Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 634: Phá giới

Theo lời đồn, Mai Linh cư sĩ Hồ Thanh Trúc tính tình cao ngạo, lại thích độc lai độc vãng, tuy là nữ tử nhưng bàn tay không thiếu lần dính máu, là loại người sát phạt quả đoán. Nhưng thanh danh không phải là hư danh, Hồ gia tương giao cùng Thất Thánh minh vạn năm, xem như chính đạo, chưa từng nghe nói họ huyết tích chúng sinh để mưu lợi cho cá nhân mình, lúc này cũng không chấp nhận được việc Thánh tông thông đồng làm bậy.
Lục Văn Trọng rời đi, mấy người không thở phào thả lỏng mà độn quang hạ xuống một khu rừng rậm. Hồ Thanh Cúc phất tay tế ra một tấm lệnh bài, hư không trước mặt lấp loé linh quang, một tầng sóng nước xuất hiện, mấy người lần lượt đi qua.
“Soạt!”
Trước mắt sáng ngời, một khu vực giống với thành trấn xuất hiện trước mắt mọi người. Mạc Cầu nheo mắt, Linh Quan pháp nhãn vận động, một vài cỗ khí tức từ trấn này bay thẳng lên trời, hoặc lớn hoặc nhỏ nhưng không có khí tức nào yếu. Tông sư Kim Đan đã không dưới mười người.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của mấy người, Hồ Thanh Cúc bình thản nói.
“Đây là cứ điểm của Thất Thánh minh lần này nhập giới, có thể làm chỗ cho các đồng đạo tới lui giao dịch, không ít người biết đến nó. Giống như thế này còn có mấy điểm nữa, phần lớn thuộc về Thất Thánh tông, Cửu Giang Minh, Ngự Linh Môn.”
Mạc Cầu hiểu ra. Vân Mộng Thuỷ Giới mấy trăm năm, thậm chí gần một ngàn năm mới mở ra một lần, trải qua nhiều lần, mọi người đã có kinh nghiệm và nắm được quy luật để thăm dò giới này. Nhất là ba đại thế lực lớn, họ không ngừng tập hợp lực lượng của mọi người, thăm dò vơ vét linh dược, có vậy mới không ngừng bồi dưỡng ra lớp tông sư Kim Đan kế cận.
Tình huống như của Mạc Cầu mới thực là ít thấy.
“Tiền bối.”
“Hồ tiên tử.”
“Hồ đạo hữu.”
Mọi người bước đi, thi thoảng lại có người hỏi thăm, Hồ Thanh Cúc giữ vẻ mặt lãnh đạm, tuỳ ý gật đầu rồi dẫn mấy người hướng về một toà đại điện cao lớn mà đi tới. Cửa điện mở rộng nhưng không có hộ vệ, chỉ có một đạo nhân mặc bạch bào ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt điều tức.
“Phương đạo hữu.” Hồ Thanh Cúc đi vào, nhìn thấy đạo nhân thì chắp tay. “Tại hạ có việc cầu kiến Tề chân nhân.”
“Ra là Hồ tiên tử.” Vị đạo nhân mở mắt, nếp nhăn trên mặt chuyển động, lão lắc đầu. “Không đúng lúc rồi, Tề tiền bối đã đi tới đất liền, đang thăm dò Tổ miếu. Nếu tiên tử đến sớm hai ngày thì đã gặp được.”
“Vậy sao.” Hồ Thanh Cúc nhíu mày. “Có cách gì đưa tin không, ta có việc gấp.”
“Việc gấp?” Vị đạo nhân ngạc nhiên.
Lão biết tính tình của Hồ Thanh Cúc luôn ổn trọng, lần này lại không giấu được vẻ ba động, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Nhất định phải gặp tiền bối sao?”
“Việc này rất quan trọng.” Hồ Thanh Cúc nhìn Mạc Cầu rồi hơi cúi đầu trầm tư. “Phương đạo hữu, chúng ta đi ra hậu viện được chứ?”
“Được.” Đạo nhân thu liễm ý cười, vươn mình đứng dậy. “Tiên tử, mời.”
“Răng rắc!”
“Răng rắc…”
Trong hư không u ám có một đạo thiểm điện thi thoảng lại xẹt qua, hư không xuất hiện rất nhiều vết rách, trong tầm mắt nhìn không khác gì cảnh chúng sinh lâm vào điêu linh tận thế. Một khoảng thời gian sau…
“Cạch!”
Một khe hở lớn xuất hiện trong sân. Ở phía trên, hai mắt Lục Ly và Liễu Âm Tuyền sáng lên, đồng thời cúi đầu nhìn về phía khe hở.
“Muốn tới!”
Còn chưa dứt lời, bên trong khe hở xuất hiện một đôi đại thủ lớn, một trái một phải gắt gao chế trụ vết rách to lớn kia. Bàn tay như núi, cả người y ám, tầng ngoài loé lên ánh sáng của kim loại bóng bẩy.
“Luyện thể huyền công.” Đôi mắt Liễu Âm Tuyền hơi co lại. “Đã nghe qua tu sĩ Âm phủ luyện pháp bất thiện, sở trường về nhục thân, thật không ngờ ngay cả hư không, chỉ dựa vào nhục thân cũng có thể xé rách được.”
Ở phía dưới, đôi bàn tay to lớn biểu lộ ra lực lượng khiến nàng là một chân nhân Nguyên Anh cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Đơn thuần nói về lực lượng nhục thân đã có thể nghiền ép Kim Đan hậu kỳ rồi. Có điều…, đại thủ tuy mạnh nhưng cũng chỉ bộc lộ được lực lượng bản thân, pháp môn vận dụng lực lượng cũng rất đơn giản, sơ sài.
Nếu đối thủ là nàng, nắm chắc có thể trong ba hơi thời gian chém chết.
“Rống!”
Thời khắc ý niệm hiện ra trong đầu nàng, chỗ khe hở vang lên tiếng gầm giận dữ, đôi bàn tay cũng nở rộ linh quang.
“Oang…”
Hư không bao trùm khí lãng cuồn cuộn. Thông đạo nối liền hai giới giống như bị nó xé rách, âm khí nồng đậm từ vết nứt lao ra, trong nháy mắt đã tương dung với nguyên khí của giới này.
Sắc mặt Liễu Âm Tuyền trở nên ngưng trọng. Nàng bất ngờ phát hiện chủ nhân của đôi bàn tay to lớn kia không chỉ có lực lượng kinh khủng, thủ đoạn phát lực liên tiếp cũng thâm bất khả trắc.
Nếu có đầy đủ lực lượng, đối phương có thể vặn vẹo hư không? Thậm chí cải biến nguyên tắc thiên địa không?
“Rống…”
Tiếng rống lại vang lên.
“Bành!”
Trong nháy mắt, hơn mười đôi bàn tay to như dãy núi từ trong khe hở thò ra, mỗi bàn tay đều chế trụ một bộ phận của khe hở, sau đó hướng về hai bên mạnh mẽ mà kéo.
“Xì…”
Một cái khe lớn chừng trăm dặm xuất hiện. Hơn mười đôi bàn tay loé ra u quang như một cái phong ấn đem khe hở định vị tại chỗ, để cho thông đạo nối lưỡng giới hoàn toàn thông suốt.
“Hô…”
Âm phong cuốn lên, thiên địa đột nhiên u ám.
Một khắc thời gian sau.
“Phần phật…”
Từ trong yên lặng xuất hiện một điểm đen. Điểm đen như thế ngày một nhiều và dày lên, cuối cùng hoá thành vô số thân ảnh mọc hai cánh sau lưng xuất hiện, số lượng phải lên đến ngàn vạn. Những bóng đen này giống với hình người nhưng chỉ có da bọc xương, thân hình cao như một đứa trẻ con mười tuổi song cái đầu lại to hơn của người lớn một bậc. Ánh mắt như chuông, miệng có răng nanh, sau lưng mọc cánh, trên người mặc ma y rách rưới, khí tức điên cuồng, đôi mắt tàn nhẫn khát máu.
“Thực Hủ Quỷ.” Liễu Âm Tuyền chớp đôi mắt đẹp. “Số lượng không ít.”
Những vật này dùng thịt thối làm thức ăn, ham muốn khẩu dục không có linh trí, thực lực so với người luyện võ phổ thông mà thôi. Hơn nữa, vì biết bay chứ nếu không võ giả luyện thể cũng có thể giải quyết được.
Liễu Âm Tuyền vừa dứt lời, vết nứt lại phun ra vô số thân ảnh. Lần này thân ảnh không biết bay, giống như đám khô lâu linh hoạt, tay chân rất dài, cái đầu to lớn, tốc độ di chuyển kinh người.
“Thực Phát Quỷ!”
“Oa…”
“Oa…”
Từng thân ảnh cao hơn mười mét xuyên ra, trông giống con cóc, nhảy nhót một lần là vượt hơn mười trượng.
“Thực Pháp Quỷ.”
“Hô!”
Quỷ hoả lắc lư, ngàn vạn hoả diễm u lãnh theo khe hở bay ra hoá thành từng hư ảnh hoả hồng toàn thân u ám, phiêu lãnh theo gió.
“Sí Nhiên Quỷ.”
Một đạo hư ảnh bay lượn theo nhịp, u quang trên thân chớp động, khí tức có vài phần giống với Luyện khí sĩ của nhân tộc.
“Thần thông!”
Trăm ngàn đạo ô quang bay ra hoá thành một thân ảnh tay cầm quải trượng, thân thể hơi còng, khí tức không thua gì tu sĩ Đạo cơ.
“Sử Chấp Trượng.”
“La Sát.”
“Sát sinh ác quỷ.”
“Atula…”
Vô cùng vô tận sinh vật trong truyền thuyết vốn chỉ có trong viễn cổ liên tiếp xuất hiện khiến sắc mặt Liễu Âm Tuyền ngày càng trầm xuống. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng mắt thấy cảnh tượng diễn ra, nàng không khỏi sinh ra cảm giác hối hận.
Những sinh linh này mặc dù có không ít mang hình dáng của con người nhưng khí tức đều hung lệ, tàn bạo, khát máu điên cuồng, sau này không biết sẽ tạo ra bao nhiêu sát nghiệt.
“Đông… đông…”
Hư không rung lên nhưng nhịp trống, bên trong khe hở kia đột nhiên trống không, tĩnh mịch, chỉ có một vòng u quang chậm rãi tới gần.
“Rốt cuộc chúng ta cũng gặp mặt.”
Trong bóng tối, một khí tức kinh khủng lặng lẽ hiện ra, chỉ uy áp thôi cũng khiến nguyên thần Liễu Âm Tuyền nhảy loạn, đối phương càng tới gần, lòng nàng càng trầm xuống.
“Lục huynh.”
“Thôi huynh.”
Lục Ly cười nhạt. “Thần giao đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt, thật là may mắn.”
“Liễu tiên tử.” Hắn nghiên người sang bên nhìn Liễu Âm Tuyền. “Không cần lo lắng, Thôi huynh không giống bầy quỷ dưới Âm phủ, chính là hoàng tộc của Lưu Quỷ Quốc, thần trí thanh tỉnh, không phải hạng người ngơ ngác đã mất đi lý trí.”
“Ha ha…”, tiếng cười như sầm rền vang lên. “Lục huynh chớ đánh đồng mỗ mới đám hạ đẳng kia.”
Hư không chấn động, một người thân cao sáu trượng, trên đầu có sừng nhọn cầm đồng trượng trong tay, hình như trâu rừng đứng thẳng hiện ra gần đó.
“Hô…” Cự nhân kia hít sâu một hơi, ánh mắt mê man. “Khí tức dương gian thật khiến người ta say mê.”
“Đây không hẳn là khí tức của dương gian.” Lục Ly lắc đầy, vươn hai tay ra, nhắm mắt lại chậm rãi nói. “Âm Dương điều hoà, đại đạo hoàn chỉnh, đấy mới là nơi có thể dựng dục ra Nguyên Thai chi địa.”
Liễu Âm Tuyền chớp đôi mắt đẹp. Nàng cũng đã phát hiện Nguyên Anh trong cơ thể mình lúc này như có dòng nước đọng chảy vào đại dương mênh mông, cảm giác trước nay chưa từng có.
Trụ sở Thất Thánh Minh.
Mấy người Mạc Cầu đến đây đã được mấy năm, cuộc sống dần ổn định. Có thu hoạch lần tước ở trụ sở Thánh tông, bọn hắn hiện không thiếu vật tư nguyên liệu để tu hành nên không ra ngoài đi loạn, lựa chọn tĩnh tu.
Trong tĩnh thất, Mạc Cầu ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền. Trong thức hải, tinh quang sáng rực, một màn sáng lơ lửng, vô số văn tự hiện ra trên đó, thỉnh thoảng lại biến đổi, điều chỉnh.
Không biết trôi qua bao lâu.
“Ông…”
Rất nhiều tinh quang ảm đạm, một chút cảm ngộ theo đó hiện ra trong đầu Mạc Cầu.
“Hô…” Mạc Cầu mở mắt, vẻ mặt trầm ngâm.
Có “Trấn” tự quyết, hắn không lo lắng nhục thân bị nguy hiểm nên mấy năm vừa rồi ngoài lúc tu hành, hắn vẫn thôi diễn Luyện thể chi pháp. Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân thân đệ thất trọng đã hiện ra tương đối rõ. Tu vi có tiến triển nhưng không phải chỉ trong một sớm một chiều, tính từ lúc bị Tán Hoa lão tổ uy hiếp đến nay đã vài chục năm. Nước xa không cứu được lửa gần. Thứ hắn cần ngay bây giờ là tăng lên thực lực.
Thập Đại Hạn chính là một lựa chọn tốt.
“Xá.”
Mạc Cầu quát khẽ, ánh mắt sáng rỡ, U Minh Hoả Thần Thân kích phát, cả người bao trùm trong liệt diễm, khí tức tăng mạnh lên mấy lần.
“Thập Đại Hạn.”
“Khai!”
“Băng.”
Nhục thân run lên, khí tức của hắn lại tăng thêm một bậc. Tuỳ từng tam hồn thất phách mở ra, khí tức trên người Mạc Cầu có vẻ bất ổn, cuối cùng đau đớn không chịu nổi đành dừng lại giữa chừng.
“Còn thiếu một chút nữa.”
Mặc dù còn thiếu, nhưng khoảng cách không xa. Nếu có thể mở ra Thập Đại Hạn trên cơ sở U Minh Hoả Thần Thân, thực lực của hắn chắc chắn có thể đột phá Kim Đan trung kỳ. Không chắc có địch lại Tán Hoa lão tổ hay không nhưng cũng không đến nỗi vô lực hoàn thủ như lần trước.
“Lốp bốp…”
Sau một vài tiếng vận động cơ thể, Mạc Cầu khởi thân đứng dậy.
“Ba hơi thở. Trấn Ngục Pháp Thân có thể kiên trì trong khoảng ba hơi thở thời gian, thực lực của mình có thể sánh với Kim Đan hậu kỳ, mà là những Kim Đan hậu kỳ tương đối xuất sắc.”
Nếu như trong ba hơi thở đó có thể tới gần một người trong khoảng cách một trăm trượng…
Mạc Cầu giơ tay lên. Toái Tinh Thủ khẽ động, chỗ bàn tay đưa qua hư không có chút vặn vẹo, ngay cả Pháp bảo hắn cũng có thể nghiền nát.
“Chủ thượng.” Giọng nói của Trọng Minh Hoả Mãng vang lên bên ngoài. “Chúng ta xuất phát được rồi chứ?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Hy vọng ngươi sẽ không để ta phải thất vọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận