Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 500: Hung hãn giết

Hơn mười đạo độn quang xếp thành hàng phi độn nơi chân trời, hơn mười cỗ khí tức được trận pháp gia trì hoá thành một khối. Thần niệm từ một người chưởng khống lan xa hơn mười dặm, không bỏ qua một tia dị thường nào.
Đây là tuần sát đội của Thái Ất Tông, người lĩnh đội chính là đại sư tỷ Bạch Tiểu Nhu đã mất hai tay của Ất Mộc Cung. Việc mất hai tay với tu sĩ Đạo cơ không phải vấn đề quá nghiêm trọng, nó gần như không ảnh hưởng gì tới việc hành tẩu, thậm chí nếu tìm được linh dược thì còn có thể đoạn tí tái sinh.
Loại linh dược như thế mặc dù ít gặp nhưng với thân phận của Bạch Tiểu nhu, nàng muốn có không phải việc khó. Có điều hai tay nàng bị phế sẽ ảnh hưởng đến bí pháp. Tổn thương không chỉ ở hai đầu cánh tay, tiềm lực tu hành đã bị gián đoạn, một đời này không còn hy vọng ở đại đạo.
Đối với một tu sĩ vốn có hy vọng Kim Đan, đây là một đả kích lớn. Bạch Tiểu Nhu có thể chịu được chứng tỏ tâm tính nàng cứng cỏi hơn người. Nàng nhất quyết không chịu rời tiền tuyến về sau mà càng nhiều lần xông pha tới trước, chứng tỏ tâm tình đã chịu đả kích không nhỏ. Có nàng, đoàn người không ai nhiều lời, ngoan ngoãn đi theo lộ tuyến mà tuần sát.
“A?” Đột nhiên Bạch Tiểu Nhu nhướng mày, linh quang hiện ra hướng về nơi nào đó mà nhìn với vẻ kinh nghi. Hơn mười thần niệm cùng gia trì một chỗ, mặc dù không đến mức đột phá cảnh giới Đạo ơ nhưng cũng đủ giúp nàng phát hiện ra rất nhiều manh mối dù nhỏ.
Trước đó không lâu có người động thủ ở phía dưới, hơn nữa còn là lấy ít địch nhiều, phần thắng lại thuộc về một người đơn độc đó, không biết người này là người nào?
Nhiều khí tức lai tạp khác hiển nhiên thuộc về người của Thiên Tà Minh. Từ khí tức mà xét thì bọn họ có không ít hảo thủ. Thực lực như thế, khí tức để lại lại vô cùng lạ lẫm.
Lôi đình…
“Đi!”
Đôi mắt đẹp chớp động, tay áo Bạch Tiểu Nhu rung lên, phi độn hướng xuống phía dưới. Sau khi động thủ tại đây, có người bỏ chạy cũng có người truy sát. Đôi bên tựa hồ đều dùng toàn lực, chưa từng che lấp hành tung, muốn dò theo cũng không khó.
Một lát sau.
“Bạch!”
Mấy đạo lưu quang từ xa vọt tới xuất hiện trước mặt, nhóm người này chính là Vương Thiền và một số tu sĩ khác.
“Bạch sư tỷ?”
“Vương sư muội.” Bạch Tiểu Nhu nhíu mày, giọng ngạc nhiên. “Sao ngươi lại tới đây?”
Không giống những người khác, Vương Thiền gần như mặc định sẽ trở thành tông sư Kim Đan, thân phận khác người, từ sau lần gặp nạn trước, Lý Vong Sinh đã ra lệnh không cho Vương Thiền xuất hiện nơi tiền tuyến.
“Ta…” Vương Thiền hoảng hốt, vội vàng nói. “Ta được thiếu gia… Vương Hổ đưa tin nên chạy tới. Bạch sư tỷ yên tâm, lúc đi ta đã tìm vài vị sư huynh sư tỷ đi cùng nên sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nàng và Vương Hổ có mối liên hệ đặc biệt, một khi ở gần nhau lòng sẽ sinh ra cảm ứng. Tuy nàng đã nói như thế nhưng Bạch Tiểu Nhu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Hai tay bị phế, tính cách nàng trở nên âm trầm, như lúc này đây nàng không ngại mở miệng.
“Sư muội có thân phận đặc thù, không thể đi vào nơi nguy hiểm được. Lý tiền bối đã dặn đi dặn lại, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới. Mau trở về đi.”
“Sư tỷ…”
“Sư muội, bỏ qua đi.” La Khỉ ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ. “Nơi này đã là phạm vi tuần sát của tông môn ta, Vương Hổ xuất hiện ở gần đây thì chắc là cũng bình an vô sự rồi. Ngươi không cần quá lo lắng.”
Năm xưa nàng đi theo đối phương, thiếu chút nữa bị Thiên Tà Minh gây ra chuyện lớn nên hiện giờ cũng không muốn có bất trắc gì xảy ra nữa.
“Thế nhưng…”, Vương Thiền muốn nói nhưng sắc mặt chợt biến, nàng quay đầu nhìn về xa xa. Bạch Tiểu Nhu thấy vậy cũng nhìn theo. Trong tầm mắt mọi người, ở phía trước bỗng dâng lên một đạo kiếm quang đen nhánh nối liền mặt đất và bầu trời, kiếm quang như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng không trung. Kiếm quang túc sát, lăng lệ ở cách xa trăm dặm mà vẫn khiến mọi người rùng mình.
“Đó là… Kiếm ý Bắc Đấu Thất Sát Kiếm.”
Kiếm ý kinh khủng đó tuyệt không phải thủ bút của tu sĩ Đạo cơ, và thường cũng không được dùng để đối phó với tu sĩ phổ thông. Có thể bức một tu sĩ có thân phận đặc thù của Bắc Đấu Cung phải hiển lộ ra kiếm ý này, tình huống chắc chắn là nguy cấp.
Mấy người đều biến sắc, Vương Thiền vội vung tay áo cấp tốc độn tới.
“Sư muội.” Bạch Tiểu Nhu biến sắc. “Mau trở lại.”
Vương Thiền mặc dù thiếu thốn kinh nghiệm thực chiến nhưng lại có thiên phú về phương diện phi độn, trên người nàng mang trọng bảo, độn quang đi rồi Bạch Tiểu Nhu cũng không cản lại được.
“Cùng lên.” Có người nôn nóng quát khẽ, đám người này vội nhao nhao lao theo. Đồng thời linh quang báo động cũng được kích phát xông thẳng lên trời để thông báo cho đồng môn.
Đám người phi độn cực nhanh, thời gian mới qua một lát đã tới gần địa phương phát ra kiếm ý kia, tình huống đập vào mắt khiến cả đám sững sờ.
“Hà sư huynh?” Bạch Tiểu Nhu chớp đôi mắt đẹp, vẻ mặt không tưởng tượng được. “Còn kia là…”
“Mạc sư đệ?”
“Là Mạc Cầu.” La Khỉ chấn kinh, thậm chí quên mất mục đích phi độn tới đây. “Hắn có thể… áp chế Hà sư huynh!”
Trong trận chiến, Thiên Cơ Kiếm và Thiên Lôi Kiếm va chạm với nhau, chiếm thế thượng phong chính là lôi đình đầy trời. Lôi đình như biển mây bao trùm một phương, điên cuồng oanh tạc khiến khu vực phía dưới kiếm quang vô cùng nguy hiểm.
“Thiếu gia?”
Lúc này Vương Thiên đã lấy lại tinh thần, nàng nhìn về phía Vương Hổ. Lúc này Vương Hổ cũng không nhàn rồi, hắn đang chiến đấu ác liệt với Tần Khuyết. Tần Khuyết thành dang Đạo cơ đã lâu, mấy chục năm trước đã tiến giai Đạo cơ hậu kỳ, một thân pháp lực và thần thông cực kỳ bất phàm. Thật may là sau khi Vương Hổ hiển hiện huyết mạch, Phong Lôi Độn pháp viễn siêu tu sĩ cùng giai, mặc dù chưa phải là đối thủ của Tần Khuyết nhưng vẫn miễn cưỡng chèo chống được.
“Ngừng tay.”
Bạch Tiểu Nhu lấy lại tinh thần, vội ngự kiếm xông tới. “Hà sư huynh, Mạc sư đệ, các ngươi đang làm gì vậy? Còn đầu yêu vật kia nữa, các ngươi còn không mau ra tay bắt giữ nó lại.”
Ở phía sau, đám người nhận được lệnh đã đồng loạt tế ra phi kiếm, pháp khí chuẩn bị công kích Vương Hổ.
“Soạt soạt…”, Vương Hổ bị doạ đến thân thể run lên, hai cánh điên cuồng đập xuống còn miệng thì hô lớn. “Xú bà nương kia, có biết ai là địch ai là thù không mà đã ra lệnh như thế.”
Nói xong hắn nhìn Vương Thiền với vẻ lúng túng. “Tiểu Thiền, cái này… chỉ là việc ngoài ý muốn. Ta bị cưỡng ép biến thành như thế này nhưng ngươi yên tâm, sau này chắc chắn sẽ có cách khôi phục lại bình thường.”
“Thiếu gia.” Vương Thiền đã nhận ra Vương Hổ, đôi mắt nàng đỏ lên, phẩy tay áo phóng tới Tần Khuyết. “Ta tới giúp ngươi.”
Nhất thời trận chiến trở nên hỗn loạn. Hà Linh, Tần Khuyết, Mạc Cầu đều là người nhà, mọi người không biết nên giúp ai, đánh ai?
Người chim kia hình như có quan hệ không cạn với Vương Thiền, mọi người có nên ra tay bắt giữ nó lại hay không?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, các loại kiếm quang bay lượn giữa trời nhưng chỉ thăm dò trong chốc lát rồi đều dừng cả lại. Tràng chém giết ở trung tâm rốt cuộc đã thấy kết cục.
Cửu Hoả Thần Long!
“Tê tê…”
Chín đầu hoả long ngẩng mặt lên trời gào thét, lân giáp toàn thân rung lên, cổ họng gồ cao hướng ra ngoài mà phun ra liệt diễm. Liệt diễm như nham tương đậm đặc, nóng bỏng nhuốm phương chân trời này thành một dòng sông đỏ sậm.
“Ầm ầm…”
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, hai đạo thân ảnh hung hăng va vào nhau. Già Phong Bào phía sau Mạc Cầu rung mạnh, ba mươi sáu đạo Vân Triện Chân Phù trên người hắn lúc ẩn lúc hiện, thân hình biến hoá như quỷ mị, song kiếm đan xen tựa như giao long.
Kiếm Khí Lôi Âm.
Kiếm Quang Phân Hoá.
Sáu đạo kiếm quang liên tiếp đánh về phía Hà Linh, ba đạo đi trước khai mở phi kiếm, hai đạo phía sau phá vỡ hàng phòng ngự, một đạo sau cùng chém thẳng lên người đối phương.
“Phốc!”
Máu tươi bắn ra tung toé, cốt nhục trước ngực Hà Linh bị xé rách, thân thể lùi nhanh trở lại. Mạc Cầu thì mặt không đổi sắc, thân ảnh hoá thành hư vô, hắn đang muốn kết thúc chiến cuộc thì hai hàng lông mày bỗng nhíu lại.
“Ngừng tay.”
Một tiếng thét phẫn nộ từ phía sau vang lên, một cỗ kiếm ý bén nhọn ngang nhiên đánh về phía mình.
Bạch Tiểu Nhu.
Tu sĩ Ất Mộc Cung, pháp lực sinh sôi không ngừng gần như không lo thiếu thốn, pháp thuật vì thế cũng tạo ra uy năng liên miên bất tận. Nhất là Ất Mộc Định Hồn Chú chuyên tấn công linh hồn, linh quang chưa đến mà thân hình Mạc Cầu đã cảm nhận được.
“Các ngươi làm gì vậy?”
Bạch Tiểu Nhu ngự sử phi kiếm đứng giữa hai người, đôi mắt lạnh lẽo. “Đồng môn tương tàn là điều tối kỵ của tông môn.”
“Bạch sư tỷ.” Mạc Cầu lạnh lẽo đáp. “Hà Linh và Tần Khuyết âm thầm đầu nhập vào Thiên Tà Minh, Tần Khuyết đã nhiều lần muốn dồn ta vào chỗ chết.”
“Làm càn.” Hà Linh nghe vậy thì gầm lên, trước ngực máu me đầm đìa, hiện đã không còn phong thái ổn trọng như trước. “Đầu nhập vào Thiên Tà Minh là người mới đúng. Ngươi là người lòng dạ khó lường, trên người ám tàng huyền công không rõ lai lịch thì nên giải thích thế nào?”
“Còn cả người kia nữa.” Hà Linh thở dốc mấy hơi rồi chỉ về Vương Hổ ở cách đó không xa nói. “Người không ra người yêu không ra yêu, nhìn qua thôi đã thấy có liên quan với Trùng Ma Độc Cô Vô Minh rồi.”
“Sư muội.” Hà Linh nhìn Bạch Tiểu Nhu. “Nhanh, người này cấu kết với Thiên Tà Minh, chúng ta liên thủ bắt giữ hắn lại mang về tông môn thẩm vấn.”
“Cái gì?” Bạch Tiểu Nhu biến sắc, ánh mắt cuối cùng đặt trên người Mạc Cầu. Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện như tin vào lời nói của Hà Linh hơn.
Đây cũng là lẽ đương nhiên. Hà Linh chính là đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch, thân phận cao sang, sao có thể phản bội tông môn? Ngược lại là Mạc Cầu, thực lực người này cường hãn quỷ dị, nhìn qua lại thấy có ý che lấp thực lực và công pháp. Vương Hổ thì nhìn bằng mắt thường cũng thấy hắn mang dáng vẻ điểu nhân, tu hành Trùng Ma công pháp, sợ không còn cách nào để giải thích.
Nhất thời các loại túc sát chi ý đã hướng cả về phía Mạc Cầu. Chỉ có Vương Thiền vẫn đứng trước Vương Hổ, bất kể đối phương thay đổi thế nào cũng lựa chọn bảo vệ hắn. Đôi mắt đẹp của nàng trợn lên, hằm hằm nhìn vào những người khác.
La Khỉ nửa tin nửa ngờ nhưng nàng đã tận mắt thấy Mạc Cầu xuất thủ cứu mình và Vương Thiền. Đó là sự thực.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu nhăn mày nói. “Trên thân Tần Khuyết hẳn là còn tín vậy của Thiên Tà Minh, nó có thể chứng minh lời Mạc mỗ không phải là giả. Trên thân Hà Linh hẳn cũng có.”
“Hừ.” Tần Khuyết cười lạnh. “Coi như có cũng là do các ngươi vu oan hãm hại mà thôi.”
Con ngươi Mạc Cầu co rút lại.
“A…”, Bạch Tiểu Nhu chớp mắt, nàng chần chừ một chút rồi mới nói. “Trở về tông môn để các tiền bối xử lý.”
Nói xong nàng quét mắt nhìn mấy người một lượt.
“Ta không có ý kiến.” Hà Linh mặt mũi đã tiêu điều, hắn nhìn qua Mạc Cầu rồi đáp. “Hà mỗ rất muốn xem xem một thân huyền công này của Mạc sư đệ là từ đâu mà có?”
Mạc Cầu nhíu mày hơi vẻ kinh ngạc. Biểu hiện của Hà Linh như thể hắn không hề lo sợ sẽ bị tông môn dò xét, nhưng trận chiến vừa rồi sát cơ hắn biểu hiện ra không hề là giả. Đối phương thực sự muốn đẩy mình vào tử trận.
“Sư tỷ.” Lúc này một tu sĩ Đạo cơ cầm trong tay một mặt gương đồng bỗng biến sắc. “Có số lớn người của Thiên Tà Minh đang chạy tới đây.”
“Cái gì?”
“Mau kết trận.”
Mọi người hét lớn rồi nhanh chóng hợp thành một đoàn. Mạc Cầu không cảm thấy kỳ quái, đối phương bị hắn và Vương Hổ giết lui, giờ muốn trả thù cũng là việc đương nhiên. Có điều, đưa mắt nhìn khoảng cách giữa hắn và Hà Linh dần gần lại, hắn lạng lẽ triệu hồi phi kiếm.
“Đến rồi.”
Trong chớp mắt, mây đen tràn ngập phía xa, chân trời như bị lật úp lại, một cỗ uy thế kinh khủng đè ép xuống nơi này.
“Các vị.” Bạch Tiểu Nhu nhìn mấy người bằng vẻ mặt ngưng trọng. “Tình thế hiện giờ cực kỳ nghiêm trọng, ân oán cá nhân nên gác lại, chờ giết địch xong chúng ta sẽ lại xử lý.”
“Được.” Hà Linh hít sâu một hơi, ổn định lại khí tức. “Ta không có ý kiến gì khác.”
“Ta có.” Mạc Cầu bỗng mở miệng. Hắn đã làm ra quyết tâm, từ bên trong ánh mắt hiện ra một tia bình thản. Mạc Cầu cười nhạt một tiếng, tay áo vung khẽ, Thiên Lôi Kiếm và Huyền Âm Trảm Hồn kiếm xuất ra nhanh như thiểm điện.
“Cái…”
Lời còn chưa nói hết, một đạo lôi đình chói mắt, một sợi âm phong đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi nhào về phía Hà Linh.
“Ngươi…” Hà Linh biến sắc, muốn ngự kiếm ngăn cản. Bạch Tiểu Nhu ở bên cạnh càng phẫn nộ, trong con ngươi đã phát ra sát cơ. Tình huống này mà Mạc Cầu còn động thủ thì không thể lý giải được. Quả thực suy nghĩ đó quá… vô tri!
Lẽ nào Mạc Cầu thực sự là người của Thiên Tà Minh?
Ý niệm vừa động, Bạch Tiểu nhu bỗng đình trệ, trước mắt hiện ra một vòng lưu quang.
“Bạch!”
Trước đây Thiên Cơ Kiếm mặc dù khó khăn nhưng vẫn có thể giúp Hà Linh đối chọi lại với song kiếm của Mạc Cầu, lúc này, một vòng đao mang kim sắc hiển hiện.
Lưu quang!
Bên trong thức hải Mạc Cầu, hư tướng Diêm La hiện ra, thần hồn hướng xuống bổ nhào dung nhập vào Trảm Niệm Đao. Lần này hắn đã không giữ lại chút thực lực nào. Thần hồn chi lực có thể so với tu sĩ Giả Đan cũng được thôi phát, khiến cho nhục thân nhất thời cũng cảm thấy phiêu hốt giống như thần hồn cách khiếu mất đi cân bằng.
Chỉ có một đao lưu quang mang theo thiền ý lần theo khe hở được Thiên Lôi Kiếm phá ra mà đâm vào. Đao quang loé lên rồi biến mất, lướt qua hai thân ảnh. Thượng phẩm pháp khí Trảm Niệm Đao cũng không tiếp nổi lực lượng kinh khủng này, giữa trời vỡ nát thành vô số linh quang.
Mi tâm Hà Linh đã xuất hiện thêm một lỗ máu.
Thần hồn Mạc Cầu trở về, thân thể bỗng nhiên phát hư, hai mắt tối đen ngã nhào xuống phía dưới.
“Ngươi điên rồi.”
Bên tai hắn chỉ còn loáng thoáng tiếng rống giận gào thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận