Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 583: Đấu pháp

Đã từng là đệ tử chân truyền của Thương Vũ Phái, lại được tiền bối trong tông phân phó, Vương Kiều Tịch đã nhận được truyền thừa cao nhất của tông môn, sau này bái nhập vào Chân Tiên Đạo thì công pháp càng được viên mãn. Thời khắc phi độn, bóng người nàng phiêu nhiên như tiên, độn quang miểu miểu vô tung khó mà nắm bắt.
Chớp mắt nàng đã đi qua gần một dặm.
“Vương tiên tử.” Đột nhiên có một giọng nói khàn khàn vang lên giữa trời.
“Độn quang bị chậm lại.” Đôi mắt Vương Kiều Tịch nheo lại, mặt hiện ra lãnh ý, nàng chậm rãi nghiêng đầu nhìn người tới. “Cát đạo hữu, Kiều Tịch sắp đi xa, không phiền đạo hữu nhọc công đưa tiễn.”
“Sao lại tới mức này.” Người tới thân mặc hắc bào, nghe nàng nói thì lắc đầu. “Ví như Vương tiên tử đáp ứng các điều kiện của chưởng giáo thì Tán Hoa Phái đã toàn lực giúp ngươi Kết Đan rồi. Dù Kết Đan không thành đi nữa cũng có thể giúp ngươi kéo dài duyên thọ. Việc như thế không phải cứ muốn là có thể nhận được đâu.”
“Thật xin lỗi.” Vương Kiều Tịch lắc đầu dứt khoát. “Hảo ý của Tề giáo chủ Kiều Tịch xin tâm lĩnh, nhưng tại hạ không có ý định để cho người khác quản chế mình, chưa nói tới việc để thần hồn bị người khác giam cầm.”
“Thế nào là giam cầm?” Người tới than nhẹ. “Chỉ là đạo tâm chủng thai mà thôi. Có được phân thần đạo tâm của chưởng giáo, cùng thần hồn của hắn giao hoà đối với tiên tử cũng là chuyện tốt chứ. Thần niệm của một vị tông sư Kim Đan đủ giúp gia tăng mấy phần hy vọng Kết Đan.”
“A…”, Nữ đệ tử ở phía sau Vương Kiều Tịch bĩu môi. “Lời nói thật êm tai, nhưng sự thực không phải là muốn biến sư phụ ta thành lô đỉnh của người kia sao? Dù Kết Đan được thì cũng bị người ta quản chế mà thôi.”
Tán Hoa Phái không phải Chính đạo! Tán hoa lão tổ lại lịch càng bí ẩn, một thân huyền công tục truyền đã đến Kim Đan hậu kỳ, phương pháp phân hồn tán phách càng cao minh. Vương Kiều Tịch biết rõ, Tán Hoa Phái vì để thuận tiện cho việc tu hành của Tán Hoa lão tổ đã bày ra cả một hậu cung, bên trong có tam đại thiên nữ, mười hai thần thị, nữ tỳ những năm qua được mời chào đến thì cả thân và hồn đều bị họ khống chế cả.
Thậm chí, ngay cái danh hiệu Tán Hoa lão tổ cũng là vì muốn che giấu tai mắt người khác mà lập nên, diện mục thật sự có lẽ càng ẩn chứa nhiều bí ẩn hơn. Mấy năm trước nàng vô tình gặp đối phương. Tán Hoa lão tổ nhìn trúng Vương Kiều Tịch, sau đó đưa người truyền tin, nếu nàng nguyện ý gia nhập Tán Hoa Phái thì sẽ có được danh phận của một vị thiên nữ, lão tổ cũng sẽ hỗ trợ để nàng Kết Đan. Tiếc là Vương Kiều Tịch lại chọn từ chối.
“Vương tiên tử.” Người tới nhíu mày. “Xem ra các ngươi đã hiểu lầm điều gì đó rồi. Chưởng giáo chúng ta vốn là người thương hoa tiếc ngọc, tuyệt không phải là loại người chỉ biết vùi hoa dập liễu. Thế này đi, tiên tử theo ta đi một chuyến, thấy một lần là sẽ biết ngay.”
“Không cần.” Vương Kiều Tịch lắc đầu, tay áo dài khẽ vung lên bao trùm đệ tử rồi bay nhập thẳng vào không trung.
“Dừng lại.” Người tới vung tay ra. Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch co rút lại, nàng bấm tay điểm tới.
“Bành!”
Linh quang tiêu tán, hai người cùng rút lui về phía sau. Ở đối diện, người mặc hắc bào chấn động, nhấc mũ trùm đầu để lộ ra thân ảnh của một phụ nhân gầy gò, mặc dù vẫn có mạng che đi ánh mắt nhưng không che hết được vẻ xinh đẹp của người này.
“Thế nào?” Vương Kiều Tịch cong ngón tay búng ra, hai thanh phi kiếm lượn vòng quanh người, một đen một trắng như hai cực âm dương cuốn theo linh cơ. “Các hạ muốn cưỡng ép dùng sức?”
“Ngươi…”
“Vương Kiều Tịch.” Phụ nhân ở đối diện còn chưa đáp lời thì ở bên trên đột nhiên hiện ra tiếng người vang vọng. “Thời gian tới rồi.”
“Vâng.” Nghe vậy, khoé miệng Vương Kiều Tịch hơi vểnh lên, nàng hướng về chân trời xa xa khom người. “Vãn bối sẽ đi ngay.”
Nói xong nàng quét mắt nhìn phụ nhân kia một lần nữa rồi phi độn bay đi. Phụ nhân lần này không ra tay ngăn cản. Nơi này dù sao cũng là địa phương khác, gần đó lại có tông sư Kim Đan toạ trấn nên nàng không dám làm càn.
“Âm Dương nguyên từ, công pháp Chân Tiên Đạo.” Đưa mắt nhìn thân ảnh Vương Kiều Tịch đi xa, hai mắt phụ nhân nheo lại, nàng thấp giọng. “Đồ vật trên người ngươi có tác dụng lớn với chưởng giáo, chúng ta sao có thể dễ dàng buông tha. Chờ ngươi trở lại Bắc gian rồi sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.”
Dứt lời, phụ nhân kia chuyển hướng bay xuống phía dưới rời đi.

Băng Hoả Đảo.
Đảo này âm dương ngăn cách, một nửa bên có nhiệt độ cao, nửa còn lại băng lãnh khác thường. Hình thái tự nhiên làm cho trên đảo cũng dung dưỡng ra nhiều dị loại linh dược, trước mắt nơi này là sản nghiệp lớn nhất của Thương Vũ Phái.
Trên đảo đang có một đám người tề tựu, vẻ mặt ai nấy bất an thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài đảo, vẻ hoảng sợ không che giấu hết. Tiết Lục Y đứng trên một lầu các, sắc mặt âm trầm.
“Là Vạn Đao Ô, Thất Tinh Đường, còn cả Tống gia ở Ngọc Đàn Đảo.” Hạng Phủ Minh chớp mắt, vẻ kiêng kỵ. “Bọn chúng lại liên thủ đối phó với chúng ta sao?”
Mấy người vốn nghĩ vấn đề chỉ là do đám tàn phỉ câu kết gây khó dễ, không ngờ… sau khi xem xét kỹ, phía sau Dương Tà còn có thế lực khác. Tìm rõ nguồn gốc thì phiền phức hiện ra càng khó ngăn chặn, khó đối phó hơn.
“Báo!” Bên ngoài có đệ tử vội vã chạy tới. “Hồng hội chủ của Kiềm Giang Hội có việc không tới được.”
“Có việc?” Khoé miệng Tiết Lục Y giật giật, nàng nhắm mắt, khoát tay. “Biết rồi.”
“Người của Thiên Môn Kiếm phái cũng không tới.”
“Cả Cự Kình Bang nữa.”
Yên tĩnh.
Ngay cả vẻ mặt của Phong Duyệt Sơn trước giờ vốn không hợp với Tiết Lục Y cũng cứng lại, thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. “Xem ra, chúng ta không trông đợi gì được từ người khác rồi.”
Sắc mặt Lương Hồng và Hạng Phủ Minh đều trở nên lạnh lẽo, ngưng trọng. Những người được coi là bằng hữu của các thế lực khác cũng lần lượt cáo bận, không thấy tin tức.
“Cộc cộc…”
Có tiếng bước chân vang lên, sau đó Tần Bá Sinh xuất hiện hướng về mấy người cung tay thi lễ. “Chư vị tiền bối, Dương Tà ở bên kia kêu gào, nói chúng ta chiếm đoạt địa bàn của bọn hắn, hôm nay đến đây để đòi công đạo. Có đệ tử mắng hắn là lỗ mãng, tiến lên chất vấn thì đã bị người của Thất Tinh Đường bắt đi rồi.”
“Thất Tinh Đường.” Tiết Lục Y cắn chặt hai hàm răng, cả giận mắng. “Năm xưa bọn hắn không chịu được đám thuỷ khấu hoành hành mới chủ động đến tìm sư tỷ hỗ trợ diệt trừ thuỷ khấu, nhờ đó mà kiếm được hơn mười hòn đảo và mấy đường thuỷ giao thương, thế mà hiện giờ… Đúng là đám phế vật lòng lang dạ sói.”
“Hừ.” Phong Duyệt Sơn hừ lạnh. “Khi đó uy hiếp bọn chúng là thuỷ phỉ, hiện giờ là Thương Vũ Phái chúng ta. Nhân tâm biến đổi là lẽ bình thường. Có điều bọn chúng trở mặt chỉ trong một thời gian ngắn như thế đúng là khiến ta cũng phải bội phục độ dày của da mặt.”
Nói xong hắn khởi thân đứng lên. “Nghe nói mấy năm qua Dương Tà gặp được kỳ ngộ, thực lực tăng lên không ít, ta đi gặp hắn xem thế nào.”
“Không được.” Tiết Lục Y lắc đầu, đưa tay lăng không ấn xuống. “Phong huynh an tâm, chớ vội vã, Dương Tà không tính là gì, kẻ tên Âu Dương Ác kết nghĩa huynh đệ với hắn mới thật là phiền phức.”
Lần này sở dĩ Dương Tà dám hướng vào Thương Vũ Phái mà kêu gào muốn đoạt lại địa bàn vì sau lưng hắn còn có chỗ dựa. Vạn Đao Ô, Thất Tinh Đường, Tống gia mặc dù đứng ở sau lưng ủng hộ nhưng lại không ra mặt trực tiếp, chân chính động thủ là huynh đệ kết nghĩa của Dương Tà. Lần này tới đây ngoài Dương Tà còn có hai vị huynh đệ hảo hữu của hắn, ba người đều là tu sĩ cảnh giới Đạo cơ. Âu Dương Ác tại Bắc giang đảo vực cũng là người có danh vọng. Ngự thuỷ chi pháp của hắn cực kỳ cao minh, trên người lại có vài kiện pháp khí cực phẩm và một đầu Bích Tình Thuỷ thú cảnh giới Đạo cơ. Mọi người ở đây nếu đối mặt với hắn thì không ai nắm chắc phần thắng.
“Không sai.” Hạng Phủ Minh gật đầu, sau một lúc trầm ngâm thì chủ động nói. “Để ta đi.”
Trong bốn người ở đây, Lương Hồng trưởng lão mặc dù nội tình thâm hậu nhưng thọ nguyên không còn nhiều, thực lực đã không bằng lúc trước, khả năng động thủ không lớn. Tiết Lục Y là phó môn chủ cũng không thể tuỳ tiện ra mặt. Phong Duyệt Sơn muốn đối phó với Âu Dương Ác, cũng chỉ có hắn mới có thể xung phong ra mặt.
Là người có xuất thân thế gia, được Vương Kiều Tịch chỉ điểm và ban thưởng bảo vật, thực lực của Hạng Phủ Minh cũng thuộc về nhóm đỉnh phong của cảnh giới Đạo cơ sơ kỳ.
“Cũng được.” Tiết Lục Y vuốt vuốt hàng lông mày rồi quay đầu hỏi. “Mạc trưởng lão còn chưa tới?”
“Hai ngày trước Xích Hoả Phong gặp thuỷ phỉ, Mạc trưởng lão đi Bắc Xuyên tiên đảo tìm dược nên sợ là không về ngay được.” Một người nhỏ giọng đáp. “Nhưng có một vị Trọng Minh tiền bối đã theo lời mời của Trưởng lão mà tới, chỉ là người này tính tình hơi cổ quái, chỉ ở tại hậu viện… ăn uống mà thôi.”
”Hừ.” Phong Duyệt Sơn lắc đầu. “Kẻ kia điên điên dở dở, ta xem chúng ta cũng đừng hy vọng gì vào hắn, huống chi tình hình như hiện nay thế này, chắc hắn cũng sẽ không ra tay đâu.”
Đối phương mà xuất thủ thì khác nào đắc tội với Vạn Đao Ô, Thất Tinh Đường và Tống gia? Tống gia có tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ toạ trấn, chỉ cần có đủ lý trí thì đều sẽ biết việc của Thương Vũ Phái hiện giờ tốt nhất là đừng nên động tay vào. Còn Mạc Cầu thì… Mấy người nghe nhắc đến thì đều lắc đầu ngao ngán. Bọn họ đã xem Mạc Cầu như người lâm trận bỏ chạy, không hy vọng gì nữa. Nếu không, một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cũng là một trợ lực lớn.

Ngoài đảo, trên bạch vân có đình đài lầu các ẩn hiện trong mây nhẹ nhàng trôi nổi. Hôm nay Tống gia đem trọng bảo Phi Vân Hiên tế ra, xem như cứ điểm lâm thời. Bên trong có rất nhiều tu sĩ thông qua cửa sổ hướng mắt nhìn xuống Băng Hoả Đảo.
“Năm vị Đạo cơ, một vị thì không có mặt.” Ô chủ của Vạn Đao Ô cười lạnh. “Thương Vũ Phái lấy cái gì để chống đỡ?”
“Không sai.” Liễu Diệp Thiên của Thất Tinh Đường gật đầu. “Căn cơ của Thương Vũ Phái quá nhỏ bé, thời gian lập phái chưa được bao nhiêu năm, đạo hữu tâm giao đã ít càng thêm ít.”
“Đáng tiếc.” Tống Đốc là gia chủ Tống gia là một trong những người có tu vi cao nhất than khẽ. “Vương tiên tử rời đi quá sớm, nếu có thể ở lại vài ba mươi năm để dựng nên căn cơ thì Thương Vũ Phái sẽ không phải chịu cảnh như này. Khó khăn phủ xuống mà không có ai xuất thủ giúp đỡ, chèo chống.”
Các thế lực ở gần đây đều có liên hệ, dây mơ rễ má với nhau, kéo một sợi tóc là có thể động tới cả một người cũng là việc bình thường. Cũng vì thế nên xưa nay có rất ít tông môn bị hủy diệt hoàn toàn. Thương Vũ Phái chính là một thế lực dễ hạ thủ nhất trong mắt người khác. Có điều Tống Đốc cũng hiểu, Vương Kiều Tịch mà muốn Kết Đan thành công thì không thể cứ ở lại tông môn được.
“Dương Tà.” Lúc này có một đạo lưu quang phóng lên trời. “Hạng mỗ ở đây, có can đảm thì xuất đầu lộ diện đi.”
“Được.” Dương Tà rống lên một tiếng đáp trả rồi tế ra hai cây pháp khí hình cái xiên lao vọt lên. “Họ Hạng kia, năm xưa ngươi giết huynh đệ, đồ đệ của ta, hôm nay sẽ để ngươi nợ máu trả bằng máu để tế vong linh bọn họ.”
“Nói khoác.” Hạng Phủ Minh cười khinh thường. “Năm đó ta có thể giết bọn hắn, hôm nay cũng có thể giết ngươi.”
Dương Tà giận dữ, gầm lên một tiếng. “Cẩu tặc khá lắm, tiếp chiêu.”
Chỉ một thoáng, không trung nở rộ linh quang, sau đó chui vào mặt nước. Tu sĩ Vân Mộng Xuyên phần nhiều đều tu hành thuỷ pháp, hai người đấu pháp cũng vậy, thuật pháp khống thuỷ, ngự thuỷ đã trở thành bản năng.
Ở phía sau Băng Hoả Đảo, Trọng Minh Hoả Mãng huyễn hoá thành người nhìn bàn tiệc trước mặt với vẻ luyến tiếc không nỡ rời mắt rồi thở dài bất đắc dĩ.
“Đáng tiếc. Chờ ta đi một chút rồi lại trở về ăn vậy. Lần này chẳng may mà có người chết thì chắc chủ thượng sẽ không tha cho ta đâu.”
Dứt lời, thân thể nó co rút lại rồi bắn ra, chớp mắt thân ảnh đã nhập vào làn nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận