Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 354: Bình định (2)

Sau lưng Lôi Trác, Hùng sát Hoắc Thanh hừ lạnh một tiếng rồi quét mắt nhìn xung quanh, một cỗ sát cơ như có như không treo lơ lửng trên đầu mọi người. Không gian ngay lập tức trở lại im ắng, một nửa là vì gia uy của Lôi Trác, nửa còn lại chính là vì e ngại sát khí của Hoắc Thanh mà ra.
“Việc này…”, Thấy không có ai lên tiếng nữa, Lôi Trác mới quay đầu nhìn Lôi Thiên Quân và Lôi Đan hàn nói, “Hai người các ngươi nói trước đi.”
Lôi Thiên Quân và Lôi Đan Hàn liếc nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt người kia, nhất thời không ai lên tiếng.
“Đan Hàn.” Lôi Trác nhếch miệng. “Ngươi nói trước, xem Lôi gia có ai đảm đương được vị trí gia chủ, tự tiến cử cũng không sao.”
“Ta…”
Lôi Đan Hàn vô thức nhìn về phía Tần Vũ ở bên cạnh, thấy sắc mặt đối phương đã xanh xám thì cũng trở nên căng thẳng. Hiển nhiên vừa rồi hắn cùng Hùng sát giao thủ thăm dò đã ở vào hạ phong, lại chịu ám thương. Nàng nhìn mặt những người khác, thấy ai cũng đều có biến hoá.
Nhân tâm… đúng là chưa đủ!
Nàng tuy là nữ tử lại không phải hạng người không dám quả thuyết, nếu không đã không có khả năng chỉ trong ít ngày ngắn ngủi lấy được lòng Tần Vũ. Nàng hít sâu một hơi, ra vẻ trầm tư rồi nói.
“Ta xem ra, đại ca Thiên Quân là người thích hợp đảm nhiệm vị trí gia chủ.”
“Cái gì?”
“A!”
Lời nàng vừa dứt, không gian nổi lên tiếng bàn tán xì xào, ngay cả Lôi Trác và Lôi Thiên Quân đều ra vẻ kinh ngạc. Chỉ có Tần Vũ là nhanh chóng hiểu ra.
Nàng chọn Lôi Trác thì không khác gì vả vào mặt hắn, cảm giác thật không cam lòng. Còn đề cử Lôi Thiên Quân là vì phía sau đối phương còn có đệ tử của Thương Vũ Phái, sau này cũng giữ được ít nhiều thể diện.
Chỉ tiếc là…
Hắn liếc nhìn về phía Lôi Thiên Quân, quả nhiên lúc đầu đối phương để lộ sắc mặt vui mừng nhưng sau đó nhanh chóng chuyển thành âm trầm. Lôi Trác sẽ không bỏ qua cho bất kỳ đối thủ nào.
“Tốt.”
Lôi Trác nhìn Lôi Đan Hàn cười lạnh lẽo, hắn liên tục gật đầu rồi quay sang nhìn Lôi Thiên Quân.
“Thiên Quân, ngươi thấy sao?”
Mọi người có mặt đều tập trung nhìn về phía này. Hiện giờ đại cục dường như đã định, những người muốn đi theo Lôi Đan Hàn đều đã quay sang nhìn Lôi Thiên Quân cả.
“Ta…”
Lôi Thiên Quân nuốt nước miếng, ánh mắt hết nhìn Lôi Trác lại quay sang nhìn Hùng sát, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh.
“Nói mau.” Khoé miệng Lôi Trác hơi vểnh lên. “Theo ngươi thì ai mới thích hợp đảm nhiệm vị trí gia chủ? Không sao, ngươi cứ việc nói thẳng.”
Lôi Thiên Quân nắm chặt bàn tay, cổ họng nói không ra tiếng. Lúc này dù có là hạng ngu dốt nhất cũng nhìn ra hoàn cảnh có điều bất thường.
“Ta…”
Hắn làm ra vẻ mặt đắng chát rồi khó khăn lên tiếng. “Theo ta, Lôi gia… vị trí gia chủ nên…”
“Đương nhiên vị trí đó chỉ có ngươi là người thích hợp nhất.”
Bỗng nhiên từ bên ngoài điện vang lên tiếng người.
Mọi người có mặt trong điện quay ra nhìn thì thấy Mạc Cầu, Ngô Niệm Nhu mang theo Lôi Dật Phong tới. Ngô Niệm Nhu chắp tay hướng về phía Lôi Thiên Quân.
“May mắn không làm nhục mệnh, vị trí gia chủ quan hệ đến việc thừa kế sau này của Lôi gia, Lôi huynh không cần phải do dự.”
“Vâng.” Thân thể Lôi Thiên Quân run lên. “Cửu thúc, Thiên Quân mặc dù kinh nghiệm chưa nhiều nhưng cũng có được sự tín nhiệm của mọi người trong gia tộc, vị trí gia chủ quyết không thể để cho người khác.”
“Ngươi!” Lôi Trác vươn người về phía trước.
“Sao các ngươi có thể mang người ra ngoài?” Hùng sát đột nhiên tiến đến trước một bước, hai mắt gắt gao nhìn Mạc Cầu và Ngô Niệm Nhu. “Nương tử của ta ở đâu?”
“Nương tử của ngươi?” Ngô Niệm Nhu không biết người đó là ai, nàng nhíu mày. “Có phải là một phụ nhân có hai hàng mi màu trắng?”
“Không sai.” Hùng sát gật đầu.
“Nàng ta chết rồi.” Ngô Niệm Nhu đáp. “Không biết tự lượng sức mình lại dám ra tay với sư huynh của ta, kết quả là…”
“Hừ.” Nàng hừ lạnh một tiếng rồi không buồn nói tiếp.
“Khốn kiếp.” Hùng sát gầm lên. “Với tu vi của các ngươi thì không thể giết nàng được.”
“Tin hay không là việc của ngươi.” Ngô Niệm Nhu nhún vai.
Hai mắt Hùng sát co rút lại, hắn nhanh chóng lấy từ trên người ra một mảnh ngọc bội nhưng chỉ thấy trên đó có một vết rách thật sâu.
“Chết rồi ư?”
“Đã chết thật rồi?”
Hắn thì thào mấy tiếng, ánh mắt dần trở nên dữ tợn.
“Ta muốn các ngươi phải đền mạng.”
Sau tiếng rống to, một đạo huyết sắc đao quang nhanh chóng chém về phía hai người Mạc Cầu và Ngô Niệm Nhu.
“Thật to gan.”
Ngô Niệm Nhu cũng hét lên, Tử Mẫu Kiếm di động, một âm một dương xoay tròn cản lấy huyết đao.
Mạc Cầu phát sau mà tới trước, hắn bấm tay điểm ra, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm vô thanh vô tức chém lên phía trên đao quang.
“Đinh…”
Tiếng va chậm thanh thuý vang lên, huyết đao không công mà lui. Không chờ hai người tiếp tục động thủ, trên không bỗng có một chiếc đại ấn hung hăng đè xuống.
“Sư huynh cẩn thận. “ Ngô Niệm Nhu biến sắc, tay áo hất lên vung ra đoản tiễn bắn thẳng lên đại ấn, đồng thời Tử Mẫu Kiếm cũng dựng thẳng nghênh đón.
Một khắc sau.
“Oanh…”
Mạc Cầu và Ngô Niệm nhu cùng theo nhau lùi lại phía sau.
“Đi chết đi.”
Hùng sát đắc thế không tha, huyết đao hợp với người thêm một lần bạo trảm.
“Động thủ.”
Bỗng nhiên trong đám người có tiếng quát lớn, theo sau là một đạo kiếm quang bay lên hướng về phía Hùng sát.
Người đó là Tần Vũ.
Vị đệ tử cuối cùng của Thương Vũ Phái chớp mắt, hắn cong ngón tay búng ra, một thanh chuỳ màu đen bay ra nhanh như thiểm điện. Đối mặt với kẻ địch chung, bốn người lần đầu liên thủ với nhau. Lôi Thiên Quân cũng biến sắc, hắn nhanh chóng hét lớn.
“Hùng sát chính là phạm nhân trong lệnh truy nã của Trấn pháp Ti, chúng ta không thể để hắn tự do lộng hành. Chư vị huynh đệ trong tộc hãy theo ta cùng nhau giết địch.”
Trong nháy mắt, đủ các loại linh quang theo nhau xuất hiện.
“Oanh…”
Đỉnh đại điện nhanh chóng nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận