Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 350: Sóng ngầm (2)

Sau tấm bình phong có một nam một nữ nghe tiếng gọi đi ra. Nữ tử chừng hai mươi, tu vi luyện khí tầng bốn, cả người mặc áo gấm, ăn mặc rất có chủ đích. Nam tử chừng mười sáu tuổi, tu vi Luyện khí tầng ba, nhìn qua dáng bộ thì vẫn còn trẻ con.
“Lôi Vi, Dật Phong, con cái ta có không ít nhưng hai đứa nó là có thiên phú tốt nhất.” Lôi Thiên Quân nói. “Các ngươi lại đây dẫn Mạc huynh đi khố phòng ở hậu viện một chuyến.”
“Rõ.” Hai người đồng thanh đáp.
“Mạc huynh.” Lôi Thiên Quân nói tiếp. “Chuyện lần này, ta sợ là huynh sẽ phải ở lại đây nghỉ ngơi mất mấy năm, chỗ ăn ở phải tuyển lựa một chút mới được.”
“Cũng tốt.” Mạc Cầu đáp rồi đứng dậy. Riêng về phần Ngô Niệm Nhu, nếu nàng trở thành đệ tử nội môn thì chắc chắn sẽ không lưu lại Kiếm Nam Đạo này rồi.
Đình viện Lôi phủ sâu rộng vô cùng. Phủ trạch to như vậy nhưng lại không có người mấy. Lụa trắng treo cao, gió lạnh gào thét khiến cho lòng người cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Hai người Lôi Vi, Dật Phong có vẻ hơi sợ hãi.
“Tiền… tiền bối.” Đi tới hậu viện, Lôi Dật Phong như chợt nhớ ra điều gì. “Ta nhớ ra có một chuyện cần làm cần phải đi ngay, không biết có thể…”
“Đi đi.” Mạc Cầu tuỳ ý khoát tay.
“Đa tạ tiền bối.” Lôi Dật Phong ra vẻ vui mừng. “Ta sẽ trở lại sớm.”
Nói xong hắn vội vã hướng phía trước viện chạy đi. Lôi Vi mếu máo dẫn Mạc Cầu đi vào một thiền điện, rồi bảo người trông coi lấy ra mấy tấm bản đồ Vân Lan phủ.
“Tiền bối.” Nàng vươn tay khẽ nói. “Phủ Vân Lan có diện tích không nhỏ nhưng đất có linh khí hội tụ lại không nhiều, theo đây thì chỉ có bảy địa điểm có thể giúp cho việc tu hành. Hiện nay bốn phía không có người chiếm cứ…”
“A…”, nàng chần chừ một lúc mới nói tiếp, “kỳ thực ở đây còn có hai ngọn sơn phong linh khí không tệ nhưng địa thế vô cùng hiểm yếu, dù chúng ta cũng không tiện ở lại chứ chưa nói đến việc phát triển thêm.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt đảo qua mấy tấm bản đồ.
“Nơi này đã từng là chỗ ở của Hà gia, trang viên tuy bị phá hủy mất phân nửa nhưng sửa chữa một chút là có thể sử dụng được. Ở đó còn có một cái trận pháp Tụ linh.”
“Bạch Thủy Uyển của Miêu gia là nơi rất đẹp ở phủ Vân Lan này. Nếu tiền bối lựa chọn nó, xung quanh còn có đồng đạo khác.”
Lôi Vi chậm rãi giới thiệu, giọng nàng đều đều không dứt. Thời gian trôi qua một lúc tiếng nàng cũng ngừng lại. Nàng nhìn Mạc Cầu mà không giấu được tâm tình khác lạ.
Đệ tử đến từ tiên tông đại phái khiến nàng không khỏi sinh ra lòng mến mộ. Lại nghe vị Mạc tiền bối này trước kia cũng là phàm nhân, mấy năm gần đây mới quật khởi đứng lên. Câu chuyện biến hoá khó lường khiến nàng có chút không được tự nhiên.
“Đây là nơi nào?”
“A!” Lôi Vi giật mình rồi nhanh chóng hoàn hồn. “Chỗ đó là Hồng Vân Sơn. Núi này hiểm trở, cao ngất đến tầng mây cho nên rất nhiều năm qua không có ai lựa chọn.”
Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm rồi đột nhiên cất tiếng. “Đệ đệ ngươi đi cũng lâu rồi.”
“Sao ạ?”
“Vì sao hắn còn chưa quay trở lại?”
“A!”
Trong màn đêm ẩn chứa đầy sát cơ. Thân thể Lôi Thanh Xuyên căng lên, tử điện vờn quanh người, hai mắt hổ gắt gao nhìn về phương xa.
“Ngươi là ai?”
Từ trong bóng tối vang lên tiếng người cười lạnh lẽo. “Lôi Thanh Xuyên, đã biết còn cố gặng hỏi làm gì. Ngươi tự xử hay để lão phu phải động thủ?”
“Ngươi thật to gan.” Lôi Thanh Xuyên gầm lên. “Các ngươi không sợ Lôi gia trả thù sao?”
“Trả thù?” Đối phương cất giọng khinh thường. “Ta giết ngươi, sợ là người của Lôi gia còn vui mừng không hết, ngươi còn trông mong bọn họ sẽ báo thù cho ngươi sao? Thật nực cười! Còn thê tử của ngươi, ta nghe nói đã mấy năm rồi các ngươi bất hoà, nàng ta cũng sẽ không nhúng tay vào làm gì.”
“Ngươi…”, Sắc mặt Lôi Thanh Xuyên đã trắng bệch. “Rốt cuộc ngươi là ai? Là ai đã phái ngươi tới?”
“Ngươi phải tự biết mới đúng.”
Trong bóng tối có một chiếc đại ấn hiện ra từ hư không, nhoáng một cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu Lôi Thanh Xuyên.
“Hô…”
Đại ấn áp đỉnh, kình phong gào thét.
“Bành!”
Lôi quang trên đại ấn chớp động. Trong chớp mắt tiếp theo một vòng huyết quang hiện ra thật mỏng rồi lướt qua giữa không gian.
“Phốc!”
Một cái đầu người rơi xuống đất.
“Các ngươi là ai?”
Trên đường phố u ám, Lôi Dật Phong bị người ta bịt kín hai mắt, hắn cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thoát được. Ý nghĩ muốn ngự sử pháp khí vừa hiện ra thì cả người đã truyền đến cảm giác đâu nhức khiến hắn hét lên một tiếng rồi tê liệt ngã xuống đất.
“ô ô…”
Cái túi không kiên cố nhưng bóng người giãy giụa mãi mà không thoát thân được.
“Bạch!”
Lôi Dật Phong cắn chặt răng, hắn điên cuồng thôi động pháp lực trong cơ thể, cái vòng ngọc trên cổ tay hoá thành một thanh phi kiếm hình rắn đâm về phía cái túi.
“Phốc!”
Một cỗ lực lượng mềm mại hiện ra đánh tan thế công của phi kiếm.
“Đứng tốn công phí sức vô ích.” Một người cạnh đó lên tiếng. “Cái túi này cũng là một kiện pháp khí, với tu vi của ngươi thì đừng mơ tưởng trốn ra được. Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn ở bên trong, nếu còn quậy phá thì…”
Nói xong hắn tung ra vài nắm đấm đánh thẳng lên cái túi khiến Lôi Dật Phong ở trong kêu lên thảm thiết.
“Đây chính là kết quả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận