Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 251: Ra khỏi thành

Quán rượu.
Mạc Cầu và Phù Ngao đã ngồi nâng chén chờ người khá lâu nhưng chưa thấy đối phương đến.
“Gần đây công việc bận rộn, Lục phủ cũng thúc giục quá, người có danh hào trong tộc đều đi hết cả.”
Phù Ngao đặt chén rượu xuống, đưa mắt nhìn đường phố vắng lặng nói. “Chúng ta chờ một chút.”
“Không sao.” Mạc Cầu gật đầu . “Thời gian còn sớm mà.”
Hai người chờ thêm một lát thì từ cầu thang vang lên tiếng bước chân.
“Thật có lỗi.” Phù nhị gia Phù Du An xuất hiện ở cửa, hướng Mạc Cầu ôm quyền nói. “Ta bị nhiều việc quấn lấy thành ra đến chậm, xin Mạc đại phu bỏ qua.”
“Nhị gia quá lời.” Mạc Cầu cũng đứng dậy. “Thời điểm này mà còn phiền ngài tự mình đi một chuyến thật là không nên. Mạc mỗ mới là người phải xin lỗi.”
“Đều là người một nhà cả, hai người đừng khách khí như vậy.” Phù Ngao cười khoát tay. “Việc chính mới quan trọng.”
“Đúng.” Mạc Cầu gật dầu, lấy từ túi đồ bên cạnh ra một cái bình sứ đưa cho Phù Du An.
“Kim Cương Tô Du.”
“Kim Cương Tô Du?” Phù Du An nhận lấy cái bình, vẻ mặt cảm khái. “Thật không ngờ, thánh dược luyện thể mà Kim Cương Tự Mật không truyền ra ngoài lại được Mạc đại phu luyện chế ra.”
“Do cơ duyên xảo hợp nên ta từng dùng qua thứ này.”Mạc Cầu khẽ chớp mắt giải thích. “Nhưng Kim Cương Tô Du của Mạc mỗ hơi khác với loại của Kim Cương Tự, có điều dược hiệu không kém bao nhiêu.”
Hắn không nói dối. Hiện giờ cách điều chiế Kim Cương Tô Du đã được hắn cải biến nhiều lần, so với nguyên bản đã khác rất nhiều. Trong đó có mấy vị chủ dược đều chuyển thành những loại dược vật dễ kiếm, thủ pháp luyện chế cũng khác đi.
“Thứ này...”, Phù Du An lộ vẻ thán phục, còn trong lòng có tin hay không thì chỉ có mình hắn biết. “Mạc đại phu không hổ là thần y, đúng là có thể tái hiện được thánh dược ảo diệu này. Nếu dược hiệu không kém bao nhiêu, muốn điều chế tất nhiên sẽ dễ dàng hơn. Dù sao với đa số võ giả Hậu thiên, tốc độ luyện thể tiến triển quá chậm.”
“Làm phiền các vị.” Mạc Cầu có vẻ hưng phấn. “Tại hạ muốn đổi Tam Chuyển Thông Mạch Đan, Nhất Khí Đan.”
Kim Cương Tô Du tuy tốt nhưng đã vô dụng với hắn, chẳng bằng hắn đổi lấy đan dược luyện khí để dung dưỡng tu vi Hậu thiên.
“Việc này...”, Phù Du An nghe xong thì biến sắc. Hắn chần chừ một lúc mới nói giọng chua chát. “Mạc đại phu, đan dược ngươi muốn cũng giống như Kim Cương Tô Du này, đều là thứ có tiền cũng khó mà mua được. Không biết có thể đổi thành những đan dược khác được không? Phù gia trả thù lao cho ngươi cũng bao gồm nhiều loại đan dược. Nếu Mạc đại phu đồng ý, chúng ta có thể cung cấp thêm số lượng lớn trong một thời gian dài. Thế nào?”
Nói xong, hắn nhìn đối phương vẻ mong chờ.
“Nhị gia.” Mạc Cầu than nhẹ. “Ta đã hai mươi chín tuổi rồi. Phù gia hậu đãi thế nào Mạc mỗ không dám quên. Chỉ có điều những loại đan dược kia lại không phải là thứ mà tại hạ cần.”
Đan dược phổ thông có thể giúp gia tăng tu vi nhưng tốc độ quá chậm, còn xa mới đáp ứng được yêu cầu của hắn. Nhất là sau khi dùng qua đan dược đỉnh cấp, thấy được tốc độ tiếng triển của nó rồi hắn không thể dùng những thứ bình thường được nữa.
“Đáng tiếc.” Phù Du An lắc đầu bất đắc dĩ. “Nếu đã thế, chỗ ta vẫn còn một bình Nhất Khí Đan. Ta sẽ đưa nó cho Mạc đại phu trước, còn những thứ khác ta sẽ nghe ngóng thêm.”
“Làm phiền rồi.” Mạc Cầu nghiêm sắc mặt. “Nhị gia, chỉ cần có thể lấy được đan dược, dù phải tốn thêm Mạc mỗ cũng sẽ thu xếp được.”
“Ta hiểu.” Phù Du An thở dài, cất đồ đi rồi đứng dậy. “Phù Ngao, ngươi xuống đây một chút.”
“Vâng.” Phù Ngao hơi ngạc nhiên rồi cũng bước theo đối phương xuống lầu. Hai người ra khỏi quan rượu, đến một chỗ vắng vẻ thì dừng lại. Phù Du An sở đồ vật trong túi rồi bảo. “Chuyện này giao cho ngươi xử lý.”
“A!” Phù Ngao biến sắc. “Nhị thúc, đan dược bực này bình thường đều nằm ở trong tay co nhân Tiên thiên, ta làm sao đủ sức làm được.”
“Cũng nên thử một lần, thực tế không được thì ta sẽ giúp ngươi.” Phù Du An khẽ đảo mắt. “Mạc Cầu là người Phù gia chúng ta khó mà lưu lại được. Chi bằng thành toàn cho tình nghĩa của các ngươi.”
“Nhị thúc nói vậy là sao?” Phù Ngao khó hiểu. “Mạc huynh đang ở Phù gia, mọi thứ cũng rất tốt sao lại muốn ra đi.”
“Hừ.” Phù Du An hừ nhẹ. “Mạc đại phu đã nói rõ hắn hai mươi chín tuổi rồi, lại cầu những đan dược bực này thì chắc chắn là muốn tiến giai Tiên thiên trước năm ba mươi tuổi. Chỉ có vậy mới có cơ hội đi tìm đại đạo tu Tiên.”
Nói đến đây hắn không khỏi than nhẹ. “Mặc kệ là được hay không, chỉ cần hắn quyết chí cầu Tiên đạo thì Phù gia chúng ta đã không còn khả năng trợ giúp được, sớm muộn gì hắn cũng phải tới Lục phủ. Sự giúp đỡ của Phù gia chúng ta đối với hắn rồi sẽ nhạt dần đi, chỉ có giao tình của các ngươi mới có cơ hội phát triển lên. Việc này đối với ngươi là một chuyện tốt.”
“Tu Tiên...”, Phù Du An làm ra vẻ mặt phức tạp. Lúc hắn mới quen Mạc Cầu, đối phương chỉ là một đại phu nhỏ bé ở Linh Tố Phái, tên tuổi mới có bao nhiêu chứ. Thế mà lúc này thứ đối phương muốn không chỉ là cảnh giới Tiên thiên mà còn là tu Tiên giả trong truyền thuyết nữa. Hắn không giấu được tâm tình xáo động của mình. Trong đó không tránh được có cả cám giác âm thầm ghen tỵ và hy vọng đối phương sẽ thất bại.
Mất một lúc để ổn định tinh thần xong hắn mới nói tiếp.
“Lấy đồ ở chỗ ta trước đi.” Phù Du An nhìn Phù Ngao bảo. “Ta cũng sẽ giúp ngươi hỏi thăm tin tức những thứ còn lại. Việc ngươi cần chú ý bây giờ là hầu hạ Lục tứ gia cho tốt, nhớ xây dựng quan hệ với Mạc đại phu nữa. Theo những gì chúng ta đã biết, hắn dù không thành tự Tiên thiên thì cũng là kẻ mạnh nhất dưới cảnh giới ấy rồi, ngay cả cao thủ Tiên thiên bình thường cũng chưa chắc đã áp chế được hắn.”
“Vâng.” Phù Ngao gật đầu.
“Đi đi.” Phù nhị gia nói xong thì phất tay áo rời đi. Phù Ngao đứng nhìn theo đối phương thật lâu, thu liễm tâm tư xong mới quay lại tửu lâu.
“Thiếu gia.” Vừa lên lầu, hắn đã thấy một tên hạ nhân trong nhà đang chờ đợi với vẻ lo lắng. “Không xong, việc lớn không ổn rồi.”
“Có chuyện gì?” Phù Ngao đang không vui, nghe vậy thì lớn tiếng quát. “Có chuyện gì mà các ngươi cuống lên vậy.”
Tên người hầu đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp. “Lục... Lục... Lục tứ gia ra khỏi thành.”
“Cái gì?” Phù Ngao nghiêm mặt lại. “Ngươi nói cái gì? Nói lại ta nghe.”
“Thiếu gia, Lục tứ gia ra khỏi thành rồi.” Tên người hầu giậm chân nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phù Ngao bối rối, hắn cả giận. “Không phải ta đã bảo các ngươi hầu hạ Tứ gia cẩn thận sao, sao lại để hắn ra ngoài phủ, còn ra cả ngoài thành nữa?”
“Lục tứ gia nhất định muốn ra ngoài ngắm cảnh, chúng ta nào dám can ngăn?” Tên người hầu làm ra vẻ bất đắc dĩ. “Thiếu gia, bây giờ phải làm sao?”
“Còn làm sao được nữa.” Phù Ngao gầm lên. “tranh thủ thời gian gọi người đi theo. Tứ gia mà mất một cái lông tơ thôi là ta sẽ lấy mạng của các ngươi.”
“Vâng vâng!”
“Còn không đi mau.”
Tên người hầu run lên, cuống quýt lao xuống dưới lầu chạy đi.
“Mạc huynh.” Hít sâu một hơi, Phù Ngao cố đè nén tâm tình lại. “Làm phiền ngươi đi cùng ta một chuyến được không?”
“Ta?” Mạc Cầu hơi cau mày. “Ta đi làm gì.”
Hiện giờ hắn chỉ muốn tranh thủ tối đa thời gian để tu hành nhằm nâng cao thực lực, hắn không quan tâm đến việc gì khác. Hiện giờ phủ Đông An không hẳn yên ổn cho lắm. Không phải hắn sợ phiền phức. Với tu vi bản thân bây giờ, chỉ có cao thủ Tiên thiên hoặc tu Tiên giả mới có thể uy hiếp đến hắn. Dẫu có gặp tình huống khẩn cấp hắn cũng khá vững tin.
“Sợ là sẽ có phát sinh.” Phù Ngao cười khổ. “Nếu Tứ gia chỉ nổi hứng đi một chút thì không sao, nhỡ tối nay hắn không có ý định quay trở lại, ngươi làm khách khanh đại phu của Lục phủ cũng không thể không đi được.”
“Thôi được rồi.” Mạc Cầu thở dài.
Mây đen kéo đến che kín bầu trời, không khí ngột ngạt khiến lòng người cũng không yên. Trên quan đạo trong rừng, gió nhẹ thổi bay lá rụng, tiếng chim hót cũng im bặt.
“Mưa gió sắp nổi rồi.” Trên núi cao có một người chắp hai tay sau lưng nhìn về phía Tử Dương Môn ở xa xa. “Những ngày này thế tấn công của Lục phủ càng gấp hơn, xem ra bọn hắn đã không kiên nhẫn được nữa.”
“Không sao.” Trong rừng, có một nữ nhân đội mạng che mặt chậm rãi đi ra, đôi chân trần lơ lửng cách mặt đất một thước lạnh nhạt nói. “Có chúng ta ở đây, trừ phi Lục Quan Lan tự mình xuất thủ nếu không bọn chúng không thể giành chiến thắng nhanh chóng được.”
Người kia trầm mặc hồi lâu mới nói. “Hắn đã chết thật rồi?”
“Tám chín phần mười là thế.” Nữ tử đáp lạnh lẽo. “Dù không chết thì cũng chẳng còn cách cái chết bao nhiêu. Lần này để xem vốn liếng Lục gia còn lại bao nhiêu.”
“Li!”
Hai người vừa nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con diều hâu. Nó lượn vòng hóa thành một đạo hắc tuyến rồi đáp xuống đầu vai nữ tử. Trên đùi nó có buộc một cuộn giấy viết thư. Nữ tử gỡ tờ giấy xuống, hai mắt sáng lên đằng sau lớp lụa mỏng. “Lục Nam Thù đã ra khỏi thành.”
“Ra khỏi thành rồi?” Một người khác cười khẽ. “Chỉ là mồi câu mà thôi.”
“Vậy thì sao.” Nữ tử cười lạnh. “Mồi câu xuống nước rồi có câu được con mồi hay không còn chưa biết được. Mồi câu bị nuốt cũng là việc bình thường.”
“Ngươi muốn thử một lần xem sao?” Đối phương lộ vẻ trầm ngâm.
“Đương nhiên.” Nữ tử rung nhẹ bàn tay, con diều hâu vỗ cánh bay thẳng lên không trung. “Nếu Lục phủ chỉ có chút thực lực ấy thì chúng ta không cần phải sợ hãi. Việc này đối với chúng ta cũng là một cơ hội tốt.”
“Ừm...”
Một người khác chớp mắt rồi chậm rãi gật đầu.
“Giết!”
Tại Tử Dương Môn, tiếng la hét vang trời, máu tươi nhuộm đỏ dốc núi. Không biết bao nhiêu cao thủ tề tựu ở nơi này, từng bước từng bước đánh lui hàng phòng ngự của Tử Dương Môn.
“Hãm địa trận, đao võng, Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm, Diêm Vương phi toa...”
“Tất cả đều là ám khí đã thất truyền của Nhạc gia. Thật không ngờ chúng đều xuất hiện ở nơi này.”
Lục Phong Tử đứng chắp tay, đưa mắt nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy sát cơ lăng lệ. “Nhưng bọn chúng có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?”
Xung quanh hắn có rất nhiều Đan Dương kỵ binh, Đại Kích võ sĩ và hộ vệ Huyền Giáp đang chờ lệnh xuất phát.
Mưa. Hai ngày nay Lục tứ gia không có mục tiêu rõ ràng, hắn chỉ dẫn người tùy ý du đãng. Mặc dù ra khỏi thành nhưng hắn chưa từng ngừng hưởng thụ. Mỗi ngày đều có rượu ngon, đồ ăn đặc sản và mỹ nhân không ngừng vây quanh hắn.
“Gia!” Tên hộ vệ nhìn sắc trời rồi quay về phía giường lớn tiếng nói. “Xem ra mưa ngày một nặng hạt, chúng ta không tránh được, phải tìm một nơi để trú mưa rồi.”
Lục tứ gia đang vuốt ve một nữ tử bên cạnh nghe thế thì ra vẻ buồn bực phất tay. “Đi về phía trước tìm một chỗ nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Ở phía sau, hai mắt Phù Ngao lấp lóe, vẻ mặt căng thẳng.
Phía trước không xa đã là địa giới Vân Hà Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận