Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 218: Làm mối

Đêm đã muộn, Phù Ngao toàn thân đầy mùi rượu lảo đảo đi tới viện lạc của mình, vung tay đẩy nha hoàn đang muốn đỡ ra.
“Tự ta có thể đi được.”
“Vâng.”
“Phu nhân..., nấc... còn chưa ngủ sao?”
Từ ánh nến tỏa ra qua khung cửa sổ, hắn có thể mơ hồ thấy bóng người bên trong, điều này làm hắn thấy ấm áp. Hắn rất hài lòng về thê tử của mình. Tính nàng hiền dịu, ngoan ngoãn. Hiếu kính với phụ mẫu, hiểu việc quản gia, xử lý tốt việc ngoài và là người phụ nữ hiểu chuyện. Nhất là sau khi kết hôn, chuyện ân ái hòa hợp khiến hắn bỏ được không ít ham mê nhỏ nhặt.
Hàng đêm hắn đều về nhà đúng giờ.
“Chưa ạ.” Nha hoàn cúi đầu nhỏ giọng nói. “Ta tiểu thư cũng ở đây.”
“Nàng cũng ở đây?” Phù Ngao nhăn mày. Hắn đẩy cửa phòng, vượt qua tấm bình phong. Ở trong này quả thật có hai vị nữ tử đang áp tai trò chuyện, nhỏ giọng thầm thì.
Phương Bình có khuôn mặt như vẽ, đuôi cá rủ xuống, nhìn là biết tâm tính hài hòa. Phù Tú Ngọc thì hai mắt có thần, nàng mặc trang phục màu hồng, nói chuyện là nghiến răng nghiến lợi, khoa tay múa chân khác hẳn.
“Nói cái gì thế.” Phù Ngao hướng nha hoàn phất tay, kéo cái ghế ra ngồi xuống khiển trách. “Muộn như vậy còn tới quấy rầy đại tẩu của ngươi còn ra thể thống gì, muốn làm trò cười cho người khác sao.”
Phù gia gia đại nghiệp đại, quy củ cũng nhiều, tác phong làm việc ứng xử với người thường không giống, biểu hiện của Phù Tú Ngọc khiến hắn không vừa mắt, nhưng ngẫm lại với tính tình của nàng thì hắn cũng không thấy lạ nữa.
“Không sao.” Phương Bình cười nói. “Ta ngồi một mình đợi cũng chán, đang ước gì có người tới trò chuyện thì muội ấy tới.”
“Hừ!” Phù Tú Ngọc hừ mũi. “Chỉ có tẩu tẩu là tốt với ta, nhưng hôm nay ta đến không phải để gặp tẩu mà tới tìm ngươi.”
“Tìm ta.” Phù Ngao nhận tách trà từ nha hoàn giương mắt nói. “Có việc gì?”
“Đừng giả bộ hồ đồ.” Gương mặt xinh đẹp của Phù Tú Ngọc trở nên lạnh lẽo. “Trên bàn rượu hôm nay, có phải ngươi muốn gả ta ra ngoài đúng không? Ta nói cho ngươi biết, không được!”
“Cái gì?” Phù Ngao trầm sắc mặt. “Là ngươi đến đó nhìn lén người ta, ngươi cũng thấy rồi, việc đó phụ thân đã đồng ý.”
“Phụ thân đồng ý cũng không được.” Phù Tú Ngọc vội đứng dậy rồi la lên. “Ta không đồng ý.”
“Càn rỡ.” Phù Ngao vỗ bàn đứng lên, vẻ mặt giận dữ. “Hôn nhân đại sự nào có chỗ cho ngươi xen vào. Không đồng ý cũng phải đồng ý. Ngươi thử nhìn ngươi xem...”
Nói xong, hắn giơ tay chỉ về Phù Tú Ngọc nói. “Lớn tuổi như vậy mà học văn không thành, học võ không xong. Hai mươi tuổi mới tu thành chân khí mà còn dám ở đây lớn tiếng hô to gọi nhỏ.”
Đặt trong các nhà bình thường, hơn hai mươi tuổi mà thành tựu Hậu thiên cũng không tệ, nhưng với Phù gia thì còn chưa được. Trước ba mươi tuổi có thể đạt tới nhất lưu mới là hạch tâm của gia tộc, nhị lưu sẽ được vào lực lượng trung kiên. Nhưng còn nhập lưu... thì chỉ làm công cụ trao đổi vì lợi ích của gia tộc mà thôi.
Sự thực là, nếu không có cha con Phù Ngao có ý che chở thì tam tiểu thư mấy năm trước đã xuất giá rồi.
“Ta đã rất cố gắng.” Phù Tú Ngọc giậm chân, hai mắt đỏ ửng. “Dù sao ta cũng không đồng ý. Người kia nhìn rất nhu nhược, con người cũng không dễ coi nên ta mới không muốn gả cho hắn.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Phù Ngao hừ lạnh. “Mạc đại phu là thầy thuốc nổi danh ở phủ Đông An, ngay cả ta đi theo phụ thân gặp hắn cũng phải khách khí. Ngươi không đồng ý sao? Ngươi có biết là chỉ cần hắn mở miệng thì sẽ có bao nhiêu nữ nhi tình nguyện xuất giá?”
Việc nghị sự hôm nay là dịp Phù gia và người của Linh Tố Phái trao đổi công việc, trong đó có một vấn đề quan trọng là đãi ngộ sau này của Lưu trưởng lão và Mạc Cầu. Để lôi kéo đối phương, Phù gia mới có ý gả nữ nhi cho hắn.
“Đấy là người ta.” Phù Tú Ngọc nghe thế thì bĩu môi. “Ta là nữ nhi Phù gia, làm sao phải vội vàng lấy chồng?”
“Phù gia không chỉ có ngươi là con gái.” Phù Ngao lạnh giọng. “Tuổi ngươi đã không còn nhỏ, thiên phú võ học bình thường, cả đời này nhiều nhất cũng chỉ đạt tới chân khí ngoại phóng, ngươi nên tìm một nhà tử tế mà xuất giá. Ta và phụ thân thấy Mạc đại phu là người rất phù hợp.”
“Phù hợp chỗ nào?” Phù Tú Ngọc giậm chân, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng. “Muốn ta lấy cũng phải là hạng giang hồ thiếu hiệp giống như Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam vậy chứ. Họ Mạc kia cả người không được đầy hai lạng thịt, đi thì chậm rì như ông lão, võ công còn không bằng ta nên ta mới không đồng ý.”
Phi Kiếm Khách Bằng Ngọc Nam là nhân vật xếp hạng hai trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, thanh danh còn lớn hơn cả Đổng Tiểu Uyển. Nghe tam tiểu thư nói vậy Phù Ngao chỉ cười lạnh, không nể mặt mũi chút nào. “Ngươi mà cũng xứng với người ta!”
“A!” Phù Tú Ngọc không cam lòng, nàng gầm lên. “Dựa vào cái gì mà ngươi có thể tùy tiện tìm người bắt ta xuất giá chứ?”
“Dựa vào cái gì ấy hả? Phù Ngao nghiêm sắc mặt. “Dựa vào việc ta từ nhỏ khổ tu võ công từng ngày, cùng tuổi với ngươi hay với người khác đều vượt trội hơn, dựa vào việc tẩu ngươi thân là nữ nhi nhưng lại chịu khó buôn bán tứ phương, tuổi còn trẻ mà đã quản lý gia nghiệp đáng giá bạc triệu. Bản thân chúng ta cũng là được mai mối mà lấy, sau khi định ra hôn ước rồi mới sinh ra tình nghĩa. Còn ngươi...”, hắn lạnh lùng nhìn đối phương. “Ngươi dựa vào cái gì? Gia tộc cho ngươi địa vị, cho ngươi hưởng thụ, cho ngươi mọi thứ. Bây giờ là lúc ngươi vì gia tộc mà xuất lực đấy.”
“Ngươi...”, thân thể mềm mại của Tú Ngọc run lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Phù Ngao, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Lần này nàng biết, gia huynh không nói đùa, không giống với trước kia chỉ cần nàng nũng nịu vài câu là hắn sẽ mềm lòng.
Nghĩ đến khả năng có thể gặp phải tình cảnh bi thảm là nàng đã phát sầu, nước mắt không ngăn được chảy đầy hai má. Nàng lấy tay che mặt rồi vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
“Tú Ngọc.” Phương BÍch vén váy muốn đuổi theo thì bị Phù Ngao ngăn lại. “Cứ để nó đi. Ta và phụ thân đã quá nuông chiều nó nên mới vậy, đến lúc ta phải nghiêm khắc dậy bảo rồi.”
“Thế nhưng...” Phương Bình lo lắng. “TÍnh muội ấy cố chấp, chẳng may lại gây ra việc gì ngu ngốc thì sao. Nên có ai đó khuyên giải mới phải.”
“Không sao.” Phù Ngao hừ nhẹ. “Cái đứa muội muội này của ta trước giờ vốn không có chủ kiến gì, lần này ta muốn xem liệu nó có thể làm ra việc gì.”
“Tướng công.” Phương Bình chần chừ một lúc rồi nói. “Hay là thôi đi. Dù sao Tú Ngọc cũng là muội muội của chàng, tính muội ấy vốn không thích bị người khác quản thúc. Có câu dưa bẻ sớm cũng không ngọt.”
“Nàng không phải nói thay cho nó.” Phù Ngao ngồi xuống. “Ta và phụ thân đã mấy lần làm mối nhưng nó chưa từng đồng ý, không thể để nó tùy tiện mãi được. Hơn nữa, vị Mạc đại phu kia đúng là chỗ phù hợp.”
“Mạc Cầu.” Phương Bình chậm rãi gật đầu. “Thật không ngờ, người ta vô tình gặp trên đường năm đó giờ đã trưởng thành như vậy rồi.”
Nàng biết rõ Mạc Cầu không có gia thế lớn lao gì, thế mà bây giờ Phù gia còn phải lấy con gái ra để lôi kéo mà chưa chắc đã xong. Tiềm lực của con người này thật khiến người ta phải kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Phù Ngao gật đầu. “Mạc đại phu tính tình khiêm tốn, hoàn toàn khác với Tú Ngọc, ta cảm thấy hai người vừa vặn bù trừ cho nhau, mỗi người sửa đổi một chút là tốt nhất. Dù sao Mạc đại phu cũng là thầy thuốc, là người ít gây chuyện thị phi. Còn Tú Ngọc nó chịu mưa dầm thấm lâu, dần dần tính tình cũng phải thay đổi.”
“Vâng.” Phương Bình nghĩ một chút rồi gật đầu phụ họa. “Chàng nói cũng đúng.”
“Hai ngày sau ta bố trí cho bọn họ đi ra ngoài một chuyến để kéo gần khoảng cách lại.” Phù Ngao giơ tay vận động một chút rồi nói. “Việc này ta cũng mới nói qua với Mạc đại phu mà thôi, hắn có nhìn vừa mắt Tú Ngọc hay không còn khó nói.”
“Sao có thể chứ?” Phương Bình không nhịn được cười. Tiểu thư Phù gia, chỉ thân phận ấy thôi đã làm nằng không nghĩ ra được lý do để đối phương cự tuyệt. Nhất là khi đối phương không gốc không nền, hiện còn đang vướng mắc phiền phức cần Phù gia xuất lực giải quyết.
Trong màn đêm, một tràng đuổi giết đang diễn ra. Người thương vong vô số, số người chạy trốn có hơn mười vị nhưng đối phương đuổi giết phía sau lại chỉ có ba người.
“Hô...”, gió táp chấn động. Một người thân như diều hâu đang ở giữa không trung chợt đổi hướng, móng vuốt xẹt qua, hai người phía trước hắn liền trở nên vặn vẹo. Một người khác thế như mãnh hổ, bước một bước là vượt qua ba trượng, đại thủ hoặc đập hoặc kích, mỗi chiêu đánh ra đều khiến một người phải ngã xuống.
Thời gian trôi qua chẳng bao lâu, đám người phía trước đã nằm xuống gần một nửa. Tiếng kêu thảm chỉ vừa mới vang lên đã im bặt, chỉ đủ đánh động đám quạ đậu gần đó.
“Tha mạng! Xin tha mạng!”
Một người đang chạy thấy không trốn thoát liền quỳ xuống cầu xin. “Chúng ta không biết gì cả. Xin tha mạng, tha mạng!”
“Hừ!” Một người ở phía sau lao vọt đến, bàn tay đặt trên đầu người kia nhấn xuống một cái, đầu hắn đã thụt hẳn vào trong lồng ngực. Đúng lúc ấy có một người đang chạy quay lại nhìn thấy, người này không nhịn được gầm lên. “Họ Sử kia, ngươi giám ăn trộm tài vật của Lục phủ, dù có giết chúng ta thì các ngươi sớm muộn cũng chết không tử tế.”
“Bàng huynh.” Ở phía sau, một người sắc mặt lạnh lẽo vung thành đao trong tay lên, đao ảnh xuất hiện nhanh chóng đâm xuyên qua người những kẻ vừa ngã xuống đất. “Ngươi đừng trách ta mà nên trách các ngươi đã nhìn thấy điều không nên nhìn thấy. Chúng ta đành phải ra tay ác độc.”
“Phí lời làm gì.” Một người hừ lạnh. “Cứ giết sạch không tha cho một tên nào. Cứ vận chuyển hành hóa cho tốt thì không làm, lại còn muốn thấy bên trong là cái gì thì đúng là muốn chết.”
“Sát!”
“A!”
Tiếng hét cuối cùng vang lên, tràng cảnh hỗn loạn trong đêm cuối cùng cũng tới hồi kết thúc.
“Liệu có chết hay không?” Trên vách đá có một người nhìn xuống hỏi.
“Cao như vậy, có là cao thủ Tiên thiên té xuống cũng khó mà toàn thây, hắn không thoát được.” Một người đứng cạnh lắc đầu. “Có điều tự nhiên lại thiếu mất nhiều người như thế, chúng ta giải thích ra sao?”
“Không việc gì.” Một người đáp. “Vừa đúng lúc có cớ để giải thích. Trời đã muộn rồi, chúng ta mau quay về để tránh bị người ta phát hiện.”
“Không sai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận