Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 153: An Dương tam hữu

Mạc Cầu thầm vận chu thiên, cảm thụ một tia chân khí đang lớn mạnh trong thể nội xong thì chậm rãi mở mắt. Hắn nhẹ nắm năm ngón tay, hơi chút phát lực là thấy rõ gân cốt, da thịt đang dần mạnh lên.
Nội công tâm pháp có thể hóa khí huyết thành chân khí, chân khí lại nuôi dưỡng nhục thân, làm tinh nguyên lớn mạnh, cứ thế tương hỗ tuần hoàn.
Việc này cũng cần rất nhiều năng lượng. Cho nên việc ăn uống rất là quan trọng. Thực phẩm bình thường không thể đáp ứng đủ cho võ giả, chỉ có cá thịt mới làm giàu thêm khí huyết. Tất nhiên, có thể dùng dược vật, thậm chí sử dụng đan dược để trực tiếp tăng tiến tu vi.
Vấn đề là những thứ này giá trị không nhỏ, không phải người có gia sản thì khó mà duy trì lâu dài được.
Trừ những vấn đề đó ra, công pháp là thứ có ảnh hưởng quan trọng nhất tới tu vi. Nội công tâm pháp thượng thừa là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Chính Dương Công chỉ ở mức trung lưu, tu luyện chân khí bình thường nên không lo bị tẩu hỏa nhập ma, kéo theo khuyết điểm tất yếu là tốc độ tu luyện chậm chạp.
Dù Mạc Cầu có Hỏa Long Bội dung dưỡng chân khí, có Phù Đồ cường hóa căn cốt để gia tăng hiệu suất nhưng với tốc độ hiện tại, muốn đạt tới cảnh giới chân khí ngoại phóng, không mất mười năm thời gian sợ là không được.
Tuổi hắn chưa lớn, dù mười năm sau mới đạt tới cao thủ nhị lưu thì cũng mới chỉ ngoài ba mươi tuổi một chút mà thôi. Phóng mắt nhìn khắp phủ Đông An này, trình độ cỡ đó đã thuộc về tốp đầu. Có điều , nếu đem so với đám thiên tài chân chính trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng thì vẫn còn cách xa một trời một vực.
“Mạc đại phu.” Thấy hắn mở mắt, một người bước lại gần, đưa cho hắn một bát canh thịt. “Bất cứ lúc nào cũng có thể nhập định tu hành, tâm tình của ngươi khiến Ngụy mỗ cảm thấy thật xấu hổ.”
“Ngụy huynh chê cười rồi.” Mạc Cầu nhận lấy bát canh, hắn cười khẽ. “Nếu không nhờ Ngụy huynh và Chu tiền bối dũng mãnh phi thường, khiến tại hạ không lo lắng đến an nguy thì Mạc mỗ sao có thể ngồi vững thế này được?”
“Ha ha...” Ngụy Lương cười lớn. “Mạc đại phu thật khách khí.”
Ngụy Lương là đệ tử của Bát Tí Thiên Vương Cừu Liệt, tu luyện một thân ngạnh công có thực lực rất cường hãn.
Mạc Cầu tận mắt nhìn thấy thời điểm đối phương vận chuyển chân khí, toàn thân từ trên xuống dưới như thép tinh, mạnh mẽ xông tới, dùng sức một người phá tan một chỗ trong sơn trại của phản phỉ.
Uy thế của nó so với cao thủ Nhị lưu Chu Ngộ Chu tiền bối phải mạnh hơn một phần.
“Ta tu luyện Đại Lực Man Ngưu Kình, cái tên không dễ nghe nhưng là một trong tứ đại chân truyền của Thái Sơn Bang.” Ngụy Lương thân thể cường tráng, tính tình lại hào sảng, hắn không ngại nói về công pháp tu tập của mình.
“Nói về ngạnh công, so với Huyền Cực Thân của Tử Dương Môn, Thiên Huyền Thể của Trích Tinh Lâu thì mạnh hơn một bậc. Tất nhiên...”, hắn bật cười, “Nói đến môn ngạnh công số một ở phủ Đông An thì phải nói đến Hắc Sát chân thân của Hắc Sát Giáo, nhưng hình như đã thất truyền.”
Chuyện như thế này, trước lúc tiến giai Hậu thiên thì Mạc Cầu không thể nào biết được, mà có biết cũng vô dụng. Lúc này hắn hỏi vẻ hiếu kỳ.
“Lục phủ chẳng lẽ không có môn ngạnh công luyện thế nào đỉnh cao hay sao?”
“Lục phủ...”, Ngụy Lương nghe nhắc đến thì khẽ giật mình, biểu hiện có chút phức tạp. Hắn lắc đầu nói. “Lục phủ không cần những thứ này. Võ công tu hành có cao hơn sợ cũng không lọt vào mắt bọn họ. Trừ phi... trở thành Tiên thiên mà cả vạn người cũng không có một.”
“Tiên thiên?” Mạc Cầu sáng mắt lên. “Phủ Đông An có bao nhiêu gã Tiên thiên?”
“Không có bao nhiêu.” Ngụy Lương lắc đầu. “Bọn hắn ở cách quá xa so với chúng ta, có biết cũng là vô dụng, nhưng nói về họ một chút thì cũng không sao.”
“Bành!”
Đang lúc hắn định nói thêm thì từ xa truyền đến tiếng pháo hiệu nổ trầm đục.
“Cái gì? TÍn hiệu cầu viện!”
“Là thế lực phương nào?”
Mọi người nghe tiếng nổ thì đều ngẩng đầu lên quan sát, thấy pháo hoa nổ trên không rồi tản ra bốn phía, thần sắc ai nấy đều trở nên nghiêm túc. Tín hiệu này biểu hiện cho điều gì, bản thân mỗi người đều nắm rõ.
“Qua đó xem thế nào.” Chu Ngộ sở trường về khinh công, đao pháp lúc này cũng lâm vào trầm tư, hắn phất tay ra hiệu. “Đuổi theo.”
Nhân số trong đội ngũ của Thái Sơn Bang không nhiều, tất cả chỉ có hơn mười vị, trong đó một nửa là cao thủ nhập lưu. Tốc độ hành động của họ nhanh kinh người.
Vài dặm đường núi, bọn họ chỉ cần khoảng thời gian uống một chung trà là đã tới gần. Tiếc là vẫn bị chậm mất một nhịp.
“Là người của Bất Nhạc Bang.” Trên mặt đất thi thể nằm ngổn ngang, quần áo đủ màu sắc đã nói lên thân phận của họ.
“Sư thúc.” Ngụy Lương nhảy qua một cái thi thể, mặt hơi biến sắc. “Là Kim Tiên Ngân Đao Tiền tiền bối!”
“Cái gì?” Hai mắt Chu Ngộ co rút lại, hắn lách mình đi tới gần.
Kim Tiên Ngân Đao Tiền Bất Độ là cao thủ nhị lưu của Bất Nhạc Bang, thực lực mặc dù không bằng Chu Ngộ nhưng cũng không kém bao nhiêu. Không ngờ hắn lại gặp nạn tại chỗ này.
Đao kiếm hắn mang trên người cũng không thấy đâu nữa, có lẽ đều đã trở thành chiến lợi phẩm của người khác mất rồi.
“Ba đao, bốn kiếm, trên thân vẫn còn quyền ấn, chưởng ấn. Số lượng người vây công hắn ít nhất phải có bốn người.” Ánh mắt Chu Ngộ chớp động. “Một người trong đó đã bị thương.”
Với kinh nghiệm giang hồ của hắn, hắn quan sát hiện trường là đưa ra nhận định rất nhanh.
“Sư thúc.” Ở cách đó không xa lại có tiếng người truyền tới. “Bên này có vết máu, bọn hắn đào tẩu theo hướng này. Vết máu để lại không ít, người bị thương chắc là rất nhiều. Chúng ta đuổi theo chứ?”
“Hừm!” Chu Ngộ đứng dậy, đang muốn bước đến thì đột nhiên quay đầu nhìn về hướng rừng rậm ở bên cạnh quát lên. “Ai? Ra mau!”
Mạc Cầu nghe vậy cũng vội vã quay người ra nhìn.
“Chu huynh, là chúng ta.” Một đoàn người từ trong rừng cẩn thận đi tới, ánh mắt không ngừng quan sát những cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tô huynh.” Thấy người tới, hai mắt Chu Ngộ bừng sáng. “Ngươi tới thật đúng lúc. Hẳn là người của Hắc Sát Giáo đánh úp nơi này, Tiền Bất Độ huynh đã gặp nạn rồi.”
“Cái gì?” Người tới nghe thế thì biến sắc, vội bước tới trước.
“Người của Thanh Trúc Hội.” Ngụy Lương bước lại gần mạc cầu rồi nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn. “Thanh Trúc Hội là bang phái cũng là thương hội, người trong hội này tạp nham, tiếp xúc với bọn họ thì nên cẩn thận một chút.”
“Ta nhớ rồi.” Mạc Cầu gật đầu.
“Ngụy Lương.” Phía bên kia, hai vị cao thủ nhị lưu thương nghị xong thì đưa ra quyết định.
“Ta đến ngay.” Ngụy Lương vội đáp lời.
Chu Ngộ nghiêm sắc mặt. “Đám người ám sát có lẽ chưa đi xa lắm, lại có người bị thương. Vừa hay Tô huynh cũng đến, chúng ta sẽ truy đuổi bọn chúng. Những người khác lưu lại đây.”
“Vâng.”
Từ hiện trường mà suy, đối phương giết người của Bất Nhạc Bang nhưng bản thân bọn chúng cũng không dễ chịu gì. Cơ hội thế này mọi người tất nhiên là không muốn bỏ qua. Chờ đối phương nghỉ ngơi dưỡng sức xong rồi thì còn gặp phiền phức lớn hơn. Mặt khác, người của Thanh Trúc Hội cũng bàn nhau, một nhóm hảo thủ cùng lên đường.
Người của hai phe lưu lại còn chừng hơn hai mươi người. Mạc Cầu vốn thuộc về nhóm tinh thông y thuật nhưng võ công chưa tinh tất nhiên là được bố trí ở lại hậu phương.
“Mạc đại phu.” Hắn vừa mới ngồi xuống, người của Thanh Trúc Hội đã cười cười lại gần. “Nghe nói Mạc đại phu có y thuật tinh thâm, tại hạ có lễ!”
“Các hạ khách khí rồi.” Mạc Cầu vội chắp tay đáp lễ. “Các hạ là...”
“Kim Nghệ trong An Dương tam hữu.” Người tới cười to. “Ta chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, Mạc đại phu không biết cũng là chuyện bình thường, nhưng sau này hy vọng được ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
“Dễ thôi, dễ thôi.” Mạc Cầu ngẫm nghĩ một chút rồi đưa tay ra hiệu. “Kim huynh nếu rảnh rỗi thì xin mời ngồi xuống nói chuyện.”
“Không được, không được.” Kim Nghệ cười cười rồi khoát tay. “Kim mỗ không dám quấy quả Mạc đại phu nghỉ ngơi, chào hỏi một chút như vậy là đủ rồi. Tại hạ không làm phiền nữa.”
Kim Nghệ nói xong thì chắp tay cáo từ.
Mạc Cầu nhíu mày. Người này tới đã nhanh mà đi cũng vội, biểu hiện thật cổ quái.
An Dương tam hữu...
Ánh mắt hắn chớp động, ra chiều suy nghĩ.
Từ sau khi tu hành Phù Đồ, ngũ giác của hắn phát triển sâu rộng không kém cao thủ nhị lưu. Điều kỳ diệu hơn là sau khi tu tập Phù Đồ có tăng tiến, hắn tiếp xúc với người ngoài xong thì dễ dàng cảm nhận được những sai sót của họ.
Giống như vừa rồi. Lúc mấy người của Thanh Trúc Hội xuất hiện, có một tia sát ý lẳng lặng nhắm về phía hắn. Tia sát ý này chỉ thoáng hiện rồi nhanh chóng biến mất, nếu không phải giác quan hắn nhạy cảm thì sẽ bỏ qua ngay.
Mà tia sát ý này chính là đến từ trên người một trong An Dương tam hữu này. Bọn họ có ba người thì hai người ở lại hậu phương. Người của hai thế lực không gần gũi lắm, hình như còn có chút mâu thuẫn nên chia ra chứ không tập trung lại một chỗ.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Một lúc lâu sau.
“Không đúng.” Một người của Thanh Trúc Hội đứng bật dậy, nhìn về phía rừng sâu rồi nhăn mày. “Lâu như vậy sao lại không có động tĩnh gì?”
“Đúng vậy.” Người của Thái Sơn Bang cũng lộ vẻ lo lắng. “Theo lẽ thường, dù bọn họ chưa trở lại thì cũng phải tạo ra chút động tĩnh gì mới đúng chứ. Chẳng lẽ là...”
“Đừng có nghĩ lung tung, dư nghiệt Hắc Sát Giáo không có mấy người là cao thủ, đám người đó lại bị thương, hai vị tiền bối của chúng ta cùng xuất thủ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Mạc Cầu vẫn âm thầm chú ý đến hai người trong An Dương tam hữu đang ở lại đây, vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ không giống như đang giả mạo.
“Chớ lên tiếng!”
“Có động tĩnh!”
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh. Một khắc sau.
“Ầm ầm...”
Âm thanh trầm đục từ xa vang lên, tiếng vang như sóng triều dồn dập cuốn lại gần.
“Ngao!”
“Rống!”
Tiếng sói tru, hổ gầm, tiếng muông thú kêu gào vang lên như sấm rền.
“Không ổn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận