên người nhưng để cho tiện, vẫn có không ít thứ hắn để lại ở Du Dực Đảo và Đằng Tiên Đảo. Nhất là Đằng Tiên Đảo, trong động phủ của hắn có không ít trân tàng quý giá.
“Du Dực Đảo đã bị chiếm nên chúng ta không rõ tình hình Bành huynh ra sao, sợ là cũng lành ít dữ nhiều. Đằng Tiên Đảo thì có nghe nói là không việc gì.” Đinh Ngọc Hổ đáp. “Nhưng sắp tới đây e là ngay cả Đằng Tiên Đảo cũng không còn an toàn nữa.”
“Ừm..”, Mạc Cầu gật đầu, chân mày bỗng nảy lên nhìn về phương xa. “Có người tới.”
Mấy người cùng quay ra nhìn thì thấy một đảo kiếm quang thuỷ sắc phi độn trên không, dừng lại một chút rồi lao về phía mấy người.
“Mạc đại sư.”
“Đinh huynh.”
“Lục huynh.” Nhìn thấy người tới, hai mắt Đinh Ngọc Hổ sáng lên. “Ngươi không việc gì thì tốt, ta còn tưởng là…”
Đối phương chính là tu sĩ thủ trận trên Du Dực Đảo, lúc ấy rơi vào trung tâm của hỗn loạn, bị tu sĩ Thánh tông bao vây, hắn tưởng đối phương khó mà qua khỏi.
“May mắn mà thôi.” Lục Viên than thở, vẻ như không muốn nói nhiều về chuyện đã xảy ra. “Các vị ở cùng một chỗ thì tốt, còn có Mạc đại sư nữa. Những đạo hữu may mắn còn ở trên Du Dực Đảo đã tập hợp lại một chỗ, chúng ta qua đó thương lượng tìm đối sách đi.”
“Được.” Đinh Ngọc Hổ gật đầu. “Lục huynh, Bành đạo hữu có việc gì không?”
Mạc Cầu cũng không từ chối.
“Bành đạo hữu ư?” Đôi mắt Lục Viễn lấp loé. “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”
“Đôm đốp…”
“Oanh!”
Không biết từ khi nào, chân trời đã bị mây đen che phủ, đạo đạo hồ quang du tẩu giữa trời, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm nổ vang trời, sau đó là mưa to như trút xuống. Màn mưa dày đặc như màn sân khấu che đậy một phương. Trong mây đen có mấy đạo độn quang lặng lẽ di chuyển, thỉnh thoảng lại lẫn vào mây đen phi độn tới một hòn đảo hoang ở xa xa.
Mạc Cầu nhắm mắt, truyền âm hỏi thăm tình hình. Mấy tháng gần đây tu sĩ Hắc Thuỷ nhất mạch của Thánh tông bỗng xuất hiện gần Đằng Tiên Đảo, cũng tấn công mấy phó đảo gần đó. Phó đảo giữ vị trí bảo vệ cho Đằng Tiên Đảo, cũng là khu vực tu sĩ ở Hỗn Loạn Vực phải đi qua. Chiếm cứ những hòn đảo này sẽ biến Đằng Tiên Đảo thành đảo hoang, đừng nói đến việc vận chuyển vật tư, ngay cả tin tức cũng khó mà lan truyền ra ngoài được.
Chả trách, lâu như vậy rồi mà Mạc Cầu không nhận được bất kỳ tin tức gì. Tất nhiên, một phần nguyên nhân cũng là vì hắn đã xâm nhập vào quá sâu trong Hỗn Loạn Vực, một lòng tiềm tu.
“Đến rồi.”
Lục Viễn truyền âm thông báo, kiếm quang thuỷ sắc lướt qua bầu trời hướng về một chỗ bị chướng khí nồng đậm bao phủ mà lao xuống. Mấy người khác theo sát phía sau rồi cùng phá vỡ chướng khí đáp xuống dưới đảo.
Vừa đáp xuống đất, Mạc Cầu lập tức nhíu mày. Chỗ này hẳn là động phủ của tiền nhân, phòng ốc đơn giản, có một chút trận pháp nhưng trải qua nhiều năm không được tu sửa đã rách nát đến không trụ nổi. Có mấy bóng người đi tới đi lui, vẻ mặt không còn huyết sắc, khí tức trầm thấp.
“Đinh đạo hữu.”
“Mạc đại sư.”
Có mấy thanh âm vang lên.
“Các ngươi không việc gì là tốt rồi.”
“Bành đạo hữu.” Đinh Ngọc Hổ nhìn mấy người kia thì mừng rỡ. “Ngươi cũng không việc gì.”
“May mắn là không sao.” Bành Sơn than nhẹ. “Thiếu chút nữa thì Bành mỗ cũng bị bắt lấy, may gặp thời ứng biến nên tìm được một cơ hội trốn thoát.”
Sau đó hắn hướng về phía Mạc Cầu chắp tay. “Mạc đại sư, từ lúc chia tay đến giờ vẫn ổn thoả chứ?”
Đối mặt với Mạc Cầu, Bành Sơn có chút cung kính nhưng cũng có vẻ hơi tuỳ ý. Sở dĩ có điều này là vì hai người đã từng giao thủ với nhau. Lúc đó còn có tông sư Kim Đan là Tề Nguyên Hoá ở đây. Mạc Cầu là người có tu vi cao hơn nhưng vẫn để thua đối phương nửa chiêu.
Xét về thuật luyện đan thì Bành Sơn tự nhân là không bằng, nhưng đối phương đã từng là bại tướng dưới tay mình, hắn tất nhiên không hoàn toàn cung kính.
“Bành đạo hữu.” Mạc Cầu gật đầu, không để ý đến thái độ của đối phương mà hỏi. “Tình huống hiện giờ ra sao, ví như chúng ta quay lại Đằng Tiên Đảo thì Bành đạo hữu có đường nào an toàn hay không?”
“Trở về Đằng Tiên Đảo?” Bành Sơn trầm ngâm rồi lắc đầu. “Sợ là không được. Bên này sát khu vực có nhiều tu sĩ Thánh tông chiếm đóng, nghe nói còn có cả tông sư Kim Đan vây giết Tề tiền bối. Chúng ta tạm thời không nên rời đi, cứ ở đây chờ thêm tin tức xem đã.”
“Ừm…”, Mạc Cầu há miệng muốn nói nhưng bỗng quay đầu nhìn về một gian phòng cách đó không xa.
“Ba!”
“A!”
Tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên, âm thanh kia khiến Trọng Minh Hoả Mãng đang cuộn tại trên cánh tay Mạc Cầu cũng thấy chấn động, thân thể xiết chặt lại.
“Tại ngươi không thành thật mà thôi.”
“Muốn chết.”
“Chát… chát…”
Tiếng roi quật vang lên không ngừng, theo sau đó là những âm thanh rên rỉ. “Tha mạng, xin tha mạng. Ta không dám nữa.”
“Âm thanh này…”, Đinh Ngọc Hổ bỗng sững người, thân hình lướt đến trước phòng ốc nhìn vào bên trong. “Bình phu nhân?”
Trong phòng là một nữ tử dung mạo vốn xinh đẹp nhưng lúc này đã bị tra tấn đến quần áo rách nát, thân thể tứa ra nhiều máu huyết. Nữ tử nghe tiếng gọi thì quay đầu rồi vội vã rống lớn. “Đinh đạo hữu mau trốn đi.”
“Trốn sao?” Đinh Ngọc Hổ sững sờ. Chớp mắt sau đó chợt xuất hiện một thân ảnh mặc đạo bào màu đen, sắc mặt âm trầm nhìn về hướng này. Người tới hoàn toàn xa lạ, theo sau là một cỗ sát cơ như tấm lưới bao trùm cả hòn đảo.
“Bành đạo hữu.” Đinh Ngọc Hổ tái mặt, vô thức lùi lại một bước. “Chuyện gì thế này?”
“Còn có thể là chuyện gì nữa?” Một thanh âm còn trẻ tuổi vang lên, giọng khinh thường. “Sư phó là người hiểu chuyện. Biết rõ là không thể địch lại chẳng lẽ còn muốn chết hay sao? Ta khuyên các ngươi cũng nên ngoan ngoãn thì hơn. Nếu không…”
“Hừ!” Người vừa nói chuyện đứng sau lưng Bành Sơn, Đinh Ngọc Hổ có biết người này. Hắn chính là Bành Sơn lục tử Bành Mâu, là tu sĩ Đạo cơ thứ hai của Bành gia.
“Ngươi… các ngươi…”, gò má Đinh Ngọc Hổ co rúm lại, ánh mắt tức giận, giơ một ngón tay chỉ về phía Bành Sơn, Lục Viễn mà mắng. “Các ngươi đã đầu nhập Thánh tông rồi?”
“Đinh huynh.” Lục Viễn bất đắc dĩ than khẽ. “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hiện giờ đừng nói là chúng ta, ngay cả Đằng Tiên Đảo cũng khó mà giữ được mình, chúng ta chẳng lẽ cứ thế chịu chết?”
Nói xong hắn lắc đầu. “Xin thứ cho Lục mỗ không làm được.”
“Cho nên.” Mạc Cầu lạnh lùng. “Các hạ mới cố tình dẫn chúng ta đến đây?”
“Xin lỗi.” Lục Viễn thở dài thêm một lần nữa rồi đáp. “La công tử từng nói, nếu có thể mang Mạc đại sư về đây thì sẽ giải khai phong cấm nguyên thần của chúng ta, thậm chí trả tự do cho chúng ta nữa.”
Mạc Cầu lắc đầu. Những người này còn không bằng cả đầu súc sinh như Trọng Minh Hoả Mãng. Nó tình nguyện chịu chết chứ không muốn chân chính nhận chủ, đừng nói đến chuyện để cho người ta kiểm soát nguyên thần của mình. Nó tuyệt đối trung thành với chủ nhân cũ của mình.
“Mạc đại sư.” Bành Mâu tiến lên một bước, dỡ một viên đan dược từ trên người xuống. “Đây chính là đan dược do tông sư Kim Đan luyện chế, ngươi ăn vào thì sẽ trở thành người của chúng ta.”
“Hừm.” Mạc Cầu cười khẽ. “Nếu Mạc mỗ không chịu thì sao?”
“Không phục?” Bành Mâu trầm sắc mặt, hai mắt lạnh lùng nhìn xuống. “Mạc đại sư, nếu không biết điều thì chúng ta khó mà nhẫn nại và nể mặt ngươi được.”
Mạc Cầu lắc đầu nhìn Bành Sơn. “Nghe tiếng hài tử của Bành huynh thiên phú tuyệt hảo nhưng phẩm hạnh thấp kém, hôm nay được gặp quả thật không oan. Mạc mỗ quả thực xem thường. Bành huynh không quản được hài tử của mình, chẳng lẽ còn muốn để người ngoài quản hộ?”
Bành Sơn nghe vậy thì nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo nhưng vẫn mang ý cường thế. “Con ta dù thấp kém cũng không nhọc đến Mạc đại sư hao tâm tổn trí.”
Bành Mâu làm ra vẻ mặt khinh thường. “Họ Mạc kia, ngươi muốn quản ta sao? Ta e là ngươi có tâm thì cũng không có khả năng làm được việc ấy.”
Mạc Cầu nhíu mày. “Muốn chết.”
Dứt lời, hai mắt sáng lên.
“Ngươi...”, Bành Mâu há miệng muốn nói nhưng thân thể đã cứng đờ cả lại, bốn mắt đối mặt, hắn chỉ cảm thấy có một nhiệt hỏa vô danh đang dấy lên trong lòng. Hư hỏa dẫn đốt tâm thần, đốt cháy hồn phách làm mất đi khả năng khống chế đối với pháp lực. Cảm giác khô nóng từ lục phủ ngũ tạng lan đến da thịt xương tủy, chỉ trong thời gian nháy mắt đã bao phủ khắp tứ chi bách hài của Bành Mâu.
Biến hóa chỉ xảy ra trong một chớp mắt. Bành Mâu trở ra nhìn hư hỏa trong thể nội mình hóa hư làm thật thiêu cháy tất cả, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
“Không!”
“Oanh...”
Hỏa trụ bao trùm, trong thời gian một hô hấp đã đem Bành Mâu đốt cháy thành than.
Phần Thiên Đại Chú!
Môn công pháp này dung hợp chú thuật, thần thông, bí pháp làm một thể, phong mang chỉ sơ hiện đã làm một vị tu sĩ Đạo cơ tử vong tại chỗ. Thân hồn câu phần!
“Con ta!” Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Bành Sơn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì thì người bên cạnh đã cháy thành tro tàn. Hắn gào lên thất thanh, kiếm quang thủy sắc bao phủ Mạc Cầu trong nháy mắt.
“Đi chết đi.”
Hắn tuy có không ít hậu nhân cùng huyết mạch nhưng không có ai thành tài, duy chỉ có Bành Mâu là có thiên phú hơn người, vốn vẫn được hắn xem như chí bảo trong tay mình. Hiện giờ Bành Mâu mất mạng đã giáng một đòn mạnh vào tâm trí hắn.
“Bành huynh.” Lục Viễn ở bên cạnh biến sắc, vội mở lời. “Giữ lại tính mạng cho hắn.”
Lục Viễn biết lúc này mình không thể ngăn Bành Sơn lại được, chỉ hy vọng đối phương ra tay có cân nhắc, đừng đem Mạc Cầu giết đi mất, hắn cũng hy vọng Mạc Cầu có thể kiên trì chống đỡ được lâu một chút.
“Ông...” kiếm quang thủy sắc run rẩy giữa trời, chẳng biết vì sao lại tụ lại về bên trong, cuối cùng hóa thành một giọt dịch óng ánh xuyên thấu. Thủy giọt bị Mạc Cầu nắm trong tay, cười nhạt rồi bấm tay gảy nhẹ.
“Đát...”
Giọt thủy dịch kia vượt qua giới hạn thời không, bỗng nhiên xuất hiện trước trán Bành Sơn rồi nhẹ nhàng va chạm, nổ tung thành ngàn vạn bọt nước.
“Bành!”
Thân thể Bành Sơn ngã ngửa ra sau, linh quang trên thân phun trào, chí bảo hộ thân toái liệt tại chỗ, cả người bay về sau đến gần một dặm.
“Oanh!”
Đá núi đổ sụp, lăn lốc.
“Mạc Cầu.” Hai mắt Lục Viễn có rút lại, rồi đột nhiên rống lớn. “Cùng động thủ.”
Cái gì mà bại tướng dưới tay? Cái gì mà không thiện về đấu pháp? Mọi thứ chắc chắn đều là giả dối!
Với thực lực của Bành Sơn, trước mặt vị La công tử kia cũng còn kiên trì được mấy chiêu mới bại, thế mà trước mặt Mạc Cầu lại không có một chút sức chống cự nào, trong nháy mắt đã bị đánh cho gần mất mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận