Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 303: Thương Vũ phái

Lăng Vân sơn mạch dài ba ngàn dặm chia đôi hai nước Ngụy - Tấn, ở giữa là đồi núi quanh co chập trùng, mây bay cuộn lao nhanh. Giữa thiên địa mệnh mông, linh khí hội tụ ở đây cũng hấp dẫn rất nhiều người tu hành đến lưu trú.
Sơn mạch tuy rộng nhưng lại không đủ cho nhân tâm nhỏ hẹp. Vì tranh đoạt linh mạch phúc địa, dị thú kỳ quả mà rất nhiều người tu hành xuống tay chém giết lẫn nhau. Ngươi lừa ta gạt, ngàn năm qua chưa lúc nào ngưng.
Năm trăm năm trước, Thương Vũ Chân nhân hoành không xuất thế, mang theo ba vị đồng đạo lập ra Thương Vũ Phái ở đây, bình loạn phân tranh.
“Ba trăm năm trước, Chân nhân vẫn lạc, Thương Vũ Phái bao gồm Thương Vũ Phong, Thiên Vân Phong, Xích Hỏa Phong và Mê Nguyệt Phong vẫn luôn tranh chấp nhau.”
Giữa gian phong, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi hơi ngẩng đầu cất tiếng chậm rãi, vừa nói vừa ôm quyền hành lễ với mọi người xung quanh.
“Tại hạ đến từ kinh đô Chu thị của Ngụy quốc, tên là Lâu Vân, tuổi mới mười bảy, khó khăn lắm mới đạt được tu vi Luyện khí tầng sáu, xin chào các vị sư huynh sư tỷ.”
“Chu Lâu Vân?” Một thiếu nữ có đôi mắt đẹp sáng lên. “Ta đã từng nghe đến tên của ngươi. Chu gia phú khả địch quốc, Lâu Vân công tử cũng nổi danh là một người có thiên tư xuất chúng.”
“Quá khen.” Chu Lâu Vân cười nói. “Không biết sư tỷ xưng hô như thế nào?”
“Ta tên Tiết Như.”
“Có phải là tam thiểu thư của Tiết gia Khải Vận Đạo?”
“Không ngờ Chu công tử cũng biết đến tên của ta.”
“Tất nhiên rồi.” Chu Lâu Vân chắp tay. “Đại danh của Tiết tỷ tỷ Lâu Vân đã nghe thấy từ lâu, hôm nay được diện kiến thật sự là danh bất hư truyền.”
“Hì hì...”
“Tại hạ Thang Chí Đạo đến từ Khang Châu của Đại Tấn, gia phụ hiện làm Ti mã ở Khang Châu, mới đạp trên con đường tu Tiên xin được các vị chỉ điểm nhiều hơn.”
Một đám người chào hỏi lẫn nhau, không khí thật vui vẻ hòa thuận nhưng nhìn thật kỹ thì có thể thấy hơn hai mươi người tập trung cũng chia ra làm mấy nhóm.
Có mấy người bình thường nhất đứng ở một góc khuất nẻo, trong đó có Mạc Cầu. Những người này khác hẳn mấy người đứng ở giữa phòng, đều là những người thiên phú không cao, cũng không có bối cảnh gì nên tự nhiên sẽ bị những người khác bỏ qua một bên.
Mạc Cầu lại càng không cần nhiều lời, vì đợt này Thương Vũ Phái tuyển nhận hai mươi sáu đệ tử chỉ có duy nhất hắn là võ giả phàm nhân. Bên cạnh hắn là một nữ hài da hơi ngăm đen, cùng một thiếu niên cường tráng có hai mắt sáng lấp lánh.
Tiểu nữ hài tên là Sơ Dao, không có họ. Thuở nhỏ nàng lớn lên trong một đạo quán phàm nhân, sau được tu sĩ của Thương Vũ Phái đi qua phát hiện ra thiên phú mà dẫn tới.
Tôn Du Nhạc là tên của thiếu niên còn lại. Nghe nói người này thiên phú không tồi nhưng do được phát hiện quá muộn nên bây giờ mới đang ở Luyện khí kỳ tầng hai.
Người tu hành cần nhất là thiên phú, công pháp luyện khí ba tầng dưới tự nhiên sẽ có để tu luyện. Nếu thiên phú không đủ, Hậu thiên nguyện ý chịu khổ cực thì có thể đạt đến Luyện khí tầng sáu. Sáu tầng phía sau nhất định không chỉ cần thiên phú mà còn phải cố gắng rất nhiều.
Tầng tám là một bước khó khăn cần vượt qua. Mạc Cầu đã gặp không ít người tu hành bị dừng lại ở cảnh giới này. Tầng mười là tầng quan trọng nhất, có thể luyện đến tầng này có nghĩa là người đó có hy vọng để Trúc Cơ.
Mạc Cầu là võ giả phàm nhân, Sơ Dao thì vừa mới tu hành, Tôn Du Nhạc là Luyện khí kỳ tầng hai, ba người này xem như là đồng bệnh tương liên.
“Cảnh giới tu hành chia làm Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan. Luyện khí dễ kiếm, Trúc Cơ khó cầu, Kim Đan càng là vạn người không ra được một.”
Ở giữa phòng có một người than nhẹ.
“Sau khi tiên tổ của Thương Vũ Phái chúng ta ngã xuống, ba trăm năm qua chưa xuất ra được một vị Kim Đan nào. Từ đó có thể thấy được sự khó khăn của nó.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Có một người đồng tình.
“Ta nghe nói, ở Lăng Vân sơn mạch, ngoài chúng ta ra còn có một môn phái tu hành khác nữa phải không?”
“Không sai, đó là Cửu Sát Điện. Đây là môn phái có công pháp âm tà tàn nhẫn, không vào chính đạo. Nghe nói bọn họ cùng với Huyết Sát Tông có một ít liên quan. Cha ta nói nếu gặp phải đệ tử của Cửu Sát Điện thì phải hết sức cẩn thận.”
“Không biết chúng ta vào Thương Vũ Phái rồi sẽ được bố trí ra sao, có thể tùy chọn gia nhập bốn ngọn núi hay không. Ta muốn gia nhập Thương Vũ Phong để có thể lấy được truyền thừa Kim Đan, sau này sẽ dễ Trúc Cơ hơn.”
“Chuyện đó chúng ta không tự tính toán được, tiền bối trong tông môn chắc chắn sẽ an bài, phân phó.”
Mạc Cầu đứng ở một góc lẳng lặng mà nghe. Thời gian hai ba năm trên đảo hắn ẩn cư không ra ngoài nên không hiểu biết nhiều về thế giới tu hành bên ngoài. Lần này nghe mọi người bàn tán cũng loáng thoáng hiểu ra được một ít.
“Chớ nói chuyện nữa.” Một thanh âm uy nghiêm vang lên. “Tiền bối đến.”
Âm thành vừa dứt, cả không gian trở nên tĩnh lặng. Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân người đi vào.
Vị lão giả lúc trước đưa Mạc Cầu đi đứng ở ngay đó, nhưng hôm nay lão xoay người cúi đầu cùng một số người khác đứng vây quanh hai người một nam một nữ.
Nam tử thân mặc đạo bào hoa văn, mái tóc dài quấn mộc trâm có tướng mạo nho nhã, khí chất thoát tục. Nữ tử còn lại khuôn mặt mỹ lệ nhưng biểu hiện lại lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng vạn năm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào đó.
“Chính là người này?” Nữ tử quét mắt nhìn mọi người, sau đó dừng lại trên người Mạc Cầu rồi nhíu mày. “Có chuyện gì liên quan đến hắn vậy?”
Một đám tu Tiên giả lại lẫn vào một tên phàm nhân, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm dễ nhận biết nhất. Những người khác đa phần mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, hai mươi đã ít rồi, Mạc Cầu có lẽ là người già nhất trong đám đệ tử mới lại càng dễ hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.
“Ồ.” Nam tử nghe vậy cũng đưa mắt nhìn sang. “Hắn tên là Mạc Cầu, được một vị đệ tử chân truyền của Yển Tông giới thiệu sang, cũng nên cho người ta mấy phần mặt mũi.”
Nữ tử kia hừ lạnh.
“Yển Tông tuy mạnh nhưng cũng không thể xem chúng ta như rác rưởi để cưỡi lên đầu vậy chứ, bất cứ ai cũng có thể đuổi sang đây hay sao.”
Giọng điệu nữ tử đầy vẻ không cam lòng.
“Sư muội không cần quá để ý.” Nam tử kia lạnh nhạt đáp lời. “Người này tuy là phàm nhân nhưng có thể luyện chế đan dược cần thiết cho tu Tiên giả, thần hồn chi lực cũng không yếu, ngày sau chưa chắc đã không thể tu ra pháp lực. Hơn nữa hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi.”
Nam tử nói xong nhưng nữ tử kia có vẻ vẫn không vui, tay áo dài vung lên rồi quay người bước ra ngoài. Mạc Cầu không đổi sắc mặt. Từ lúc đến đây hắn đã quen với việc bị người khác nhìn mình bằng ánh mặt dị nghị.
“Ai!” Nam tử kia có vẻ cũng đã quen với tính tình của đối phương nên chỉ than khẽ rồi nhìn mọi người nói.
“Chúng ta sẽ lên đường ngay, các ngươi có điều gì muốn hỏi nữa không?”
“Đúng rồi, trong các người có lẽ có mấy người không biết thân phận của ta. Ta chính là Phan Sư Chính của Thương Vũ Phong.”
Phan Sư Chính là Đạo cơ tu sĩ, là người chủ trì việc chiêu thu đệ tử của Thương Vũ Phái lần này. Nữ tử vừa nãy là Lý Si Mai đến từ Mê Nguyệt Phong, tên hiệu là Hàn Mai tiên tử. Chúng nhân mới chỉ nghe tên, suốt nửa năm qua mới thấy lần đầu.
“Tiền bối.” Mạc Cầu bước lên một bước, hỏi một vấn đề mà mọi người đều muốn nhưng lại e ngại không dám nói ra. “Chúng ta gia nhập Thương Vũ Phái rồi, có thể đưa tin cho cố nhân nơi này không?”
“Cái này...”, Phan Sư Chính sờ cằm, vẻ mặt tiếc nuối. “Ngay như ta liên lạc một lần cũng mất mấy tháng, các ngươi càng khó khăn hơn, dù có cách thì thời gian cũng sẽ rất lâu. Chỉ có thời điểm thu đệ tử bốn năm một lần mới có thể tới đây để tiện gửi thư.”
Nghe vậy mọi người đều sa sầm mặt mũi lại. Mạc Cầu gật đầu, ôm quyền lui ra.
Hắn đã sớm đoán được những điều này. Trước đó hắn đã sớm viết thư cho mấy người ở quận Xương Tu, nhưng rất có thể phải mấy năm, thậm chí mười mấy năm chưa chắc đã nhận được.
Sự thực là tin tức từ Tiên đảo truyền đi, với tốc độ di chuyển của phàm nhân cũng phải mất đến hai ba năm rồi. Vừa đến vừa đi không biết phải mất bao lâu.
“Xuất phát.”
Tiếng hô vang lên, mọi người theo nhau rời khỏi viện lạc cùng với hơn mười đạo binh leo lên một đỉnh núi ở Tiên đảo. Lý Si mai đã chờ ở đây từ sớm. Thấy mọi người đi tới, nàng lạnh lùng gật đầu, bàn tay duỗi ra, một con thuyền bằng gỗ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Chiếc lâu thuyền dài đến nửa xích, tạo hình tinh xảo, tầng ngoài ẩn hiện linh quang.
“Hô...”
Lý Si mai há miệng, hướng về phía lâu thuyền thổi nhẹ. Một khắc sau, lâu thuyền đón gió lớn dần, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một con thuyền cao đến mấy trượng, dài hơn mười trượng.
“Đây là... phấp khí cực phẩm?”
Con thuyền khổng lồ trước mắt khiến mọi người há hốc mồm, ngay cả Mạc Cầu cũng không giấu được sự chấn động. Thủ đoạn của Tiên gia quả thật không thể tưởng tượng được.
Kiếp này nếu không thể tự mình trải nghiệm, không phải là đã uổng phí một đời ư!
“Lên thuyền đi.”
Phan Sư Chính khẽ vung tay áo, lâu thuyền lơ lửng hạ thang mây xuống để mọi người theo nhau bước lên.
“Phòng ốc trên thuyền có hạn, đệ tử ngoại môn ở một tầng, đạo binh thì ở tầng dưới cùng.” Lý Si Mai đạp tường vân, cả người lơ lửng trên mặt đất nói. “Ngoài trừ boong thuyền, những nơi khác cấm được bước vào. Nếu ai vi phạm sẽ bị ném ra ngoài lâu thuyền cho các ngươi tự sinh tự diệt.”
“Rõ.”
Mọi người nhao nhao đáp lời.
“Lần này đi Lăng Vân sơn mạch cần khoảng hai tháng, trong lúc đó các ngươi tĩnh tu công pháp, không có việc gì thì không được đi loạn.”
Phan Sư Chính tiếp lời. “Những người tu hành đến chỗ Cao sư huynh nhận Thương Nguyên Tâm quyết, pháp quyết này không được truyền ra ngoài. Đạo binh thì chuyển tu Vạn Tượng Công, là công pháp giúp ích cho võ học phàm nhân của các ngươi có thể mở ra khiếu huyệt, diệu dụng vô cùng.”
“Mặt khác, mỗi đệ tử một tháng được nhận ba viên Hợp Khí Đan, một khối linh thạch hạ phẩm. Đạo binh mỗi tháng được cấp một viên Thông Khiếu Đan.”
“Ừm...”, hắn đảo mắt qua Mạc Cầu, chần chừ một lúc rồi nói. “Hợp Khí Đan của Mạc Cầu đổi thành Thông Khiếu Đan. Các ngươi cần siêng tu võ học, chớ có phụ cơ duyên lần này.”
“Vâng.”
Mọi người phấn khởi đáp.
Thương Vũ Phong.
Thông Thiên Điện.
Tòa điện này nằm trên đỉnh núi, quanh mình có vân khí bay lượn xen với tiên cầm không giống với cảnh sắc ở thế gian. Đại điện chiếm phần lớn diện tích với ba mươi sáu cái trụ lớn chống đến mái vòm, khí thế nguy nga.
Trong điện, thanh âm di dương bồi hồi kéo dài không dứt khiến cho tâm thần người nghe thanh tĩnh, tạp niệm theo đó mà tiêu tán đi. ở giữa đại điện có một người ngồi ngay ngắn, gương mặt uy nghiêm, người này đưa mắt nhìn mấy người đang ngồi ngay ngắn trong điện rồi chậm rãi lên tiếng.
“Chư vị sư đệ, Phan sư đệ đã hồi âm, lần này đi Tiên đảo tuyển nhận đệ tử được hai mươi sáu người.”
Nói xong hắn cong tay búng ta, có mấy đạo lưu quang chi nhau bắn ra hóa thành màn sáng lơ lửng trước mặt mấy người kia. Trên màn sáng viết đầy đủ tính danh lai lịch, cảnh giới thậm chí công pháp tu hành của từng đệ tử vừa nhận được.
“Sao lại thế?”, Một vị nữ tử kinh ngạc ngẩng đầu lên. “Sao lại có một phàm nhân ở đây?”
“Phan sư đệ nói người này có quan hệ với Yển Tông.” Mao Cố, chưởng giáo Thương Vũ Phái thở dài nói. “Việc đã đến nước này có nhiều lời cũng vô ích, bốn vị có ai nhận hắn không?”
Đại điện yên tĩnh. Phong chủ Thiên Vân Phong là Thành Huyền Anh trầm giọng. “Chưởng giáo sư huynh, Lăng Vân sơn mạch không thiếu phàm nhân, thậm chí người có thiên phú tu hành không ít nhưng người có thiên phú xuất chúng chưa chắc đã bằng cả ức vạn người ở trên Tiên đảo, chúng ta thu phàm nhân thế này liệu có lấy mất danh ngạch của người khác không?”
“Không đâu.” Mao Cố lắc đầu. “Người này đã không có thiên phú tu hành, tự nhiên sẽ không lấy mất danh ngạch của người khác.”
“Vậy thì được rồi.” Mấy người khác đều buông lỏng tâm tư, đôi mắt nữ tử chớp động rồi nói. “Nếu đã như thế, không bằng giao hắn cho Hỏa Nha sư huynh. Dù sao kẻ này sở trường về luyện đan, coi như có duyên với Xích Hỏa Phong.”
“Cái gì.” Hỏa Nha đạo nhân nghe thế thì hừ lạnh. “Sư muội, lần trước Xích Hỏa Phong của ta thu ít người Mê Nguyệt Phong của ngươi một người rồi, lần này chẳng lẽ còn muốn chúng ta chịu thiệt thòi sao?”
“Hỏa Nha sư huynh, Chưởng giáo sư huynh đã nói người này sẽ không chiếm danh ngạch của người khác, ngươi không cần phải lo về hắn, cứ tùy ý an bài là được. Cùng lắm thì lần này ngươi được tuyển người trước chúng ta là được chứ gì?”
“Thật chứ?”
“Ta không có ý kiến.”
“Có thể.”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy thì được.” Thấy mấy người còn lại đều đồng tình, Hỏa Nha đạo nhân mới gật đầu, đưa tay chỉ về phía trước. “Ta muốn người tên Chu Lâu Vân này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận