Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 156: Gây chuyện

“Soạt!”
Cắm đao kiếm xuống mặt đất, Mạc Cầu từ từ ngồi xuống. Hai tay hắn nhuốm đầy máu tươi, cổ tay run rẩy nhưng vẻ mặt lại không có nhiều biến hóa. An Dương tam hữu có thực lực phi phàm, chỉ tiếc là một người không có ở đây nên đối mặt với hắn chỉ có hai người, bản thân hai người lại còn trúng độc nên thực lực cộng lại còn xa mới bằng được lúc bình thường.
Sau một phen chém giết, rốt cuộc hắn cũng mạnh hơn một bậc.
Hai thi thể nằm trên mặt đất kia chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
“Vẫn là tu vi không đủ.” Bình ổn khí tức, cảm thụ thể nội đang suy yếu, Mạc Cầu không khỏi gượng cười.
Hắn tiến vào Hậu thiên chưa được bao lâu, chân khí trong cơ thể chưa dầy, tích lũy vẫn còn nông cạn, thực lực hắn không tệ nhưng khó mà chiến đấu lâu dài được.
Cũng may trải qua khảo nghiệm, chân khí được Hỏa Long Bội cô đọng thì uy lực quả nhiên rất mạnh. Dưới sức mạnh bộc phát toàn lực, trong mấy hô hấp là có thể địch lại cao thủ nhị lưu.
Sau khi bình tâm trở lại, hắn ấy từ trên người ra một bình thuốc, tính ngồi dậy rồi sẽ xử lý mấy cái xác đang nằm trên đất kia. Chất lỏng trong bình chính là Hóa Thi Thủy.
Lúc còn ở Giác Tinh Thành, hắn lấy được thứ này từ trên người Mục lão, là thứ rất tốt dùng để dọn dẹp hiện trường.
Hắn vừa mới mở nắp, đang định nhỏ xuống thì dị động từ xa truyền lại khiến hắn ngừng tay. Hai mắt chớp động, hắn tính qua một chút rồi nhanh chóng thu hồi bình thuốc, nhặt mấy món binh khí.
“Phốc!”
“Bành!”
Xử lý sơ qua xong, vẻ mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn ngồi phịch xuống mặt đất.
“Mạc đại phu phải không?”
“Ở bên này!”
Một nhóm mấy người đang tiến tới gần, sau khi nhìn thấy Mạc Cầu thì không khỏi vui mừng.
“Tề huynh, các vị chấp sự.” Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn mấy người vừa tới, âm thanh suy yếu thực sự chứ không phải giả bộ như lúc trước nữa. “Các ngươi đã tới.”
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì thế này?” Một tên chấp sự của Thanh Trúc Hội liếc mắt là nhìn ra thi thể của hai Kim Nghệ, hắn trầm sắc mặt.
“Mạc đại phu, là ai gây ra chuyện này?”
Hắn không nghi ngờ Mạc Cầu, vì đối phương dù sao cũng chỉ vừa mới tiến giai Hậu thiên, sao có thể là đối thủ của hai huynh đệ Kim Nghệ được?
Mà ngực Kim Nghệ lại đang bị một cây côn bổng cắm xuyên qua, xương ngực của Ngô Lương Nghĩa cũng bị người ta dùng chưởng lực đánh nát, đây đều không phải thủ đoạn thường thấy của Mạc Cầu.
“Là đại thủ lĩnh Hồng Chấn của Hắc Lang Trại.” Mạc Cầu thở dài. “Không ngờ hắn lại cấu kết với người của Hắc Sát Giáo, bọn chúng đột nhiên xuất hiện, hai vị bằng hữu của Thanh Trúc Hội thật bất hạnh.”
“Cũng may, tên Hồng Chấn kia cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Sau khi bị Kim huynh phản sát thì đối phương cũng đã bỏ mình tại chỗ. Chỉ có Mạc mỗ là phúc lớn mạng lớn, may mắn mới thoát được kiếp nạn.”
Hắn ra vẻ cảm khái như vừa thoát khỏi cửa tử, lại thêm bùi ngùi không đành nhìn đồng bạn bị ngộ hại.
“Kiểm tra một chút xem.” Tên chấp sự nghiêm mặt, phất tay cho mấy người đứng ở sau lưng.
“Cất kỹ thi thể của hai vị ấy, đợi Vệ huynh trở về rồi sẽ giao cho hắn xử lý.”
“Vâng.” Mấy người kia gật đầu, theo nhau tiến tới.
Mạc Cầu cảm thấy mỏi mệt, hắn được người ta đỡ lấy thân thể, từ từ hội họp gặp gỡ với những người khác.
Lúc này, trời đã dần tối. Nhưng để đề phòng dư nghiệt của Hắc Sát Giáo vẫn còn quanh quẩn đâu đây, đám người không dám nhóm lửa, cứ thế thay nhau canh gác cho đến hôm sau.
“Đừng xúc động!”
“Vệ Nhiễm, ngươi muốn làm gì?”
“Tránh ra cho ta!”
Mới sáng sớm, Mạc Cầu đang nhập định tu hành thì bị tiếng ồn ào đánh thức. Hắn mở hai mắt thì thấy ở cách đó không xa có một đám người đang ngăn cản một người khác. Kẻ ấy lửa giận bừng bừng, mồm miệng không ngừng gào thét.
“Việc của huynh đệ ta nhất định có liên quan tới tên họ Mạc kia. Các ngươi tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Hai mắt Mạc Cầu khẽ động, hắn tinh ý dò xét người vừa lên tiếng.
Người này tuổi chừng ngoài ba mươi, cái mũi ưng khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo âm tà khi nhìn vào hắn.
Hắn là Vệ Nhiễm?
Là lão nhị trong An Dương tam hữu, sở trường về ám khí, thực lực rất mạnh.
“Họ Vệ kia, ngươi muốn làm gì?” Từ xa có một người sải bước đi tới, người này thấp giọng quát. “Muốn giương oai thì trở về Thanh Trúc Hội của các ngươi, nơi này không phải chỗ để ngươi tùy tiện gào thét.”
“Ngụy sư huynh!”
“Ngụy huynh!”
“Chu sư bá, các ngươi đã về rồi.”
Nhìn đám người vừa quay trở về, cả đám đang ồn ào cũng yên tĩnh trở lại, thi nhau hành lễ.
“Ừm.” Chu Ngộ gật đầu, hắn nhíu mày nhìn Vệ Nhiễm. “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chúng ta vừa quay lại đã thấy náo loạn cả lên.”
“Tiền bối.” Vệ Nhiễm nhăn mặt, ánh mắt giận giữ đứng dậy chỉ về phía Mạc Cầu. “Huynh đệ của ta nhất định không phải chết trên tay Hồng Chấn, việc này nhất định có liên quan đến tên Mạc Cầu kia.”
“Cái gì?” Mấy người sững sờ, tất nhiên đều không rõ nguyên do. Chờ sau khi hỏi rõ sự tình thì Ngụy Lương không khỏi lắc đầu liên tục.
“Ta có thể hiểu, huynh đệ ngươi gặp nạn thì trong lòng ngươi sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng ngươi phản ứng như vậy thật không đúng. Ngươi tức giận, thì hãy giận đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo mới phải chứ.”
“Không sai. Không sai.”
“Đúng là như vậy.”
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa theo.
“Không.” Vệ Nhiễm hai mắt đã đỏ rực lên, hắn vẫn không buông tha cho Mạc Cầu. “Cái chết của huynh đệ ta không liên quan gì tới đám dư nguyệt Hắc Sát Giáo, cũng không chết bởi tay Hồng Chấn.”
“Hỗn xược.” Không khuyên bảo nhẹ nhàng giống như Ngụy Lương, Chu Ngộ ngay lập tức quát mắng. “Không phải bọn hắn thì chẳng lẽ còn người khác? Ngươi cho rằng Mạc đại phu có thể hại chết bọn họ hay sao?”
“Việc này...”, Vệ Nhiễm ngẩn người.
Việc này đúng là có điểm không rõ. Vừa mới nhìn thấy huynh đệ nhà mình chết thảm nên tâm trí hắn nhất thời rối loạn, nhưng nghĩ kỹ lại thì khả năng Mạc Cầu gây ra việc này không lớn.
Thậm chí, khả năng ấy còn rất nhỏ.
Trong mắt mọi người, không chỉ thực lực hai bên có sự chênh lệch lớn, mà đối phương cũng chẳng có oán thù gì với bọn họ cả.
“Vệ Nhiễm.” Tô Tuyền Di, cao thủ nhị lưu của Thanh Trúc Hội đang đi tới cũng lên giọng không vui. “Đừng gây chuyện nữa.”
“Sư thúc!” Vệ Nhiễm nắm chặt hai bàn tay. “Thực lực của huynh đệ ta ngươi cũng rõ ràng, đại thủ lĩnh Hồng Chấn của Hắc Lang Trại không phải là đối thủ của họ. Hơn nữa...” hắn định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt chứa đầy sát ý. “Lúc ấy người ở chỗ này đều đã chết, chỉ có hắn là may mắn thoát khỏi, như thế không phải quá là trùng hợp hay sao?”
“Thực lực thì sao? Ai còn sống ai chết chưa chắc đã phụ thuộc vào thực lực.” Ngụy Lương nghe vậy thì bĩu môi. “Vệ huynh là người có sở trường về ám khí, ngươi là người hiểu rõ nhất về chuyện cường giả chưa chắc đã là người giành chiến thắng trong các cuộc chiến. Hơn nữa việc ngươi đặt nghi vấn lên người Mạc đại phu thật không có lý do gì thuyết phục cả.”
Mấy người có mặt quanh đó cũng nhao nhao gật đầu.
Ngoại trừ Vệ Nhiễm viết trong việc này còn có điều mờ ám thì không ai ở đây nghĩ nó có liên hệ với Mạc Cầu. Bản thân Vệ Nhiễm lại không thể nói ra sự thật về việc Hồng Chấn muốn giết Mạc Cầu khiến hắn lâm vào bế tắc.
“Thực không dám giấu.” Mạc Cầu đưa mắt nhìn một lượt mọi người, sau đó mới từ từ bước tới. “Ngoài y thuật ra, Mạc mỗ có một chút thiên phú về khinh công, dựa vào đó mới có thể trốn thoát được. Tất nhiên, tại hạ rất hiểu nỗi đau trong lòng Vệ huynh. Việc đã đến nước này, xin huynh nén bi thương.”
“Nén cái rắm.” Vệ Nhiễm chớp mắt, hai hàm răng nghiến chặt, tay áo hắn lắc mạnh, một đạo hắc ảnh đột ngột xuất hiện.
“Ta không tin.”
Động tác của hắn rất nhanh, không ai có thể ngờ Vệ Nhiễm lại giận chó đánh mèo, hạ sát thủ với cả người không có quan hệ gì đến sự việc nên không ai kịp phản ứng gì.
“Dừng tay!”
“Ngươi làm gì vậy?”
“Cẩn thận!”
Sắc mặt Chu Ngộ, Ngụy Lương đại biến. Chân mày Mạc Cầu cũng cau lên, hắn không nghĩ đối phương lại dám ra tay trước mặt bao nhiêu người thế này. Nhưng hắn cũng không sợ, bàn chân hắn điểm nhẹ, cả người như thuấn di dịch chuyển sang bên cạnh hơn một trượng.
Chỉ Xích Thiên Nhai!
Khinh công xuất ra, thân hình hắn di động như quỷ mị, sau mấy cái chớp mắt đã tránh thoát được ám khí. Biểu hiện của hắn cũng làm đám người có mặt sáng mắt lên.
Tốc độ nhanh quá!
Hai mắt Chu Ngộ nhắm lại. Tốc độ cỡ này đã không kém thì tốc độ của cao thủ nhị lưu, mà biến hóa lại rất tự nhiên nhuần nhuyễn, khó trách đối phương có thể thoát được một kiếp nạn.
“Phập phập!”
Đạo hắc ảnh căm sâu vào thân cây gần đó đến gần một thước, nếu đâm trúng nhục thân người thường thì chắc là đã xuyên qua rồi.
“Tên họ Vệ kia.” Ngụy Lương tức giận, thân hình di động như gấu vọt tới người Vệ Nhiễm. “Ngươi muốn chết!”
Mạc Cầu là ân nhân cứu mạng sư phụ Cừu Liệt của hắn, nếu đối phương xảy ra chuyện, hắn không tránh khỏi tội lỗi. Lửa giận trong lòng trào lên, hắn ra tay không chút khách khí, Băng Sơn Chưởng toàn lực vận chuyển kéo theo kình khí cuồn cuộn khiến hô hấp của Vệ Nhiễm bị trì trệ, nhất thời không cử động được.
“Thủ hạ lưu tình!” Tô Tuyền Di than nhẹ, chuyển thân ngăn giữa hai người, vung chưởng ra ngăn lại chưởng kình của đối phương.
“Vệ Nhiễn chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, Tô mỗ chắc chắn sẽ có răn dậy.”
“Răn dậy?” Thế công của Ngụy Lương bị ngăn lại, hắn cũng biết mình không phải đối thủ của Tô Tuyền Di nên đành trừng mắt nhìn đối phương. “Tiền bối nên biết Mạc đại phu là ân nhân của sư phụ ta. Hiện giờ thương thế của Vu tiền bối cũng chỉ có Mạc đại phu mới có thể chữa trị, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì...”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Tuyền Di trầm xuống, hắn đột nhiên quay người, ra tay vỗ một chưởng vào sau lưng Vệ Nhiễm.
“Ba!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, Vệ Nhiễm bị đánh văng ra xa hơn một trượng, máu tươi trộn lẫn với răng bay ra.
“Thật mất mặt!”
“Đưa hắn đi.”
“Được rồi.” Chu Ngộ lên tiếng. “Nói vào việc chính đi. Mạc đại phu, có một vị tiền bối bị thương có thể nguy hiểm đến tính mạng, ngươi mau đến nhìn xem.”
“Vâng.” Mạc Cầu thu hồi ánh mắt lại. “Người đó ở đâu?”
“Bên này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận