Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 430: Mồi nhử khí tử

Nửa tháng sau.
Màn mưa bao phủ chân trời. Cuồng phong, sấm sét vang dội. Giữa đất trời phong vũ tiêu dao, cây rừng nghiêng ngả, thỉnh thoảng lại có cành khô gỗ vụn bị cuốn vào không trung.
Ngay trong hoàn cảnh ấy có một chiếc phi chu lúc ẩn lúc hiện. Phi chu lúc thì chầm chậm phi hành, lúc lại toàn lực phóng đi khiến người ở trên đó không dễ ổn định tinh thần.
Mạc Cầu thì xem như ngoại lệ. Hắn ngồi xếp bằng trong khoang thuyền, hai mắt nhắm nghiền yên lặng vận chuyển công pháp.
“Sư huynh.” Hoàng Mẫn ở trong phòng đi qua đi lại, vẻ mặt lo lắng.
“Ta thật bội phục huynh, tình hình như vậy mà vẫn có thể yên tâm tu hành được?”
“Không tu hành thì có thể làm gì đây?” Mạc Cầu mở mắt nhìn ra khung cửa sổ bên cạnh. “Coi như gặp truy binh tà đạo đi nữa thì nếu được nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ dễ đối phó hơn chứ.”
“Tuy rằng như thế.” Hoàng Mẫn than nhẹ. “Nhưng chẳng ai biết chúng ta phải đối mặt với cái gì, nào còn tâm trí để an tĩnh tu luyện nữa.”
“A…”, Mạc Cầu giữ vẻ trầm ngâm, hắn đột nhiên hỏi. “Hiện còn cách Lăng Vân sơn mạch bao xa?”
“Không đủ ba trăm dặm.” Hoàng Mẫn bấm tay tính toán rồi nói. “Tiến vào sơn mạch rồi hẳn sẽ không gặp vấn đề gì nữa, nhưng trước mắt có thể vẫn có truy binh xuất hiện.”
Nàng thở dài. “Với tốc độ bình thường, chúng ta sớm phải trở về tông môn rồi mới phải.”
“Việc này đúng là không bình thường.” Mạc Cầu nhíu mày. “Với thủ đoạn của hai vị tiền bối, ngay từ đầu đã có thể thoát được truy binh, há lại để xảy ra tình trạng này? Nếu tà đạo có cao thủ thực lực cường hãn cũng không có chuyện luôn không đuổi kịp chúng ta.”
“Không sai.” Hoàng Mẫn sáng mắt lên, nàng gật đầu. “Vương sư tỷ từng nói, sợ là trong chúng ta có người cấu kết với tà đạo. Chỉ có người ở trên phi chu thỉnh thoảng tiết lộ vị trí thì truy binh tà đạo mới cách một khoảng thời gian lại đuổi theo, thậm chí thiết lập cạm bẫy ở phía trước.”
Mạc Cầu gật đầu. Hắn không phải đồ đần, những người khác cũng sẽ nhận ra đạo lý này. Ngẫm lại trong khoảng thời gian gần đây, thi thoảng lại có thần thức đảo qua phòng nên hắn hiểu ra.
“Chưa tìm được kẻ đó?”
“Chưa.” Hoàng Mẫn lắc đầu. “Không ai biết phản đồ là kẻ nào nhưng cũng không tình nguyện giết nhầm hơn bỏ sót.”
“A…”, Mạc Cầu hơi ngạc nhiên. “Cũng không nhất thiết phải làm vậy.”
Đột nhiên hắn ngẩng đầu. Lúc này tiếng báo động trên phi chu lại vang lên, hai người liếc nhau, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng. Mạc dù ngày nào cũng có tiếng báo động vang lên nhưng dồn dập như lần này thì mới là lần đầu.
Trên bong tàu có một đám đệ tử Thương Vũ Phái đang tập trung. Gương mặt Lý Si Mai vẫn xinh đẹp nhưng lạnh lùng, nàng quét mắt nhìn đám người rồi chậm rãi mở miệng nói.
“Tình hình có chút không ổn, theo Phan sư huynh dò xét thì mấy ngày gần đây, ở xung quanh xuất hiện năm vị Đạo cơ của bên tà đạo.”
“Cái gì?”
Tiếng ồn ào lập tức nổi lên. Mưa lớn và tiếng sấm rền không thể át nổi tiếng bàn tán xôn xao. Có không ít người sắc mặt đã trắng bệch.
“Tu sĩ Đạo cơ, các ngươi không cần để ý đến.” Lý Si Mai nhấc tay ra hiệu im lặng. “Ta và Phan sư huynh sẽ dẫn dụ bọn họ đi xa, nhưng cũng vì thế mà không thể để ý đến các ngươi được.”
“Sư thúc.” Vương Kiều Tịch tiến lên một bước, nàng ôm quyền. “Chúng ta nên làm như thế nào, xin người ra chỉ thị.”
“Ừm.” Lý Si Mai nhìn nàng nhẹ gật đầu. “Sau đây ta và Phan sư huynh sẽ thu hút sự chú ý của tu sĩ Đạo cơ, các ngươi tản ra tiến về Lăng Vân sơn mạch. Nơi này cách sơn mạch không xa, đường đi thế nào hẳn các ngươi đều đã rõ.”
“Mặt khác…”, nàng chớp mắt. “Tất cả đệ tử ngoại môn chia ra bốn phương để làm nhiễu loạn đám tà đạo, tranh thủ thời gian cho các đệ tử nội môn di chuyển.”
Vừa dứt lời này, có không ít người biến sắc. Mạc Cầu là người tâm tính trầm ổn cũng không khỏi giật mình.
“Thế nào?” Lý Si mai sa sầm nét mặt. “Các ngươi không nguyện ý sao? Tông môn có đại ân với các ngươi, đây chính là lúc các ngươi tận trung báo đáp.”
“Sư bá.” Lúc này Hoàng Mẫn cắn răng tiến lên một bước nói. “Mạc sư huynh của Xích Hoả Phong có tu vi Luyện khí tầng thứ mười một, lại đã bái nhập làm môn hạ của Trịnh tiền bối, vậy huynh ấy hẳn được tính là đệ tử nội môn rồi chứ?”
Nàng vừa dứt lời, trong đám người có không ít ánh mắt nhìn Mạc Cầu với vẻ cổ quái. Ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu. Hoàng Mẫn đỏ mặt cúi đầu không nói gì thêm nhưng cũng không bước lùi lại.
“A…”, Lý Si Mai đưa mắt nhìn mọi người. “Ta nhớ Mạc Cầu, đệ tử của Trịnh sư huynh, cũng là Luyện khí tầng mười một, vậy thì…”
“Sư thúc!” Lúc này Tổ Địch chợt bước lên một bước. “Dù Mạc Cầu tu vi không yếu nhưng còn chưa được ghi vào danh sách trong tông môn, chưa được tính là đệ tử nội môn. Nếu dùng đối đãi như thế sợ là khó mà khiến mọi người phục được.”
Có nhiều người đứng gần đồng loạt gật đầu không kiêng dè.
“Tổ Địch.” Hoàng Mẫn tức giận. “Ngươi cố ý gây khó dễ cho Mạc sư huynh.”
“Hoàng sư muội nói năng cẩn thận.” Tổ Địch không đổi sắc mặt. “Ta chỉ luận sự việc mà thôi. Vì lẽ gì mà sư muội cứ bao che cho vị Mạc sư huynh này vậy?”
“Ngươi…”
“Đủ rồi.” Lý Si Mai quát lên, nàng khoát tay vẻ không vui. “Đã chưa vào danh sách thì chính là đệ tử ngoại môn. Tu vi yếu như thế cũng khó mà thoát được.”
Tổ Địch nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng chắp tay. “Sư thúc nói đúng lắm.”
Hoàng Mẫn định mở lời đã thấy Mạc Cầu ở bên cạnh khẽ lắc đầu, vẻ mặt không có biểu hiện gì thì đành dừng lại.
“Cả ngươi nữa.” Lý Si Mai chớp mắt nhìn Tổ Địch, vẻ mặt lạnh lẽo. “Đều là đệ tử ngoại môn, ngươi đã xem trọng môn quy như vậy thì cũng nên lưu lại phía sau để quản lý bọn họ.”
“A!” Tổ Địch biến sắc.
“Quyết định như vậy đi.”
Lý Si Mai không đợi đối phương mở miệng từ chối đã phất tay áo, một cỗ linh quang quét ngang toàn trường. Vầng sáng bao phủ xuống, tất cả đệ tử ngoại môn như Mạc Cầu đều bị cuốn ra khỏi phi chu. Chờ đến lúc bọn họ đáp xuống đất, phi chu phía trên rung lên rồi xuyên qua hư không biến mất không thấy đâu nữa.
“Đáng chết!”
Tổ Địch đứng nhìn phi chu bay đi thì giậm chân, hung hăng quát. “Đều là tại ngươi cả.”
Hắn bỗng quay đầu trừng mắt nhìn Mạc Cầu.
“Sao vậy?” Mạc Cầu lạnh nhạt không phản ứng, chỉ có Trảm Niệm Đao ở bên hông khẽ rung lên. “Sư huynh có ý kiến gì sao?”
Tổ Địch cảm thấy lòng lạnh lẽo, hắn vô thức lùi lại một bước đưa mắt nhìn ra xung quanh.
“Ngươi muốn làm gì?” Hắn ra vẻ sợ hãi. “Đồng môn đấu nhau chính là đại tội.”
“Hừ.” Mạc Cầu hừ lên một tiếng, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, thân hình loé lên đã hoá thành một làn khói xanh không thấy đâu nữa.
Vân Triện Độn Pháp!
Hắn chính là người đầu tiên rời đi.
“Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Có ba vị nam tử tướng mạo anh tuấn xoay người bước đi.
“Các ngươi làm gì vậy?” Tổ Địch e ngại Mạc Cầu nhưng không sợ những người khác, thấy hành động của ba người thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo. “Vị trí của tông môn không ở bên đó.”
“Chúng ta biết.” Ba người dừng chân, một người trong đó lên tiếng. “Nhưng hiện nay Thương Vũ Phái đã xem chúng ta như khí tử, chẳng nhẽ chúng ta còn phải bán mạng cho họ hay sao?”
Nói xong người này đưa mắt nhìn những người còn lại. “Những người có mặt ở đây đừng nói đến Đạo cơ, ngay cả gia nhập được nội môn cũng là việc quá xa vời.”
“Hừ!”
“Chỉ là một cái thân phận đệ tử ngoại môn mà muốn chúng ta phải bán mạng thì đáng giá sao?”
“Nói không sai.”
Lại có mấy người khác đứng dậy bước ngược hướng dẫn về Lăng Vân sơn mạch, có người còn hô to. “Việc đã đến nước này, tiếp tục lưu lại tông môn cũng chẳng thành tài, chi bằng đi đến thế giới của phàm nhân. Dù sao, dựa vào thực lực của chúng ta, đến thế giới của phàm nhân muốn làm hoàng đế cũng là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Có đạo lý.”
Mấy người khác gật đầu.
“Dù sao đại đạo cũng vô vọng rồi, chẳng bằng tìm cách để nửa đời sau được yên ổn, thuận tiện mà lưu lại huyết mạch cho thân tộc.”
“A…”
“Vì những kẻ tuỳ ý vứt bỏ chúng ta mà bán mạng, các vị nghĩ có đáng giá hay không?”
Dứt lời, lại có thêm một đệ tử ngoại môn đứng lên, không nhìn Tổ Địch mà hướng về nơi xa bước đi.
“Các ngươi…”
“Các ngươi thật hèn nhát.” Tổ Địch giận dữ, không nhịn được giơ tay chỉ vào đám người kia. “Các ngươi kháng mệnh không theo, thật sự nghĩ rằng Chấp Pháp đường của tông môn sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?”
“Sư huynh.” Một người quay đầu lại, cất tiếng lạnh lẽo. “Ở đây không phải tông môn, mặc dù ngươi có tu vi cao nhưng chúng ta cũng có không ít người, đứng có ép chúng ta. Nếu thật muốn ra tay, chúng ta cũng không ngại chiến đấu một phen xem rốt cuộc thì bên nào mới là người chiến thắng?”
Tổ Địch khựng lại. Hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh, ngoài năm ba người đứng gần hắn ra, những người khác đều giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Đi.”
Thấy hắn không làm ra động tĩnh gì, có người khoát tay, cười lạnh. “Chư vị, sau này còn gặp lại.”
“Sau này gặp lại!”
Dứt lời, đám người thi triển độn pháp phân ra bốn phương, hướng về Nguỵ quốc và một số địa phương khác mà chạy. Không bao lâu nơi này chỉ còn lại vài người. Đối với bọn họ mà nói, việc rời đi chưa biết sẽ gặp phải chuyện gì nhưng cũng tốt hơn là chết ở chỗ này.
Trên phi chu, sau khi để đám đệ tử ngoại môn xuống và đi được hơn mười dặm Lý SI Mai lại thả thêm một ít đệ tử nội môn xuống cho bọn họ tản ra bốn phía mà chạy.
Qua một khoảng thời gian, phi thuyền to lớn chỉ còn lại mười ba đệ tử hạch tâm nội môn tinh nhuệ. Thêm một đệ tử chân truyền là Vương Kiều Tịch.
“Nhận lấy.” Lý Si mai vung tay xuất ra mười ba tấm linh phù. “Những linh phù này ở thời điểm mấu chốt có thể giữ cho các ngươi một mạng. Sau khi các ngươi hạ xuống dưới đất thì đừng trở lại tông môn.”
“Cái gì?” Vương Kiều Tịch giật mình. “Vì sao vậy?”
“Chúng ta nhận được tin tức, mấy vị tán tu Đạo cơ trong Lăng Vân sơn mạch đã gia nhập Cửu Sát Điện rồi.” Lý Si Mai lạnh lùng. “Cũng không biết có người của Huyết Sát Tông ẩn náu trong đó hay không, vị trí tông môn đã không còn an toàn.”
“Không.” Nàng lắc đầu. “Trụ sở tông môn sợ đã không giữ được.”
“A!”
Mấy người còn lại nghe xong thì giật mình, Vương Kiều Tịch là người tỉnh táo lại sớm nhất. “Sư thúc, vậy còn những người rời đi lúc trước…”
“Bọn họ chính là mồi nhử.” Lý Si Mai làm ra vẻ mặt khinh thường. “Hiện giờ dù là bọn họ đi Lăng Vân sơn mạch hay hướng về các nơi khác thì đều sẽ lọt vào sự truy sát của tà đạo. Không có bọn họ làm mồi nhử, liệu các ngươi có thể chạy thoát được không? Tông môn là chỗ không thể trở về nhưng có một nơi các ngươi có thể đi được.”
“Còn nữa…”, nàng vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hộp ngọc. “Ở đây có mười lăm viên Trúc Cơ Đan, các ngươi giữ lây, nếu thực sự không trốn được đến nơi ta bảo thì hãy tìm chỗ mà trốn rồi thử phục dụng Trúc Cơ Đan mà đột phá xem thế nào. Nếu đột phá thành công rồi lại tiếp tục đi cũng không muộn.”
Vương Kiều Tịch há miệng. Không phải nói Trúc Cơ Đan đều đặt ở trụ sở tông môn sao?
Thì ra chúng được giữ trên người Lý Si mai. Thì ra mấy lời dẫn dụ quay trở lại tông môn nhận ban thưởng vốn là những lời nói dối, ngay từ đầu tông môn đã không có ý định đó rồi.
Nghĩ đến đây nàng không khỏi than nhẹ. Nàng cảm thán cho những đệ tử bị đem ra làm mồi nhử kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận