Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 72: Phong Lôi Tuấn

Ngoài thành.
Trên quan đạo đã mòn lối, gần hai mươi tinh anh của Hắc Hổ Đường đang giục ngựa lao nhanh. Móng ngựa giẫm trên mặt đất để lại đằng sau vệt bụi kéo dài, thẳng hướng tới núi Minh Phong.
Người đi đầu tướng mạo đường đường, dáng người tráng kiện, chỉ có đôi mắt là ẩn hiện lệ khí âm lãnh. Hắn chính là Phi Hổ Chung Vân Triệu.
Sau lưng hắn là Quách Tiêu, Uông lão nhị, Thảo Thượng Phi... cùng một số người khác. Những người này có người từng là đạo phỉ ngoài thành, quen thuộc đường sá, có thể sớm phát hiện ra mai phục của đối phương. Cũng có người khinh công bất phàm, am hiểu đánh xa.
Số lượng người chỉ gần hai mươi nhưng tất cả đều là cao thủ, có thể đối mặt với cả trăm tinh binh của đối phương mà không hề sợ hãi. Như vậy, dù Bạch Mã Phỉ có âm mưu gì đi nữa, bọn hắn không tiến được cũng có thể thối lui.
Tính cả Chung Vân Triệu, gần hai mươi người này cơ hồ là một nửa thực lực của Hắc Hổ Đường hiện giờ.
“Ầm...”
Chính giữa đội xe có một chiếc xe ngựa không có thùng, trên đó chỉ có duy nhất một cái rương cỡ khoảng một mét. Bánh xe đang chạy va phải một khối đá làm nó nhẩy lên, thiếu chút nữa thì cái rương bay ra ngoài.
“Xuy!”
Chung Vân Triệu ở phía trước ghì cương ngựa. Hắn từ trên lưng ngựa nhảy lên không, lộn mấy vòng rồi đáp xuống thành xe.
“Tam đương đầu.” Quách Tiêu đè ngựa lại, khẽ lắc đầu. “Đồ vật bên trong không sao cả.”
“Vậy là tốt rồi.” Chung Vân Triệu nghiêm mặt, quay đầu nhìn ra xa xa. “Sắp đến núi Minh Phong rồi, không biết đám người Bạch Mã Phỉ ở chỗ nào?”
Có một người trong đám đứng ra, đặt ngón tay lên môi huýt mạnh.
“Li!”
Từ trên trời có một con diều hâu đáp xuống, lượn vòng quanh đỉnh đầu người này.
“Tam đương đầu, bọn hắn đã đến.” Người này nhìn động tác của con diều hâu rồi nói. “Có không dưới một trăm người, đều đang ở trong khe núi.”
“Trăm người?” Hai mắt Chung Vân Triệu co rút lại. “Tốt lắm. Lần này một công sẽ giải quyết luôn tên họ Lôi kia. Cả trong thành và ngoài thành chúng ta đều không còn đối thủ nữa. Như vậy, ta cũng có thể...”
Nói đến đây, hắn ngừng lại.
Đối với người khác mà nói, một tòa thành đã là cả thiên hạ. Nhưng với Chung Vân Triệu hắn, nơi này quá hoang vắng. Dù có là đệ nhất cao thủ ở đây thì cũng chẳng có tiền đồ gì.
Chưa nói đến Tiên thiên, dẫu có tu đến Hậu thiên cũng không thể tiến bộ hơn được. Còn cảnh giới Tiên thiên là một thứ gì đó thật xa vời.
Nếu không thể thành Tiên thiên, cả đời này hắn không thể nào bước vào cánh cửa Tiên đồ kia được.
Điều này hắn không cho phép xảy ra!
Chỉ có triệt để trấn áp Mã phỉ, thống nhất trong ngoài thành, lấy toàn bộ tích lũy của bọn chúng đến đây mới có khả năng giúp hắn đạt được điều hắn muốn.
Chung Vân Triệu có thiên phú dị bẩm, chính là rồng trong loài người. Trời sinh dị tượng, há có thể giam thân ở cái mảnh đất nghèo khó nhỏ bé này?
Hắn phải bước lên đỉnh cao, trở thành Tiên nhân trong truyền thuyết mới đúng!
Trong lòng hắn đã quyết, ánh mắt như có lửa, hắn vung tay lên.
“Tiếp tục xuất phát.”
“Rõ.”
Cả đoàn đồng thanh hô lớn rồi tiếp tục thúc ngựa vung roi, nhanh chóng tiến đến núi Minh Phong.
Đến giờ Mùi là khoảng từ 1 đến 3 giờ chiều.
Mặt trời trên cao xua tan không khí lạnh lẽo. Chung Vân Triệu chắp tay sau lưng đứng ở sườn núi nhìn về xa xa.
“Tam đương đầu, đã chuẩn bị xong.” Quách Tiêu lại gần, ôm quyền nói. “Có thể lấy giáp.”
“Được.” Chung Vân Triệu quay đầu nhìn về cái hòm gỗ đã mở, bên trong có đặt một bộ khôi giáp.
Mũ giáp, che ngựa, quần giáp, bao đầu gối... Tất cả được bện từ những lá thép lớn chừng như cái vảy cá trở lên, rất cứng rắn nhưng lại bền dẻo.
Ngư Lân Giáp.
Đây là chiến lợi phẩm thu được sau khi bọn họ vơ vét ở Phái Tứ Phương. Bình thường triều đình nghiêm cấm tư tàng áp giáp, phát hiện ra là tru di tam tộc. Nhưng hiện nay có nhiều gia tộc lớn ở các địa phương vốn không phục hoàng quyền, có không ít người nắm giữ các loại áo giáp khác nhau.
“Rầm rầm...”
Khoác chiến giáp nặng đến hơn trăm cân lên người, Chung Vân Triệu nắm nhẹ hai tay, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Mặc cho ngươi bày mưu tính kế những gì, trước thực lực tuyệt đối sẽ đều vô dụng mà thôi. Nói cho họ Lôi kia, lên đỉnh sơn phong quyết một trận tử chiến!”
“Rõ.” Tên thủ hạ lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy về khe núi có người của Bạch Mã Phỉ ẩn nấp.
Không bao lâu sau, hắn vội vàng trở về.
“Tam đương đầu, bọn hắn bảo còn chưa đến giờ lành, kêu chúng ta chờ thêm một chút.”
“Giờ lành?” Chung Vân Triệu cười lạnh. “Bọn chúng còn tính giờ tốt để nhập táng hay sao? Bọn chúng tốt nhất là nên ăn uống no say một chút, đừng để chết rồi lại làm quỷ đói.”
“Vâng.”
Thời gian chầm chậm trôi qua. Đã tới giờ Thân.
Chung Vân Triệu ngày càng trầm mặc.
“Bọn chúng nói sao?”
“Lúc.... bọn chúng không thấy tới,” Tên thủ hạ mặt trắng bệch, thấp giọng nói. “Tam đương đầu, ta thấy nơi ở của bọn chúng rất ồn ào. Chúng liên tục đốn cây đục đá, không biết là định bày trò gì.”
“Quỷ kế?” Bộ giáp trên thân Chung Vân Triệu rung rung, làm vang lên những tiếng kêu thanh thúy. “Nói cho tên họ Lôi đó biết, nếu muốn thì xuất hiện tỷ thí ngay đi. Sau thời gian một nén hương nữa mà không đi ra, chúng ta sẽ rút lui.”
Hắn tuy tự tin vào bản thân nhưng cũng không phải người lỗ mãng ngu dốt. Đối phương đang chuẩn bị cái gì bọn hắn không rõ. Để cho chúng chuẩn bị xong xuôi rồi thì mọi việc sẽ không còn dễ dàng nữa.
“Rõ.”
Bọn thủ hạ lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau đã trở lại.
“Bọn chúng đồng ý, Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng đã đến đỉnh núi, còn nói sẽ chờ Tam đương đầu ở đó.”
“Tốt.” Hai mắt Chung Vân Triệu sáng lên, không nói hai lời giậm chân đạp xuống, cả người như mãnh hổ bay thẳng lên đỉnh núi. Không bao lâu sau, một thân ảnh cao lớn khôi ngô, mặc áo choàng đã hiện ra trước mắt hắn.
“Họ Lôi, ra tay đi.”
“Uỳnh!”
Chung Vân Triệu khoác trọng giáp hô lên, âm thanh vang vọng bốn bề, trường đao xuất vỏ mang theo uy áp kinh người.
Thân thể đối phương di động nhưng lại không đáp.
“Cái quái gì vậy.” Chung Vân Triệu nhướng mày. Hắn tiến lại xuất đao thăm dò.
“Keng.”
Đối phương lập tức trở mình đón đỡ, đồng thời chuyển thân tránh đường đao của hắn.
“Ngươi...”, Chung Vân Triệu trố mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. “Ngươi không phải là Lôi Vọng!”
Bên trong hậu viện của nha môn.
Sắc trời đã dần tối. Trong một gian phòng được thắp đèn sáng trưng có một người ngồi ngay ngắn ở chính giữa. Bên cạnh hắn là một cây trường thương, hai mắt hắn đang nhắm nghiền dưỡng thần.
Người này thân thể cao lớn, đã ngồi xuống mà còn cao gần bằng người bình thường khác.
Hắn khoác giáp vải, cơ bắp toàn thân rung lên theo từng nhịp hô hấp. Từ trên cơ thể tỏa ra một cỗ lực lượng áp bức rất mạnh.
Bên cạnh hắn là hai vị lão gia thân mang quan phục đang không ngừng run rẩy, mồ hôi chảy thành dòng trên khuôn mặt.
Một lúc sau.
“Ầm!”
Cánh cửa bị đẩy ra. Đệ nhất cao thủ của nha môn Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn đi tới, sắc mặt âm trầm.
Hắn nhìn người này, cất giọng lạnh lùng.
“Lôi Vọng, ta đã làm theo lời ngươi nói, đã mở cửa thành, buông lỏng theo dõi khu vực của Hắc Hổ Đường. Người thả hai vị đại nhân của ta ra đi chứ?”
Người tới đúng là Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng, là thủ lĩnh Bạch Mã Phỉ, cũng là đạo tặc bị triều đình truy nã gắt gao.
Thế nhưng hắn lại đang ngồi ở nơi này!
“Được.” Lôi Vọng mở mắt, nhìn về xa xa, hé miệng cười nhạt. “Lôi mỗ không có ác ý với hai vị đại nhân. Chuyến này đi cũng là vì việc ác của Hắc Hổ Đường mà thôi. Trận hỗn loạn năm ngoái trong thành kỳ thực đều do Chung Sơn ngầm cấu kết với Độc Lang gây ra, không hề liên quan tới Bạch Mã Phỉ chúng ta.”
“Hừ!” Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăn Vạn khinh thường hừ lạnh. Còn vị đại nhân thì biến sắc nhưng không lên tiếng.
“Không cần biết các vị có tin hay không, sự thật đúng là như vậy.” Lôi Vọng chậm rãi đứng lên, với tay cầm cây trường thương.
“Hắc Hổ Đường cậy thế chèn ép quan phủ, làm hại bá tánh. Việc ác của bọn chúng chỉ có hơn chứ không kém chúng ta. Lần này chúng ta vào thành là theo mệnh lệnh bình đạo tặc của hai vị đại nhân chứ không định gật họa cho bách tính dân thường.”
“Tốt nhất nên là như thế.” Lăng Vạn nhíu mày. “Còn hài nhi....”
“Yên tâm.” Lôi Vọng khoát tay. “Lôi mỗ đã an trí thỏa đáng cho lệnh lang, tuyệt đối không việc gì. Lăng huynh có thể đi vựa gạo ở nam thành để tìm.”
“Hai vị đại nhân. Lăng huynh.” Hắn nâng thương, ôm quyền. “Cáo từ!”
Cùng lúc đó, một đám người rất đông xuất hiện ở cửa thành, yên lặng kéo tới trụ sở của Hắc Hổ Đường.
“Người của Hắc Hổ Đường, giết không tha!”
Một người gầm khẽ. “Bang chúng phổ thông, giết một người thưởng năm lượng bạc. Võ giả Luyện Bì giết một người thưởng mười lượng bạc. Cao thủ Đoán Cốt hai mươi lượng. Mấy vị đương đầu, một người là một trăm lượng. Riêng đầu của Chung Sơn là năm trăm lượng!”
“Giết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận