Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 406: Đối thủ

Một tu sĩ khổ tu như Mạc Cầu không ngờ tới, bên trong bí cảnh mà cũng bị người ta xâm chiếm. Thời điểm người ta hoảng sợ chém giết lẫn nhau, hắn lại hoàn toàn không biết gì, còn tự xưng là tiêu dao, đắm chìm trong việc tu hành. Cả bí cảnh đã biến thành một bãi sa trường, tới lúc tu sĩ tà đạo mở rộng quy mô tới gần động phủ của hắn hắn mới phát hiện ra.
Nghĩ đến lại thấy buồn cười.
“Xem ra chỉ khổ tu thôi cũng không ổn, không có người thông báo tin tức. Vì sao lại thành tình trạng hỗn loạn này?”
Trên bầu trời, Mạc Cầu khẽ lắc đầu rồi im lặng. Hai người Sơ Dao và Hoàng Mẫn thì cũng thôi đi, các nàng ấy sợ chỉ ước bản thân mình gặp nạn để được giải khai trói buộc, nhưng đám người Tổ Địch của Xích Hoả Phong cũng lãng quên hắn luôn sao. Chỉ có thể giải thích rằng hai năm bế quan khổ tu của hắn đã làm cho mọi người quên mất sự tồn tại của hắn rồi.
Đến cách trận pháp bí cảnh độ trăm dặm, Mạc Cầu độn xuống, ngưng thần nhìn về phía xa.
Thần thông Linh Quang Pháp nhãn!
Pháp lực vận chuyển, hai mắt hắn sáng lên, linh quang hơn một xích từ bên trong hiện lên hướng về phía ấy. Đôi mắt hắn chớp động, từng tia hoả diễm bùng lên, cả hai mắt hoá thành màu lửa đỏ.
Linh Quang pháp nhãn không chỉ có năng lực khám phá vạn vật, nó cũng có lực sát phạt không kém. Linh hoả hội tụ làm thị lực của hai mắt tăng lên nhiều. Nguyên bản hư không trống rỗng dần hiện ra hai vật to lớn. Một con mắt nằm dọc như một mặt thuỷ kính cao tới mười trượng như hình bầu dục, lông mi, nhãn cầu, ngoại cơ da thịt đầy đủ cả. Con ngươi to lớn lấp loé chiếu rọi vạn vật xung quanh. Từng tia huyết tuyến như vô số cây xúc tu lưu động quanh con mắt khiến nó càng thêm phần quỷ dị, dữ tợn.
Vừa ngước nhìn lên Mạc Cầu có cảm giác khí huyết trong thể nội không bị khống chế xao động liền.
Một khắc sau, cữ nhãn kia hình như phát hiện ra được điều gì, con ngươi bên trong co rụt lại hướng nhìn về phía này.
“Bạch!”
Mây mù phiêu tán, Vô Tương Liễm Tức.
Thân hình Mạc Cầu loé lên đã biến mất không còn thấy đâu nữa. Chỉ có một đoàn huyết quang phủ xuống bao trùm một vùng rộng gần mẫu làm mọi thứ đều hiện ra rõ ràng.
Cực phẩm pháp khí Thị Huyết Tà Nhãn.
Đồ vật này cũng được người ta mang vào trong bí cảnh, hơn nữa còn kích phát lên rồi.
Phải biết rằng tu sĩ Đạo cơ cũng chưa chắc đã có pháp khí cực phẩm. Mạc Cầu hiện ra ở đâu đó, hắn chau mày, lướt ánh mắt rơi trên thuỷ kính của con mắt tà nhãn kia.
Vạn Hoa Kính.
Pháp khí cực phẩm của Hợp Hoan Tông, có khả năng nhận biết chi khí của vạn vật sinh linh, tạo ra huyễn tượng khó phân ra thật giả.
Thủ bút thật lớn!
Có hai món đồ này lơ lửng bên trên thần sơn, tình huống thế nào có thể đoán được. E là tu sĩ Đạo cơ có vào đây cũng sẽ bị bí cảnh và pháp khí hợp lực trấn áp.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu ẩn thân nhảy vọt đến một chỗ trên đỉnh núi, cẩn thận từng chút một quan sát xung quanh. Bên trong Linh Quan Pháp Nhãn có vô số khí tức có yếu có mạnh đan xen lẫn nhau bên ngoài trăm dặm. Nơi trọng yếu kia sớm đã bị huyết quang mông lung bao phủ, trận pháp không biết có còn ở đó hay không?
Xem như vẫn còn thì với thực lực hiện giờ của hắn không có khả năng xông phá từ đây mà thoát ra được.
Một khắc sau hắn bỗng ngẩng đầu, một đạo linh quang kinh thiên mang theo khí tức khủng bố đang tới.
“Triệu Vô Nhai!” Trên bầu trời truyền tới một giọng nữ tử đầy giận dữ. “Có bản lĩnh thì đi ra chúng ta phân một đối một đến khi phân thắng bại.”
“Xùy…”
Ở bên dưới, một đạo huyết quang nghịch thế mà lên, sau đó hiện ra thân hình của Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai.
“Vương Kiều Tịch, ngươi dựa vào tích lũy bao năm qua mà đi trước ta một bước mà thôi, nhưng ngươi đã muốn chết vậy thì không trách ta được.”
Vừa dứt lời, huyết đao vượt ngang hư không chém về nữ tử mặc bạch y.
“Đinh…”
Một thanh phi kiếm hiện ra trước đao quang, kiếm quang mê ly lấp loé mấy cái đã tới gần Triệu Vô Nhai.
Năm đó Triệu Vô Nhai tập kích Vương Kiều Tịch, hai người đều bị trọng thương nhưng Vương Kiều Tịch được tông môn không tiếc linh dược bồi dưỡng, thương thế đã sớm khỏi hẳn, sau khi nhập bí cảnh cũng thu được rất nhiều lợi ích.
So sánh với nàng thì Triệu Vô Nhai còn lâu mới có được vận khí đó, huyết đao pháp khí tâm huyết được thời cũng bị mất đi. Hai người vừa thấy nhau đã không kiềm chế được. Chỉ là… xuất hiện không chỉ có một mình hắn.
“Hô!”
Trên bầu trời vân vụ biến động, một tia sáng âm lãnh thẳng tắp bắn về hướng bóng hình xinh đẹp kia.
Chân truyền Lâm Mộc Bạch của Cửu Sát Điện giữ vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện gần đó thuấn phát cấm pháp và pháp khí. Tia sáng kia xuyên thủng vạn vật, theo sát phía sau là mấy chục đao Hắc Cương Châm bao trùm gần một mẫu không để chừa chỗ nào.
Phá Vọng Cấm Thần Quang!
Lục Hồn Châm!
Bàn tay Vương Kiều Tịch vung khẽ, Thất Hà Gấm trong nháy mắt khuếch trương, cảm giác như chân trời vừa mới có thêm một đoá thải vân bảy màu.
Thần quang, Phi châm nhập vào trong đó không biểu hiện ra phản ứng gì. So với Hoàng Mẫn thì uy lực của Thất Hà Gấm vượt xa không biết bao nhiêu. Phẩm giai pháp khí đã tiến đến Thượng Phẩm.
“Cái gì?”
Hai mắt Lâm Mộc Bạch lấp loé, năm ngón tay khẽ chụp lại làn theo liên kết như có như không với Lục Hồn Châm.
“Tê tê…”
Cương châm phá không trong nháy mắt xuyên thủng giam cầm của Thất Hà Gấm, sau đó phá không bay trở về, lượn một vòng giữa không trung rồi lại gia tốc hoá thành mấy chục đạo lưu quang thôn phệ sinh cơ của vạn vật hung hăng đam về phía Thải vân.
Tay áo hắn lắc một cái, một thanh phi đao đen nhánh xuất ra như thiểm điện theo sát chém về phía sau Vương Kiều Tịch.
Triệu Vô Nhai ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, đao quang đại thịnh, hồng mang kinh thiên chém tới.
“Hừ!”
Vương Kiều Tịch hừ cánh mũi, giọng điệu khinh thường không giấu giếm tay áo nàng vận chuyển phi kiếm, nhân kiếm hợp nhất bay về phía Triệu Vô Nhai. Thất Hà Gấm phái sau cuộn tròn vào trong đón lấy Lâm Mộc Bạch.
Trong mắt nàng lúc này chỉ có Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai.
Chuyện hôm nay vì hai người mà ra, nàng thề phải phân ra cao thấp sinh tử mới xong.
“Hì hì..”
Đúng lúc ấy trong hư không vang lên một tiếng cười yêu kiều, một ngón tay ngọc trong suốt từ xa xa điểm tới.
Chân truyền Hợp Hoan Tông!
Âm thanh mê hoặc tâm thần con người, ngón tay ngọc óng ánh xuyên thấu chỉ nhìn qua thôi là khí huyết toàn thân đã bị rút đi. Ngón tay vừa điểm mấy trượng mặt đất đột ngột đông kết lại.
“Bành…”
Trong hư không bỗng xuất hiện thêm một cái ống điếu vừa nhẹ gõ đã đập nát ngón tay ngọc kia.
Quận chúa Nguỵ triều Lương Tuyết Quân hiện ra, nhẹ hít một hơi tẩu thuốc rồi thổ ra một vùng khói trắng.
“Đối thủ của ngươi là ta đây!”
“Có điều…”, nàng ngẩng mặt nhìn Vương Kiều Tịch. “Vương tiên tử, tốt nhất là ngươi hãy nhanh lên, đồng bọn của chúng không bao lâu sẽ chạy tới đây.”
“Yên tâm.” Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch trở nên lạnh lẽo. Đối mặt với Triệu Vô Nhai và Lâm Mộc Bạch mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào, ngược lại nàng càng đánh càng hăng.
“Sẽ rất nhanh thôi.”
“Hừ!” Triệu Vô Nhai nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng. “Chưa chắc đâu.”
Dứt lời, ba người lại lao vào nhau, linh quang loé lên đầy trời.
Ở nơi nào đó có ba bóng đen từ trên cao rơi xuống, sắc mặt âm trầm nhìn một bộ xương khô trên mặt đất.
“Tôn Cái.”
Một người chau mày ra vẻ sợ hãi.
“Hắn là Luyện khí viên mãn, thực lực so với chúng ta không sai khác mấy, sao lại…”
“Là ai đã ra tay?”
“Thương Vũ Phái Lý Nguyên Cảnh.” Một người khác cất giọng trầm trầm.
“Không thể nào.” Một người khác lắc đầu. “Ở Thương Vũ Phái hắn không phải là đối thủ của đệ tử hạch tâm nội môn thì làm sao có thể là đối thủ của Tôn Cái được?”
“Nhưng đây lại là sự thực.” Người kia cũng hơi biến sắc. “Ta đã thấy dung nhan của hắn, đúng là Lý Nguyên Cảnh, dưới sự vây giết của hai vị đệ tử chân truyền Huyết Sát Tông đã dễ dàng đào tẩu, lại giết cả Tôn Cái nữa.”
“Thực lực của hắn…”
Âm thanh đột nhiên dừng lại. Phóng mắt khắp bí cảnh này, có thể làm được như vậy chỉ có hai ba người mà thôi.
“Sưu hồn đoạt phách, thôn phệ sinh cơ, loại thủ đoạn này không phải chỉ có Thương Vũ Phái.” Người cuối cùng lên tiếng. “Xem ra người này còn giấu giếm bí mật gì đó nên mới không dám để lộ ra thực lực bản thân.”
“Có điều bất kể ra sao, nếu tiếp tục gặp hắn chúng ta phải hết sức cẩn thận.”
“Ừm.”
“Không sai.”
Bên trong đầm lầy, một đám đệ tử Cửu Sát Điện đang vây công một nam một nữ. Bọn họ người đông thế mạnh, trận pháp sâm nghiêm, mặc dù tu vi mỗi người không cao nhưng hợp lực lại cũng làm cho hai người kia không thể di động được.
Cuối cùng sau hai tiếng hét không cam lòng vang lên, hai đốm lửa lớn dẫn phát khí mê tan bùng nổ. Vùng đất rộng gần một dặm chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận