Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 284: Tuân Lục

Quận Tầm Dương.
Trên đường phố, người đi lại đông như trẩy hội, ngựa xe như nước đan xen. Tiếng tiểu thương gào thét, tiếng rao hàng nối nhau không dứt.
“Bánh hấp... bánh hấp...”
“Ba văn tiền một cái, năm văn tiền một đôi, vừa nóng vừa mềm mau tới mua đi”.
“Tuân Lục.” Một xa phu nhìn hán tử đang gánh hàng rao bán bên đường vẫy tay. “Cho ta hai cái.”
“Có ngay.” Tuân Lục vội đáp, nhanh bước tới gần lấy hai cái bánh đưa tới.
“Lục Tử, gần đây hài tử nhà ngươi còn nghịch không vậy? Ta nghe người ta nói, hắn chạy tới phố Hoa xem nữ nhân đó.”
“Vớ vẩn, hài tử nhà hắn mới có bao nhiêu tuổi chứ? Biết nữ nhân là cái gì?”
Trên đường đa phần là người quen, có người nghe thấy câu chuyện vội cười nói. “Thật ra là ta nghe hắn muốn đến võ quán ở đó luyện võ, bị người ta nhìn thấy đánh cho một trận. Cũng may vì nó nhỏ tuổi nên người ta mới nương tay, nếu không thì...”
Nói xong, người này lắc đầu.
“Không phải vậy đâu.” Tuân Lục cười chất phác. “Đại Xuyên nhà ta theo Lý thiếu gia đi chơi, hắn đọc sách vì sau này muốn làm đại phu.”
“Đại phu?” Người khác bật cười. “Lục Tử, ta khuyên ngươi nên bỏ cái ý niệm đó đi. Ta thấy nó cũng giống ngươi, không có khả năng đó. Sau này cứ giống như ngươi, ngoan ngoãn làm bánh hấp mà nuôi sống gia đình là được rồi.”
“Đúng, đúng đấy.” Một người khác cười nói. “Nhưng nhất định phải giám sát lão bà cho chặt, nếu không lão bà chạy theo người khác thì có khóc cũng không kịp.”
“Ha ha...”
Sắc mặt Tuân Lục sa sầm lại, nhưng có vẻ như hắn đã quen bị người khác trêu chọc nên lắc đầu không nói gì.
“Bánh hấp...” Từ quầy hàng bên cạnh có một người vẫy vẫy. “Cho ta mười cái.”
“Đến ngay đây!” Hai mắt Tuân Lục sáng lên, hắn vội vã chạy tới.
“Bánh của ngươi ngon thật.” Người khách nhận lấy đĩa bánh, cắn một cái rồi gật đầu tán thưởng. “Nhớ nhé, lần sau ta sẽ còn mua của ngươi đấy.”
Nói xong người này đưa ra một đồng tiền lớn cho hắn.
“Đa tạ quý khách đã tán dương.” Tuân Lục cong lưng, cười tủm tỉm. Đang định gánh hàng đi tiếp thì có một thiếu niên chạy tới gọi với.
“Lục ca, mau về nhà đi, có người tìm ngươi đấy.”
“Có người tìm ta?” Tuân Lục ngạc nhiên. “Ai tìm ta vậy?”
Nói xong hắn lắc đầu.
“Thạch Đầu, ngươi đừng nói dối kẻo ảnh hưởng đến việc bán hàng của ta đấy.”
“Lục ca, lần này ta không lừa ngươi đâu.” Tên thiếu niên nhảy dựng lên. “Người đó nói là bằng hữu đã mấy chục năm trước của ngươi, còn cho ta một đồng tiền lớn để ta chạy đi tìm ngươi đấy. Nhìn người đó hào hoa phong nhã, chi tiêu cũng phóng khoáng lắm. Lục ca, không ngờ ngươi cũng có người thân phát đạt như vậy.”
“Ngươi càng nói ta nghe càng khó tin.” Tuân Lục lắc đầu. “Ta tới quận Tầm Dương này cũng chỉ hơn mười năm, lấy đâu ra bằng hữu mấy chục năm trước? Lại còn phát đạt giàu có ư?”
Tất nhiên là hắn không tin, chỉ nghĩ đối phương muốn lừa mình để mua vui nên lắc đầu tiếp tục bước đi.
“Thật.” Tên thiếu niên vội giang tay ra ngăn lại. “Người đó nói nếu ta tìm được ngươi về sẽ cho ta một lượng bạc. Ngươi mau quay về xem thế nào đi.”
“Một lượng bạc?” Tuân Lục bật cười. “Nếu quả thật có một lượng bạc, bánh bánh của ta cho không ngươi cũng được.”
“Sao ngươi lại không tin nhỉ.” Thiếu niên giậm chân, đảo mắt một vòng rồi như nhớ ra điều gì. “Ta nhớ ra rồi, hắn nói mình họ Mạc, tên gọi là Mạc... gọi là cái gì nhỉ?”
Càng nghĩ càng không ra, càng sốt ruột, trán thiếu niên đã lấm tấm mồ hôi, hắn vò đầu bứt tai nên không nhìn thấy Tuân Lục cảm thấy bị chấn động tinh thần.
“Họ Mạc...”, hắn run rẩy nói. “Có phải tên là Mạc Cầu không?”
“Đúng! Đúng!” Hai mắt tên thiếu niên mở lớn, hắn vội vã gật đầu. “Chính là Mạc Cầu!”
“Ầm...”
Tuân Lục vội vã ném gánh hàng trên vai xuống, chạy thẳng một mạch về tư gia không quay đầu lại.
“Lục ca!” Tên thiếu niên sững sờ. “Bánh của ngươi cho ta thật không đó?”
“Giúp ta mang về nhà, ta cho ngươi hai bữa cơm.”
“Hừm!” Thiếu niên bĩu môi, bước tới mở nắp, lấy ra một cái bánh đưa lên miệng rồi mới bắt đầu nâng gánh hàng lên. “Không biết người kia là ai, chẳng lẽ Tuân Lục thực sự quen biết được một nhà giàu có như vậy?”
Nó vừa lầm bầm trong miệng vừa khiêng gánh hàng bước đi từng bước.
Tại đầu con hẻm nhỏ, Mạc Cầu mặc quần áo màu tím nhạt, eo buộc đai lưng gắn ngọc, đeo bảo kiếm, mái tóc buộc cài trâm đang đứng chắp tay đợi cố nhân. Tướng mạo hắn không to lớn mạnh mẽ, thậm chí còn hơi có vẻ yếu đuối nhưng từ trên thân thể lại toát ra khí khái nhẹ nhàng thanh thoát. Hắn đứng yên tại chỗ, quần áo hơi tung bay không nhuốm bụi trần, cả người có vẻ không hợp với khung cảnh xung quanh lắm.
“Đát... đát...”
Có tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng lại, còn chưa thấy người, chỉ nghe âm thanh hắn đã phác họa được thân hình người đó rồi. Mạc Cầu quay đầu lại nhìn Tuân Lục đang chạy về phía mình, ánh mắt đầy cảm khái. Hơn mười năm không gặp, so với Liễu Cẩn Tịch vốn có cuộc sống sinh hoạt khá tốt thì tướng mạo Tuân Lục đã thay đổi nhiều. Tuổi hắn còn chưa tới ba mươi nhưng dáng vẻ bề ngoài chẳng khác nào của một người đã bốn năm mươi tuổi. Trên mặt đối phương đầy nếp nhăn, dáng người cũng khác, cái bụng nhỏ nhắn năm xưa cũng không còn nữa.
Tuân Lục mặc quần áo màu xám, đi giày sợi đay may với vải rách, tóc tai bù xù đã lâu không được cắt tỉa, nhìn qua là thấy cuộc sống của đối phương không được tốt đẹp cho lắm.
“Mạc... Mạc Cầu?”
Tuân Lục nhìn thấy Mạc Cầu hai mắt liền biến hóa, ý tứ như còn e ngại. Ngay từ quần áo trên người, hiện giờ hai người đã khác nhau một trời một vực.
“Lục Tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mạc Cầu cười thoải mái, hắn bước về phía trước nắm vai đối phương. “Mấy chục năm trôi qua, ngươi không nhận ra ta sao?”
“Đâu phải vậy.” Tuân Lục gượng cười. “Chỉ là so với ngày xưa ngươi thay đổi nhiều quá, nhất thời ta... không dám nhận mà thôi.”
“Ngươi cũng thay đổi không ít.” Mạc Cầu cười. “Không định mời ta vào trong nhà ngồi hay sao?”
“À đúng.” Tuân Lục gật đầu, giang tay ra phía trước chỉ lối. “Mau vào đi, ta gọi bàn thịt rượu. Chúng ta không gặp nhau nhiều năm như vậy, hôm nay phải nói chuyện trắng đêm mới được.”
“Ha ha...”, Mạc Cầu cũng cười theo. “Lục Tử, ngươi cũng biết nói mấy lời này sao.”
Tuân Lục mở cửa, bên trong có ba gian phòng nhỏ.
“Đây chính là nhà ta.”
“Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Không tệ, không tệ.” Mạc Cầu quét mắt nhìn tiểu viện rồi chậm rãi gật đầu. “Sạch sẽ lắm, chắc là do đệ muội chăm chỉ quét dọn phải không?”
Tuân Lục há miệng không đáp rồi khoát tay. “Mau vào đi, mấy năm rồi ta không học được gì nhiều, chỉ có tay nghề nấu cơm là không tệ. Thịt rượu chưa có ngay, để ta nấu mấy quả trứng gà vậy, trong nhà vẫn còn đĩa bánh để lót dạ. Hy vọng ngươi... không thấy phiền.”
“Sao có thể vậy được.” Mạc Cầu lắc đầu, nhìn đồ chơi của trẻ con để trong một góc thì hỏi. “Ngươi có hài tử rồi?”
“Có.” Chắc đến trẻ con, hai mắt Tuân Lục liền sáng lên. “Tên thường gọi là Đại Xuyên, tên chính thức là Trường Thọ. Tiểu tử này thông minh không giống ta ngày xưa, sau này khẳng định sẽ có tiền đồ. Ngươi chờ một chút, ta nhờ hàng xóm gọi rượu thịt về.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu, đứng trong phòng đánh giá hoàn cảnh đối phương. Trong phòng không có nhiều đồ đạc nhưng vẫn có một cái bàn học với ít sách vở đồ dùng liên quan. Nhìn thấy thế Mạc Cầu không khỏi mỉm cười. Gia hỏa này lúc trẻ không chịu học hàng, bị thua thiệt nên bây giờ mới muốn hài tử thay đổi đây.
“Mạc đại ca.” Tuân Lục vội vàng đi cũng vội vàng trở lại, hắn nhìn đối phương một lượt. “Nhìn bộ dáng là thấy thành đạt rồi. Năm đó ngươi không đến quận thành mà đi nơi nào?”
Tuân Lục không nhận được nhiều thông tin như Liễu Cẩn Tịch nên không biết mọi chuyện xảy ra thế nào, cũng bỏ qua nhiều tiếc nuối.
“Chuyện nói ra thì dài dòng lắm.” Mạc Cầu than nhẹ. “Năm đó ta vốn cũng muốn tới quận thành, nhưng gặp phải chút chuyện, được Tần sư phó nhờ vả nên cùng với Tần sư tỷ đi tới phủ Đông An. Tại phủ Đông An...”
“Sau đó, phủ Đông An đại loạn, chúng ta chạy ra ngoài, quanh đi quẩn lại thì lại trở về chốn cũ. Mọi chuyện xảy ra thật chẳng ai ngờ được.”
Thịt rượu đã lên bàn, hai người vừa uống vừa tâm tình. Mạc Cầu có kể qua loa những chuyện xảy đến với mình, Tuân Lục vừa nghe vừa sợ hãi, lại mừng rỡ chăm chú lắng nghe.
“Còn ngươi thì sao?”
“Ta ư?” Tuân Lục hơi sững người lại, ánh mắt phức tạp, men say đã dâng lên, hắn lắc đầu thở dài.
“Năm đó theo hướng dẫn của ngươi, chúng ta cùng Liễu tiểu thư đến quận thành. Thời gian đầu tiểu thư cũng gặp nhiều khó khăn nên không thể giúp đỡ chúng ta. Chúng ta đành tìm kiếm công việc để sinh hoạt qua ngày. Ta thành thân với Tiểu Sở. Nàng cũng không đòi hỏi gì, là ta bạc đãi nàng... Hai năm đầu chúng ta không có con, việc đó khiến chúng ta buồn rầu một thời gian, cũng may sau đó nàng mang bầu Đại Xuyên. Ta học được nghề làm bánh hấp, nàng thì may vá, đôi bên nương tựa vào nhau mà sống qua ngày.”
“Rồi sau đó... nàng bỏ đi, không mang theo hài tử, chỉ để lại một lời nhắn mà không nói là đi đâu.”
Tuân Lục dừng lại, nuốt một ngụm rượu, hai mắt đỏ lên, một lúc sau mới mở miệng nói tiếp.
“Là ta có lỗi với nàng! Cái gì nàng cũng tốt cả, có thể chấp nhận theo ta mấy năm, còn để lại một đứa bé. Ta... như vậy là hài lòng rồi.”
“Nào, cạn ly!”
Lúc hai người đã ngà say, có một hài tử tầm tám, chín tuổi tiến vào tiểu viện, nó nhìn Mạc Cầu với vẻ hiếu kỳ.
“Đại Xuyên, mau gọi bá phụ đi.”
“Bá phụ?”
“Ừm.”
Mạc Cầu gật đầu, đưa tay vuốt đầu hài tử, ý cười trên khuôn mặt càng đậm. Xương cốt đứa nhỏ này thích hợp luyện võ, hình như nó cũng có luyện qua công phu để cường thân kiện thể. Tiếc là không có bài bản, cũng may chưa làm gì hại đến sự phát triển về sau.
Sang ngày hôm sau. Tuân Lục còn đang mơ màng, vừa mở mắt ra đã thấy mình mẩy đau nhức, hắn cố gắng ngồi dậy, chợt nhớ ra điều gì vội gọi.
“Mạc Cầu, Mạc đại ca...”
Đưa mắt nhìn khắp phòng không thấy ai, hắn cúi đầu nở nụ cười chua chát. “Chẳng lẽ đó chỉ là một giấc mơ thôi sao.”
“Cha, người tỉnh lại rồi.” Lúc này, Đại Xuyên từ bên ngoài chạy vào, nó reo lên. “Chúng ta nhanh đi thôi. Liễu tiểu thư ở quận Xương Tu phái người đến, chúng ta mau thu dọn đồ đạc đừng để cho họ đợi lâu.”
Nói xong nó vội thu dọn giường chiếu.
“Quận Xương Tu, Liễu tiểu thư, chuyện này là sao?” Tuân Lục mơ hồ.
“Cha, người ngủ nhiều thành ra hồ đồ rồi sao? Hôm qua chắc là uống nhiều rượu quá đây.” Đại Xuyên trợn mắt. “Mạc đại bá để chúng ta tới Xương Tu sinh sống. Nơi đó có ăn có uống, còn bảo người chỉ dạy võ thuật cho ta. Mạc đại bá để lại bí tịch võ công cho ta nữa đấy. Chúng ta nhanh đi thôi.”
Nó vồn vã như không thể chờ đợi thêm được nữa.
“Đát... đát...”
Tiếng võ ngựa đều đặn vang lên giữa đường núi. Mạc Cầu cầm trên tay một cái túi thơm, ánh mắt ra chiều suy nghĩ. Hắn nhìn một lúc lâu mới bỏ vào trong ngực.
Túi thơm này là của Văn Oanh đưa cho. Hắn còn nhớ, mười mấy năm trước đối phương cũng đã từng đưa cho hắn một cái túi như thế, nhưng quá trình đi tới phủ Đông An đã thất lạc mất.
“Ngươi lo lắng sao?”
Màn xe ở bên cạnh được kéo lên, Lục Mộc Hủy nhẹ nhàng hỏi. “Ta đã nhờ Minh tiên sư chiếu cố cho bọn họ, không có việc gì đâu.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Hắn cũng để lại cho mấy người Đổng Tịch Chu rất nhiều bí tịch công pháp, linh đan diệu dược, đủ để hình thành bồi dưỡng lên một phương thế lực nhỏ. Hắn còn để lại cho mấy đưa nhỏ Hỗn Nguyên Nhất Khí Công mà hắn sáng tạo ra, mặc dù chỉ là bản đơn giản hóa nhưng con đường tu luyện sẽ dẫn thẳng tới Tiên Thiên, ngày sau chưa chắc đã không có thành tựu gì.
“Minh tiên sư nói, hai tháng sau bên kia Dương quận ở Hải châu có một hội giao lưu của tu Tiên giả, đến lúc đó chúng ta có thể hỏi đường đi Tiên đảo.” Lục Mộc Hủy nói.
“Chúng ta tăng tốc lên một chút xem có thể tới sớm hay không.”
“Được.”
Mạc Cầu thu liễm tâm tư, thúc ngựa cùng cương thi Tranh mã kéo theo xe ngựa chạy về phương xa, bóng đội ngũ ngày một nhỏ lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận