Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 440: Phân biệt lại gặp (2)

Ba tháng sau.
Quận Xương Tu, Đại Tấn.
Linh Tố Phái.
Đứng ở chân núi, đưa mắt nhìn ba chữ trên cự thạch đặt trước sơn môn, Mạc Cầu không khỏi cảm thán. Thời gian trôi qua đã nhiều năm, Đổng Tịch Chu vẫn ở nơi này, hơn nữa còn xây dựng Linh Tố Phái thành thế lực mạnh nhất của quận.
Sơn môn quen thuộc. Thềm đá cũng quen thuộc.
“Mạc tiên sinh, nơi này chính là Linh Tố Phái.” Một phu nhân có gương mặt đoan trang từ phía sau đi xuống xe ngựa nói. “Đổng chưởng giáo của Linh Tố Phái có y đạo cao minh, có năng lực diệu thủ hồi xuân, chỉ tiếc tuổi tác ông ấy đã lớn, mấy năm rồi không thấy xuất hiện. Ta có gặp mấy lần nhưng đã từ khi còn nhỏ. Được cái môn hạ đệ tử của ông ấy ai cũng bất phàm. Ví như Giang gia Giang Mộng Thư, Cầu Lương, còn có cả Tuân đại hiệp…, chỉ cần bọn họ đồng ý xuất thủ thì bệnh dữ cũng có thể được chữa trị một cách dễ dàng.”
“Tuân đại hiệp?” Nghe đến cái tên quen thuộc, Mạc Cầu lại có phần hoảng hốt.
“Đúng vậy.” Vị phu nhân kia gật đầu, cảm giác người này rất có cảm tình với nam tử trung niên ngẫu nhiên gặp trên đường đi kia. “Tuân Trường Thọ tức Tuân đại hiệp không chỉ có y thuật bao minh, nghe nói võ nghệ của ông ấy cũng rất lợi hại, là một cao thủ Tiên thiên, là đệ nhất cao thủ ở quận Xương Tu này.”
“Tuân Trường Thọ. Tiên thiên…”, Mạc Cầu than nhẹ. “Trưởng bối của những người đó thì sao?”
“Trưởng bối ư?” Phu nhân làm ra vẻ mờ mịt. “Mấy vị ấy tuổi tác đều không nhỏ, trưởng bối của bọn họ sợ là đã không còn tại thế nữa.”
“Thật vậy sao.” Mạc Cầu gật đầu cất bước hướng đi lên núi. Bước chân của hắn không lớn, tốc độ cũng không thấy nhanh nhưng chỉ trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy thân hình hắn đâu.
Vị phu nhân kia ở phía sau không khỏi sững sờ, một đám người đi theo cũng lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có một vị võ giả Hậu thiên cảm thấy thân thể căng ra.
“Là một cao thủ. Phu nhân, vị Mạc tiên sinh này e là có thân phận không đơn giản chút nào. Cuộc đời tại hạ ít thấy có người như thế.”
“Vậy sao?” Vị phu nhân trừng mắt nhìn rồi cười nhạt một tiếng. “Chịu thôi, mỗi hành động của Mạc tiên sinh đều ra vẻ bất phàm, ông ấy hiển nhiên không phải người bình thường rồi. Có lẽ là đang gấp gáp muốn gặp thầy thuốc, chúng ta không cần quá để ý.”
“Vâng.” Mấy người hộ vệ gật đầu.
Thềm đá quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, mọi thứ trước mắt làm Mạc Cầu sinh lòng thoảng thốt. Nơi này là Linh Tố Phái ở quận Xương Tu, thế còn Linh Tố Phái ở phủ Đông An thì sao?
Vì sao… lại có cái tên giống nhau như vậy?
Dừng chân trước Dược đường, bóng người đi qua đi lại với dáng vẻ vội vã không khác gì những chuyện đã có trong ký ức Mạc Cầu. Hắn chớp mắt, thân hình loé lên đã biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa. Xung quanh có nhiều người như vậy nhưng hình như không ai nhìn thấy cảnh này, dù cho có nhìn thấy thì biểu hiện cũng hết sức bình thường.
Phía sau hậu sơn là một đình viện yên tĩnh.
“Kẽo kẹt…”
Cửa sân bị người nào đó đẩy ra, một lão giả đang nằm nghỉ ngơi một mình nghe tiếng động thì khẽ nhíu mày. “Có việc gì sao?”
Giọng nói khàn khàn, bất lực xen với vẻ tang thương vang lên.
“Soạt soạt…”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân chậm rãi lại gần.
“Là ai?” Đổng Tịch Chu thở dài, cố gắng mở hai mắt. Đôi mắt đục ngầu không còn như thời trẻ nữa. “Ngươi là…”
Thân ảnh vừa lạ lẫm vừa có chút quen thuộc làm lão chần chừ.
“Đổng tiền bối.” Mạc Cầu dừng bước, chắp tay thi lễ. “Đã nhiều năm không gặp, tiền bối vẫn khoẻ chứ?”
“Ngươi là…”
Âm thanh quen thuộc vang lên làm thân thể Đổng Tịch Chu run rẩy, hai mắt chợt mở lớn.
“Mạc Cầu.”
“Là ta.”
Trong phòng.
Hương khói lượn lờ. Đổng Tịch Chu lưng đã còng, lão cố hết sức bưng nước trà lên, phất tay từ chối sự giúp đỡ của Mạc Cầu, tự mình rót đầy trà nước. “Đây là trà thơm ta dưỡng ở Dược cốc, hạt giống được mang theo rồi trồng trên một mảnh đất ở nơi này. Ngươi nếm thử đi.”
“Đa tạ tiền bối.” Mạc Cầu gật đầu, thu ánh mắt để trên người đối phương lại. Đổng Tịch Chu đã già rồi, làn da hiện đầy những đốm đồi mồi, tinh khí trên thân thể tiêu tán chẳng khác nào nến tàn trong gió. Có lẽ… một cỗ hàn phong, một trận ốm nhẹ cũng có thể lấy đi sự sống.
“Trà ngon.”
“Đương nhiên là trà ngon.”
Đổng Tịch Chu nhếch miệng cười, răng trong miệng sớm đã rụng sạch, âm thanh yếu ớt nhưng tinh thần có vẻ còn khá tốt, hai mắt muốn toả sáng. Có lẽ vì lão được gặp lại cố nhân xưa.
“Uyển Nhi có từng trở lại đây.” Đổng Tịch Chu nói chậm rãi.
“A!” Mạc Cầu hơi ngạc nhiên. “Hiện giờ nàng thế nào rồi?”
“Lúc đó là thời điểm cách đây hai mươi năm trước, nó dùng võ nhập đạo, tu vi đạt tới Luyện khí tầng thứ bảy, tiền đồ rõ là sáng lạn hơn ta nhiều.” Đổng Tịch Chu nở nụ cười mãn nguyện rồi lại thở dài. “Đáng tiếc, nó không gặp được mẹ tại Tiên đảo. Nghe nói vì xảy ra chuyện, nàng ấy cùng nam nhân kia đều chết trên đường đi đến đó. Như vậy cũng tốt, để mọi người không phải vấn vương hoài niệm nữa.”
Mạc Cầu buông chén trà, hắn không lên tiếng.
“Lục tiểu thư thiên phú bất phàm, có hy vọng thành tựu Đạo cơ, có lẽ hiện nay đã trở thành tu sĩ Đạo cơ cao cao tại thượng rồi cũng nên.” Đổng Tịch Chu ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp. “Ta bảo Tiểu Uyển đi theo Lục tiểu thư không nên quay trở lại nữa… Ta ở đây cũng rất tốt. Cho nên hai mươi năm qua nó chưa từng quay lại đây.”
Lời này thốt ra rồi, giọng nói của lão không khỏi run run. Mạc Cầu nhìn lão, sắc mặt đạm mạc. Hắn bưng chén trà nhấp thêm một ngụm.
“Thôi…”, Đổng Tịch Chu hít sâu một hơi rồi cười gượng. “Ngươi cũng biết, người lớn tuổi thường hay lảm nhảm về mấy chuyện trong quá khứ, hay nghĩ về những người đã gặp trước đây.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu.
“Ngươi về đây chắc là để gặp Tần cô nương phải không.” Đổng Tịch Chu nói sang chuyện khác. “Nàng không có ở nơi này.”
“Nàng đang ở đâu rồi?”
“Giác Tinh Thành.” Đổng Tịch Chu nói. “Tốt nhất ngươi nên đi nhanh một chút, thời gian của nàng không còn nhiều lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận