Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 330: Tam vương phản loạn

Vừa tách khỏi các tiền bối trong tông môn chưa lâu, đoàn người đã gặp chuyện thế này, lại thêm mấy người mất mạng thì khó tránh sẽ bị tông môn trách phạt. Thêm một huynh đệ bị chém mất hai chân đang không ngừng kêu rên thống khổ khiến Vạn Nhậm Bình bốc đầy lửa giận, nổi trận lôi đình mà không có chỗ phát tiết.
Mạc Cầu cũng không tiếp lời, hắn đi lại kiểm tra thương thế cho những người khác. Hắn đã nghe Vạn Nhậm Bình này tính khí nóng nảy, dễ xúc động, chỉ không ngờ bản thân lại phải đối mặt với nó sớm thế. Vừa nãy không nhờ có Trình Nam ra tay thì hắn khó mà thoát được.
“Sư đệ, ngươi đừng để trong lòng. Tính Vạn sư huynh trước giờ vẫn vậy, ngươi nhịn một chút là sẽ qua thôi.” Trình Nam lên tiếng. “Tình hình ra sao rồi?”
“Là thủ đoạn của Hợp Hoan Tông.” Mạc Cầu ngẩng đầu đáp. “Thiên Dục Hồng Trần Trảm, thực cốt đoạn tủy, đùi của Vạn sư đệ sợ là...”
Nói xong hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Nối chân tay bị gẫy tuy có phiền phức nhưng với tu Tiên giả thì cũng không hẳn là không có cách gì. Tình huống của Vạn Đào lại khác. Da thịt hắn bị một lực lượng quỷ dị ăn mòn, cốt tủy tan rã, tinh huyết không còn thì không có cách gì.
Nghe hắn nói, Vạn Nhậm Bình sa sầm mặt. Vạn Đào khóc rống lên, liên tục kêu thảm rồi bất tỉnh.
Chu Nam thấy vậy than nhẹ, nàng chắp tay rồi mở miệng. “Thật không ngờ, may có Mạc sư đệ tinh thông y thuật, nếu không hậu quả thật khó lường.”
Ngoài ba người đã mất mạng tại chỗ còn có một số người khác cũng bị thương, nếu không kịp thời chữa trị thì số người tử vong có lẽ không chỉ có thế. Mạc Cầu ra tay chữa trị, khống chế tình trạng chấn thương cho mọi người xong, có rất nhiều người cùng tiến lại gần cảm tạ.
“Hợp Hoan Tông.” Vạn Nhậm Bình cắn chặt hàm răng. “Bọn tà ma ngoại đạo này thật to gan, xem ra đối tượng ăn cướp nguyên liệu của tông môn cũng là do bọn chúng mà ra.”
Hợp Hoan Tông là một đại tông tu hành vượt xa Thương Vũ Phái nhưng lại là tông môn không để lộ ra ngoài ánh sáng được. Lại thêm đệ tử phân tán ở các nơi mà không tập trung nên phần lớn mọi người không quá quan ngại. Chỉ là Hợp Hoan Tông có không ít tà pháp âm quỷ khó dò hoặc mê mẩn tâm thần người ta. Gặp bọn họ không dễ đề phòng.
“Tám chín phần mười là bọn họ.” Chu Nam chớp mắt. “Trận mai phục vừa rồi còn có Âm Sát Thần Lôi là thủ đoạn của Cửu Sát Điện. Nữ nhân giao thủ với sư huynh vừa nãy thực lực bất phàm, có lẽ cũng là cao thủ Luyện khí đại thành.”
Có thể ngạnh kháng Vạn Kiếm hồ lô mà vẫn toàn thây trở ra, nàng tự nhủ là mình không thể làm được.
“Hô...”
Vạn Nhậm Bình thở dài một tiếng rồi cất giọng âm trầm. “Chúng ta đến Vân Lan Phủ trước rồi báo tin cho tông môn, chờ xem có phân phó gì không.”
“Vâng.”
Trình Nam đáp rồi lấy Linh phù truyền tin ra.
Phủ Vân Lan.
Phủ thành chiếm một diện tích rộng lớn gấp mấy lần phủ Đông An, độ phồn hoa cũng hơn xa. Thế gia tu Tiên tọa trấn ở đây là Lôi gia.
Lôi gia định cư ở phủ Vân Lan đã ba trăm năm, so với Lục gia thì gia nghiệp lớn hơn nhiều, tộc nhân trong tộc cũng không ít.
Tại trung tâm phủ thành có một tòa Xuyên Thiên sơn phong cao chừng hai trăm trượng tên là Thiên Lôi Phong. Ngọn núi này hết sức kỳ lạ, có thể dẫn lôi đình đánh xuống trong lúc có giông gió nên có tác dụng rất lớn với công pháp sở tu của Lôi gia. Đây cũng là lý do lão tổ Lôi gia chọn đây là nơi định cư lúc tước.
Xung quanh ngọn núi hơn hai mươi dặm đều thuộc sở hữu của Lôi gia, phàm nhân xâm phạm chỉ có tội chết.
Một ngày này, Lôi phủ to lớn treo đầy lụa trắng, nhạc buồn tỉ tê, tiếng khóc thảm thương vang lên từ sáng đến tối.
“Gia chủ Lôi gia, tam phòng lão gia đều đã chết.”
Trong phòng khách, Vạn Nhậm Bình ngồi ngay ngắn ở chủ vị nghe thế thì tỏ vẻ âm trầm. “Có thể tra ra ai đã hạ thủ không?”
Trong lòng hắn cũng đang vô cùng phiền muộn, trên đường đi đã gặp chuyện bắt trắc, giờ đến đây cũng lại thế này. Hắn vốn nghĩ đây chỉ là một chuyện dễ dàng chứ không ngờ nó lại đầy trắc trở như vậy.
“Bẩm thượng sứ.” Nhị phòng chi chủ của Lôi gia là Lôi Xương Dịch đỏ mắt, chắp tay nói. “Nghi là Tam Vương phản phỉ ra tay ạ.”
“Tam Vương phản phỉ?” Vạn Nhậm Bình cau mày lại. “Phàm nhân sao?”
“Tuy là phàm nhân nhưng lại cấu kết với tà đạo, trong đó có không ít tu Tiên giả ạ.” Lôi Xương Dịch nghiêm sắc mặt nói. “Thượng sứ không biết chứ, mấy chục năm gần đây phủ Vân Lan liên tiếp có phản loạn, đặc biệt là từ khoảng mười năm trước. Phản quân dưới sự giúp đỡ của tu sĩ tà đạo quy về ba nhóm gọi là tam vương. Tề vương, Trấn Hải vương và Thần Uy vương. Bọn họ chiêu binh mãi mã, dùng huyết nhục nuôi dưỡng tà tu làm việc đại nghịch bất đạo. Những năm vừa rồi phủ Vân Lan bị bọn chúng quấy nhiều, tiếng oán than vang dậy đất, dân chúng lầm than khổ không kể xiết.”
“Ngô...”, Vạn Nhậm Bình chậm rãi gật đầu. “Trên đường tới đây ta có thấy bách tính phàm nhân đúng là chịu khổ, ta cũng gặp không ít địa phương thưa thớt rải rác gần như bỏ trống.”
“Đúng là như thế.” Lôi Xương Dịch long trọng gật đầu. “Chỉ là phàm nhân thì Lôi gia chúng ta tất nhiên là không sợ, nhưng bọn chúng lại còn cấu kết với tu sĩ tà đạo nữa. Chúng ta đã từng xuất binh trấn áp, kết quả cũng đạt được những thắng lợi nhỏ nhưng chẳng bao lâu sau bọn chúng lại ngóc đầu dậy. Bất luận thế nào chúng ta cũng không nghĩ ra...”
Nói đến đây hắn tỏ ra nghẹn ngào.
“Đám bọn chúng được một tấc lại muốn hơn một thước. Không biết bọn chúng dùng thủ đoạn gì mà tam đệ và đại ca liên tiếp gặp nạn.”
“Lôi huynh.” Trình Nam mở miệng hỏi. “Ta nghe nói gia chủ Lôi gia chính là một tu sĩ Luyện khí tầng mười, tam phòng tu vi cũng không yếu. Nếu chỉ là phản quân thì sao có thể giết chết hai người đó được?”
Tuy bọn họ là tu Tiên giả tu nơi phàm trần, thực lực có lẽ kém xa tu sĩ cùng giai trong tông môn nhưng mức độ ấy không thể là người kém cỏi được, ít nhất có thể so với đệ tử nội môn của Thương Vũ Phái.
“Việc này...”, Lôi Xương Dịch chần chừ một lúc mới nói. “Lôi mỗ cũng có nghi ngờ về điều này, trước đó chúng ta không hề nghe nói trong đám phản quân lại có tu Tiên giả lợi hại như vậy.”
“Cái gì?” Vạn Nhậm Bình quay đầu qua thắc mắc. “Các ngươi chưa bao giờ gặp tu sĩ tà đạo tu hành công pháp của Hợp Hoan Tông ư?”
“Có lẽ là có.” Lôi Xương Dịch vội nói. “ Năm ngoái trong phủ thành, ở một thanh lâu có một nữ tu xuất hiện thôn phệ tinh huyết của người khác, nhưng sau đó bị phát hiện nên đã bỏ chạy.”
“A...”, Vạn Nhậm Bình lộ vẻ trầm tư rồi nhìn Trình Nam nói. “Sư muội, ngươi thấy thế nào?”
“Người chúng ta đụng phải chính xác là đệ tử của Hợp Hoan Tông.” Chu Nam chắc chắn về điều đó. “Nhưng xem ra các nàng ấy cũng không muốn làm lớn chuyện, khả năng chỉ đứng ở phía sau đám phản phỉ để khuấy gió nổi mưa mà thôi. Một khi làm lớn chuyện, triều đình và các tông môn sẽ phái cao thủ đến đây, bọn họ chắc chắn sẽ gặp bất lợi.”
“Bọn chúng thực coi chúng ta là quả hồng mềm để tùy ý bóp nặn hay sao.” Vạn Nhậm Bình cười lạnh, hắn gõ tay vào lan can. “Bất luận thế nào người của chúng ta không thể chết vô ích được. Chúng ta cũng phải đòi lại công đạo cho tông môn, bằng không thì khó mà thuộc lỗi. Trước tiên phải ra tay phủ đầu.”
Lôi Xương Dịch ở bên dưới gục đầu che đi ý cười trên mặt.
“Nghe đây.” Vạn Nhậm Bình nhìn sang bên cạnh rồi nói. “Mạc Cầu, Tần Vũ, hai người các ngươi tương đối quen thuộc với đám người phàm nhân, các ngươi đi điều tra xem có phải tam vương phản phỉ cấu kết với tu sĩ tà đạo hay không. Lôi gia sẽ phái người hiệp trợ.”
“Được vậy thì thật là may mắn.” Lôi Xương Dịch vội tiếp lời. Tam vương phản phỉ quấy nhiễu bọn họ đã mấy chục năm, nếu có thể mượn lực lượng của tông môn giải quyết thì còn gì bằng.
Tần Vũ hơi biến sắc, hiển nhiên là hắn không vui nhưng trước mặt Vạn Nhậm Bình cũng đành nín lặng.
“Sư huynh.” Mạc Cầu lên tiếng. “Ta cảm thấy gần đây có dấu hiệu đột phá, muốn bế quan tu hành một thời gian, không biết có thể trì hoãn việc này một chút được không?”
“Đột phá?” Vạn Nhậm Bình nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt khinh thường. “Luyện khí tầng sáu nên đột phá đi nữa thì thực lực có thể tăng lên bao nhiêu đây. Chuyện này không cần phải bàn lại nữa.”
Sau đó hắn nhìn Lôi Xương Dịch. “Lôi Xương Dịch, ta hỏi ngươi, ba bốn năm gần đây phủ Vân Lan có xuất hiện linh khí dị thường gì không?”
“Linh khí dị thường?” Lôi Xương Dịch sững người rồi ngay lập tức lắc đầu. “Không có việc đó.”
“Vậy có chỗ nào xuất hiện dị văn không?”
“Cũng không có, nhưng trên phố có lưu truyền một đoạn cố sự, thật giả không biết thế nào.”
“A!” Vạn Nhậm Bình liếc nhìn Trình Nam rồi chậm rãi nói. “Ta cũng cảm thấy có hứng thú đối với những lời đồn đại này, làm phiền ngươi chuẩn bị trước, lúc nhàn rỗi chúng ta cũng có chỗ mà du ngoạn.”
Lôi Xương Dịch cảm thấy kỳ quái trong lòng nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói. “Để ta bảo hạ nhân thu xếp.”
“Ừm...”
“Nói đến những chuyện dị thường, Lôi Thiên Phong ở chỗ Lôi gia chúng ta mỗi khi có sét đánh đều có linh khí biến động, việc đó không biết có tính là kỳ quái hay không?”
“Thiên Lôi Phong.” Vạn Nhậm Bình đưa mắt nhìn ra xa. “Ngọn núi này tồn tại đã mấy ngàn năm, có thời gian chúng ta nhất định sẽ qua đó.”
“Vâng.”
Tần Vũ là đệ tử ngoại môn của Thiên Vân Phong, Luyện khí tầng bảy, trước kia đã từng là phàm nhân, sau được quý nhân nhìn ra thiên phú dẫn theo về Thương Vũ Phái, lúc tu vi có thành tựu thì bái nhập trở thành đệ tử của tông môn.
Trên lưng ngựa, hắn chắp tay nói. “Mạc sư đệ, chuyện lúc trước xin cám ơn.”
“Chúng ta là đồng môn, không cần phải khách khí như vậy.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. Đi sau lưng bọn họ là mấy vị tu Tiên giả của Lôi gia, cầm đầu là Lôi Dương Xích, ngoài hắn còn mấy người trẻ tuổi đều đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Bọn họ muốn lại gần nhưng sợ hãi không dám. Đối với phàm nhân, người của Lôi gia đã là cao cao tại thượng khó mà với tới. Cảm giác của đám tu sĩ trẻ ở phàm trần này với các đệ tử trong tông môn cũng không khác la bao.
“Sư đệ nói không sai, nhưng có người cũng không nghĩ vậy.” Tần Vũ lắc đầu.
Người khác mà hắn nhắc đến không ai khác chính là Vạn Nhậm Bình. Hắn biết rõ đối phương có cao thủ Hợp Hoan Tông mà vẫn chỉ định hai người đi dò xét, vạn nhất gặp phải chuyện thì phải làm sao?
“Không cần lo lắng như vậy.” Mạc Cầu hiểu mối lo của đối phương, hắn lên tiếng. “Phủ Vân Lan lớn như vậy, không dễ để gặp bọn họ, chúng ta cũng chỉ đi xem xét tình huống một chút thôi, bên cạnh lại có người của Lôi gia nữa.”
Lôi Xương Dịch có tu vi Luyện khí tầng tám, tuy thực chưa hẳn là mạnh nhưng chắc chắn không phải kẻ yếu. Ngoài hắn còn có mấy người trẻ tuổi, trừ khi gặp phải mai phục có chuẩn bị từ trước nếu không thì không phải lo lắng về vấn đề an toàn.
Đoàn người ra khỏi thành, đi về phía đông mấy chục dặm, cuối cùng đến một sườn núi mới dừng lại.
“Hai vị, phía dưới là doanh địa của đại tướng Tư Mã Tịch thuộc Tề vương, tổng quân số có chừng mấy vạn người.”
Lôi Xương Dịch dừng ngựa, đưa tay chỉ xuống bên dưới. “Bên trong có một tu sĩ tà đạo.”
Mạc Cầu chớp mắt, dưới vọng khí thuật, bao nhiêu khí tức bên dưới đều lọt cả vào mắt. Ở vị trí chính giữa đúng là có linh quang của một vị tu Tiên giả, nhưng qua sự việc vừa rồi hắn không hoàn toàn tin vào Vọng khí thuật nữa.
Còn như Linh quan pháp nhãn tuy có năng lực nhìn xuyên hư vô lại cần đến sáu vạn tinh quang để cảm ngộ , trước mắt hắn mới chỉ dám tham ngộ chứ chưa thực sự tu hành.
Quân đội?
Thu hồi ánh mắt, Mạc Cầu khẽ lắc đầu. Thế này cũng gọi là quân đội ư?
Phía dưới đúng là có đến mấy vạn người nhưng ai cũng gầy gò ốm yếu, quần áo rách rưới, thứ mang theo trên người cũng chẳng phải là binh khí mà chỉ là oa bát. Nói là quân đội chứ hắn thấy họ chẳng khác nào lưu dân.
Nhìn sang bên cạnh, Tần Vũ cũng đang làm ra vẻ ngưng trọng. Cảm giác như trong mắt hắn thì quân đội phàm nhân vốn là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận