Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 436: Đào khốn

Quả nhiên hắn thông hiểu trận pháp!
Hừ! Đồ lừa đảo!
Ngay tại thời khắc nguy hiểm sát sườn, trong đầu Vương Kiều Tịch vẫn loé lên ý nghĩ ấy. Nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Mạc Cầu, tiếp nhận trách nhiệm thôi động Truyền Tống Trận.
“A?”
Trên bầu trời, mấy đạo độn quang ở phía sau đột ngột chậm lại, một người trong đó cảnh giác. “Có mai phục chăng?”
“Chắc là không phải.” Một tu sĩ của Hợp Hoan Tông lắc đầu. “Thương Vũ Phái đã rơi vào hoàn cảnh này thì đâu còn dư lực mà mai phục chúng ta, ta thấy trận pháp ở đây đã có từ trước rồi.”
“Nói nhiều cũng không giải quyết được gì, phải tranh thủ ra tay. Vạn Nha Hồ trong tay Hoả Nha Đạo Nhân chính là một kiện pháp bảo đấy.” Thêm một người khác mở lời. “Cả Thương Vũ Phái chỉ có hai kiện pháp bảo, lần này quyết không thể để tuột mất được.”
Vừa nói chuyện, Hoả Nha Đạo Nhân đã dừng ở trên không. Hắn lấy từ trên người ra một cái bình đồng lớn chừng bàn tay đã cũ, giơ lên cao, miệng lẩm bẩm gì đó.
“Bành!”
Đột nhiên, từ cái bình bắn ra trăm ngàn đạo hoả tinh, hoả tinh gặp gió biến lớn trong nháy mắt đã trở thành trăm ngàn hoả điểu lớn chừng quả đấm, vừa kêu vừa phóng về vị trí trận pháp.
Hoả điểu không lớn nhưng uy lực thật kinh người. Mỗi con đều tiềm ẩn liệt diễm có thể đốt cháy tinh kim, hoả điểu nhanh chóng bao vây hai tu sĩ tà đạo. Thủ đoạn của hắn rõ là không phân địch ta, ngay cả trận pháp cũng bị oanh kích.
“Cạc cạc…”
Từng đầu hoả điểu nổ tung giữa trời, dù tu sĩ tà đạo tu vi bất phàm cũng bị chúng nổ cho ngã trái lăn phải một cách chật vật. Hoả Nha Đạo Nhân thấy vậy thì không khỏi vui mừng, hắn không nhiều lời, nhanh chóng hoá thành một đạo hoả tuyến độn về phương xa.
Hắn lựa chọn… chạy trốn!
Trong trận pháp, hai người Mạc Cầu nhìn cao thủ trong tông môn chạy đi mà trong lòng phát lạnh.
“Ầm ầm…”
Trên trời tiếng nổ vang lên không dứt, dưới này trận pháp cùng đại điện cũng không ngừng lắc lư. Mạc Cầu tiến lên một bước, hai tay hư duỗi, miệng hắn khẽ quát lên một tiếng đã tiếp quản trận pháp nơi này.
Trận này tên là Bát Trần Trận, nó lấy âm dương, ngũ hành, bát quái biến hoá, thu lấy khí cơ của hơn mười dặm sơn thuỷ xung quanh mà thành. Tổng cộng trận pháp có tám loại biến hoá cơ sở, sáu mươi tư chủng phức tạp có thể đối ứng với các tình huống khác nhau.
Có điều… Mạc Cầu tất nhiên là không thể nắm giữ toàn bộ trận pháp được. Hắn không cầu giết địch, chỉ cầu chí bảo, pháp lực thôi động giúp trận pháp bảo vệ đại điện nơi này. Tiếp quản trận pháp rồi hắn mới thấy rõ sự kinh khủng của tu sĩ Đạo cơ.
“Bành!”
“Oanh…”
Ở bên ngoài, mỗi con hoả điểu lớn chừng bàn tay đều bộc phát uy năng vượt qua khả năng ứng phó toàn lực của hắn. Trung phẩm pháp khí vừa chạm vào e là sẽ đều tan vỡ, nếu không có tu vi đủ tầm, ngay cả pháp khí thượng phẩm cũng không kiên trì được bao nhiêu thời gian. Mà số lượng hoả điểu lên đến cả trăm ngàn, trước mặt hai vị tu sĩ tà đạo chẳng khác nào ruồi muỗi vo ve. Chỉ có pháp thuật bộc phát thỉnh thoảng lại va đập vào trận pháp.
“Đáng chết.”
Trong đám hoả điểu vây khốn, tu sĩ Huyết Sát Tông kia không thoát ra được ngửa mặt lên trời gào thét. Một khắc sau, trong tay hắn xuất hiện một cây trường mâu màu huyết hồng. Hắn giơ cao bàn tay rồi quét ngang bốn phía.
Trường mâu quét qua không chỉ theo một lộ tuyến nhất định mà là đủ cả trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt thời gian đó, ngàn vạn đạo huyết mang sinh ra từ hư không như một mặt trời chiếu ra quang mang vô tận. Chỗ huyết mang đi qua vạn vật đều tan rã, ngay cả hoả điểu nội uẩn lực lượng cuồng bạo cũng lặng lẽ bị hoà tan.
Chỉ có trận pháp ở bên dưới phát sinh phản ứng kịch liệt.
“Ầm ầm…”
Trận pháp rung chuyển, lôi, trạch, thuỷ, sơn, địa, hoả biến hoá trùng điệp không ngừng. Ngay cả như vậy thì trận pháp vốn bao phủ cả toà đảo hoang đã dần thu nhỏ lại. Một gốc cây đại thụ nhô ra liền bị huyết mang hút đi sinh cơ, trở thành một cái cây khô trong nháy mắt.
Đại điện vốn ẩn trong trung tâm trận pháp đã hiện ra dáng hình trước mắt đám tu sĩ tà đạo.
“A…”
Trên không trung có một người chớp mắt, vẻ mặt rung động. “Thương Vũ Phái lại lưu lại một nơi bí ẩn như vậy ở chỗ hoang vu này, thật là lạ lùng…”
“Không đúng. Có Truyền Tống Trận!”
Vừa dứt lời, chi chủ Chấp Pháp Điện của Cửu Sát Điện là Mạc Thiên Cừu đã ra tay. Một mặt đại ấn vương vức xuất hiện trong tay hắn.
Hắn nâng một tay lên, đại ấn lao vút trên trời hoá lớn như một gian phòng rộng rồi đè xuống phía dưới. Từ xa nhìn lại chẳng khác nào một quả núi nhỏ đang rơi xuống một dòng sông ánh sáng đủ màu sắc.
“Oanh…”
Phía dưới đại ấn, linh quang cuộn lên va chạm cùng với trận pháp, làm nhấc lên tầng tầng khí lãng. Khí lãng cuồn cuộn quét sạch một vùng rộng đến vài dặm trong chớp mắt. Trận pháp vốn liên hệ với địa mạch, thuỷ hành chi lực cũng bị ảnh hưởng, thuỷ vực phụ cận nổi lên gợn sóng.
Đại ấn ép xuống khiến nước sông dâng cao đến hơn một trượng.
“Két két…”
Trận pháp lảo đảo, vẻ vô cùng chật vật nhưng vẫn đứng vững dưới sức ép của đại ấn.
“Trận pháp không tệ.” Tu sĩ Huyết Sát Tông cầm trường mâu màu đỏ lại gần, gật đầu nói. “Chỉ là một tiểu bối luyện Khí chủ trì đại trận mà có thể kiên trì được đến lúc này, thật không đơn giản.”
Vừa nói, đối phương vừa vung tay lên, trường mâu trong lòng bàn tay hoá thành một đạo huyết tiễn lao thẳng xuống trận pháp ở bên dưới.
“Ầm!”
“Bành…”
Dưới công kích của đại ấn, phạm vi phòng ngự của linh quang trận pháp co vào với tốc độ rất nhanh. Đá núi, cây cối vừa lọt ra ngoài là bị cự lực oanh kích thi nhau vỡ nát, cả hòn đảo hoang cũng bắt đầu lay động, rung chuyển. Không bao lâu sau, trận pháp đã chỉ còn giữ được cho đại điện bên trong.
“Sư tỷ.” Trong điện Mạc Cầu giơ tay, sắc mặt trắng bệch, bước chân dần lui về sau.
“Sao rồi?”
“Nhanh! Mau nhanh lên.”
Vương Kiều Tịch vội vàng tăng tốc bấm niệm pháp quyết, toàn lực thôi động trận pháp Truyền Tống. Lúc này mấy tu sĩ tà đạo ở phía sau đã đuổi đến.
“Cùng động thủ.”
Quét mắt nhìn hai tiểu bối đang khốn khổ chèo chống trận pháp, một người lạnh lùng nói rồi vươn tay tế ra một viên bảo châu.
“Ừm.” Những người khác gật đầu. Lập tức phi kiếm, quỷ hoả, bảo châu, khô lâu như ong vỡ tổ đánh về phía trận pháp. Sau tu sĩ Đạo cơ cùng đồng thời xuất thủ, uy lực sẽ kinh khủng bực nào?
Mạc Cầu cười khổ, hắn liều mạng thôi động pháp lực nhưng vẫn chỉ đành trơ mắt nhìn trận pháp trước mắt mình bị linh quang xé rách.
“Oanh…”
Đại điện cao mấy trượng với cột đá kiên cố, gạch ngói ầm ầm sụp đổ. Bụi mù nổi lên bốn phía, trận pháp cuối cùng cũng trụ qua được lần bộc phát này nhưng dùng mắt thường cũng thấy được linh quang từ trung tâm trận pháp quét ra bốn phía, bao phủ cả hòn đảo.
Lực trùng kích to lớn đẩy cả đám tu sĩ tà đạo ra ngoài vài dặm mới dừng lại được, bên trên hoang đảo vị trí cung điện đã trở thành một mảnh phế tích.
Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch đang cố khởi động Truyền Tống Trận không được che chắn đều lộ ra cả.
“Ông…”
Linh quang đã bắt đầu hiện ra trên Truyền Tống Trận.
“Cản bọn họ lại.” Mạc Thiên Cừu hét lớn.
Cả đám tu sĩ Đạo cơ tập trung lại mà để cho hai tiểu bối trốn thoát thì bọn họ nào còn mặt mũi gì nữa.
“Bạch!”
Một thanh Bạch Cốt Kiếm nhanh chóng hiện ra. Thanh kiếm này không giống kiếm của Nguyệt Trường Ca, chuôi kiếm óng ánh xuyên thấu như ngọc thạch. Tốc độ di động của thanh kiếm mới càng khiến người ta phải kinh hoàng, chỉ một thoáng đã xuất hiện ở trước mặt.
“Đinh…”
Lưu quang chợt hiện ra, đột nhiên trảm trên thân Bạch Cốt Kiếm làm cho nó bay lướt qua bên cạnh hai người.
“A?”
Giữa không trung có người thốt lên kinh ngạc. Có thể ngăn cản tu sĩ Đạo cơ ngự kiếm thật khiến cho người khác phải nghi ngờ.
Một khắc sau đó, một thanh huyết đao, mười bảy cây phi châm rơi xuống ở xa xa. Mạc Cầu hít sâu một hơi, đôi mắt ngưng trọng, mười ngón tay gảy nhẹ, xung quanh người hắn phát sáng.
Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, Trường Hà Kiếm, Trảm Niệm Đao, Vạn Quỷ Phiên và rất nhiều pháp khí đều được hắn lôi ra. Kiếm quang như quỷ vực trải rộng ở phía trước. Đao quang ẩn chưa Phật lý phát sau mà đến trước đứng ở bên cạnh huyết đao đem thế công đánh bay. Pháp khí cực phẩm Vạn Quỷ phiên càng ngang nhiên biến lớn, dựa vào phẩm chất tự thân đối nghịch với đám phi châm, bảo châu.
“Đinh đinh… đang…”
Linh quang chớp loé trong phạm vi trăm thước, các loại pháp khí bay lượn tứ phương.
“Đát…”
Mạc Cầu lui lại một bước, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên thân cũng tụt giảm nhanh chóng.
Trong không gian tĩnh lặng, mấy vị tu sĩ tà đạo độn tới không giấu nổi vẻ kinh ngạc, Cửu Sát Điện Mạc Thiên Cừu càng lạnh lùng.
“Không tầm thường.”
“Chỉ là một tu sĩ mà có thể ngăn một kích hợp lực của chúng ta.”
Cho dù bọn họ chưa dùng toàn lực, dù bọn họ thi pháp lúc vẫn còn ở quá xa nhưng kết quả xảy ra là không phải bàn cãi.
“Một kiếm phá vạn pháp.” Một người khác mở miệng than nhẹ, giọng nói đầy cảm khái. “Tuyệt kỹ như thế lại xuất hiện trên người một tu sĩ Luyện khí, thật đúng là… đáng tiếc.”
Mạc Thiên Cừu thì cười lạnh, ánh mắt chứa đầy sát cơ. “Thiên tài mà không có tương lai thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
“Không sai.” Mấy người còn lại gật dầu.
Bây giờ không phải lúc nói nhiều, mặc dù thực lực bọn họ siêu phàm nhưng cũng nhìn thấy Truyền Tống Trận sắp mở ra tới nơi, thời gian không còn nhiều nữa. Chỉ là nghĩ đến một hạt giống kinh tài tuyệt diễm như thế lại tuyệt mệnh sớm, trong lòng không khỏi có chút xúc động.
Mạc Cầu bước lui lại, hướng mắt nhìn trận pháp, vẻ mặt lộ ra một ý cười.
Không được! Nhất cử nhất động của hắn đều không qua được mắt đám Đạo cơ kia. Mấy người vừa động, phía dưới đã hiện ra một đoàn liệt diễm, một đạo phật quang.
Cửu Hoả Thần Long Tráo.
Kim Cương Bạc.
“Ta nghe như là…”
Tiếng Phật tung vang lên nhè nhẹ, một hư ảnh hoả diễm nhàn nhạt, một khuôn mặt sinh động như thật hiện ra. Phật tượng khổng lồ uy nghiêm là thế nhưng trước mắt đám tu sĩ Đạo cơ lại không tính là gì. Muốn phá vỡ bọn họ chỉ cần không tới ba hô hấp là được, nhưng cả đám đã rơi vào trầm mặc.
“Ông…”, Truyền Tống Trận sáng lên.
“Oanh!”
Vô số linh quanh bộc phát sáng ngời.
Ở một nơi nào đó không biết là đâu, không có ánh sáng, không có mặt trăng, mặt trời.
“Bạch!”
“Bạch!”
Hai thân ảnh hiện ra từ hư không va vào đá núi rồi bắn ngược trở về ngã rầm xuống đất.
“A…”
Không biết đã qua bao lâu, Mạc Cầu gắng gượng đứng dậy, Vương Kiều Tịch ở bên cạnh cũng tỉnh dậy từ mê man, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh hai người không khỏi sững sờ.
Quanh họ là lôi đình trải rộng, mây đen che trời, linh quang bao phủ một vùng rộng đến vài mẫu. Như chợt nhớ ra điều gì, hai người giật mình vội quay đầu lại, trong tầm mắt chỉ là một vùng phế tích khiến cả hai đều cau mày.
Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Kiều Tịch ngồi bệt xuống mặt đất, vẻ mặt bất lực.
“Trận pháp nơi này lúc chúng ta truyền tới đã bị hao tổn nghiêm trọng, bên trong không khống chế được, trừ khi chúng ta có thể chữa trị cho nó. Nhưng… chúng ta không ra ngoài được!”
Không ra được thì không thể kiếm được đồ để sửa chữa. Không chữa được trận pháp thì vĩnh viễn không ra ngoài được. Tình huống trước mắt là một vòng lặp dường như vô hạn.
Mạc Cầu bước lại gần khẽ lắc đầu.
“Trận pháp nơi này giống với bên Truyền Tống Trận, có lẽ từ thời thượng cổ. Mặc dù phẩm giai không cao nhưng với thực lực hiện giờ của chúng ta thì… đúng là không ra được.”
Hắn đã thử qua, bất đắc dĩ được nửa đường phải quay về, thậm chí nếu không phản ứng nhanh thì đã triệt để bị giam trong trận pháp.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Vương Kiều Tịch ra vẻ chua chát. “Chẳng lẽ chúng ta chịu vây khốn cả đời trong này.”
Vừa dứt lời nàng bỗng nhiên nhíu mày.
“Không sai.” Mạc Cầu dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm nàng, hắn lên tiếng. “Mặc dù với thực lực hiện giờ chúng ta không ra được, nhưng nếu một ngày kia có thể đạt thành Đạo cơ, muốn ra ngoài cũng chỉ gặp một chút gọi là phiền phức mà thôi. Bất quá có thể thành tựu Đạo cơ hay không vẫn còn là ẩn số, thành công được cũng không phải một sớm một chiều.”
“Không sao.” Vương Kiều Tịch đứng lên, tạp niệm trong mắt dần tiêu tan, nàng nhìn Mạc Cầu. “Chúng ta có nhiều thời gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận