Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 252: Miếu hoang

“Rầm rầm...”
Mưa ngày một nặng hạt, màn mưa dày đặc bao trùm chân trời ngăn cản tầm nhìn. Một nhóm gần trăm người đi dọc đường núi, vội vã dưới màn mưa. Tốc độ di chuyển của nhóm người này nhanh không kém tuấn mã. Con đường quanh co trơn trượt không gây khó dễ được cho bọn họ. Thêm nữa, trong nhóm còn có cao thủ thôi phát chân khí hóa thành kình lực bao phủ ngăn cách nước mưa ở ngoài.
“Phù Ngao.”
Lục tứ gia nằm trên giường đón lấy mỹ thực của nữ tử bên cạnh đưa cho trầm giọng hỏi. “Phía trước chính là Vân Hà Sơn phải không?”
“Đúng vậy.” Phù Ngao cúi đầu. “Phía trước chính là địa giới Vân Hà Sơn.”
“Ta nhớ...” cổ họng Lục tứ gia nhấp nhô, hắn nuốt miếng quả vào bụng rồi nói. “Phù gia các ngươi có trang viên ở đây thì phải. Trông nó thế nào?”
“Đúng là có một trang viên.” Phù Ngao thấy trong lòng căng thẳng nhưng bên ngoài không dám có biểu lộ gì bất thường, vẫn cung kính trả lời.
“Nhưng trang viên nơi này ít được để ý, lại thêm đường núi khó đi bất tiện vô cùng, lâu ngày thành ra hoang phế không có người ở.”
“Đáng tiếc.” Lục tứ gia chép miệng, hắn ngước nhìn sắc trời và con đường rồi nói. “Ngươi nói xem, chúng ta qua đó thì thế nào?”
“Việc này...”, Phù Ngao thầm giật mình, đè nén am thành đáp. “Tất nhiên là có thể, chỉ là đường núi khó đi sẽ mất thời gian. Xung quanh có nhiều xà trùng chưa được xử lý, lại thêm mùi ẩm mốc sợ là Tứ gia chưa chắc đã thích.”
“Ừm?” Nghe vậy khuôn mặt Lục tứ gia nhíu mày, hai mắt nhỏ hẹp làm ra vẻ chán ghét. Hắn mặc dù mập mạp nhưng trời sinh lại thích sạch sẽ, không chịu được dơ bẩn.
“Quên đi.” Hắn khoát tay. “Xung quanh còn nơi nào có thể nghỉ ngơi không?”
“Có.” Phù Ngao vội vàng gật đầu. “Ở chân núi có một khu chùa miếu do tổ tiên ta lập nên. Bình thường vẫn có tăng lữ mượn ở, mặc dù cũng cũ rồi nhưng có thiền phòng có thể làm chỗ nghỉ ngơi.”
“Vậy thì qua đó đi.”
“Được.”
Phù Ngao đáp, trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng. Cơn mưa càng lúc càng mau, từng làn mưa ken nhau dày đặt khiến mọi người rất khó quan sát từ xa.
“Soạt!”
Một luồng sét sáng lòa ở chân trời chiếu rọi ra bốn phía. Theo tiếng sấm rền vang có một đội ngũ cách đó vài dặm đột nhiên hiện ra. Mấy người liếc nhìn nhau, người nào cũng tản ra sát ý lăng lệ, xuyên phá màn mưa mà đi với tốc độ kinh người.
Tử Dương Môn.
“Giết”.
Bị vây giết hơn một tháng, hôm nay đệ tử Tử Dương Môn như phát điên, đột nhiên phản công. Dưới màn mưa, các loại phi tiêu, vũ tiễn bắn ra loạn xạ bao trùm cả doanh địa phía trước. Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ xuất hiện như ong vỡ tổ.
Đội ngũ bao vây vốn đã muốn rút lui lại không thể không tập trung lại nghênh đốn thế công này.
Dưới núi, Lục Phong Tử nhe răng cười. Thân hình hắn đột nhiên nhảy bắn lên bổ nhào về phía trước.
“Đến hay lắm. Theo ta đi giết!”
“Oanh!”
Đại quân xuất động, Đan Dương thiết kỵ đi đầu hóa thành một dòng lũ lớn chặn đánh người của Tử Dương Môn. Trong đám người có một cỗ khí tức cường hãn liên tiếp xuất hiện.
Tiên thiên!
Tử Dương Môn, Huyền Y Giáo, Nghịch minh, tam đại hào môn, Trích Tinh Lâu, Huyền Âm Bí Các...
Rất nhiều cao thủ Tiên thiên đại danh đỉnh đỉnh ở phủ Đông An lao vào nhau trong màn mưa, khí tức cuồng bạo làm bắn tung bọt nước.
“Giá!”
“Giá!”
Hơn ba trăm Nương Tử Thân Quân thúc ngựa phi nhanh truy sát một thế lực. Người truy đuổi thân mang nhuyễn giáp, tư thái yểu điệu mặc áo choàng màu đỏ bay phần phật trong màn mưa. Mặc dù chỉ có hơn ba trăm người nhưng nhân mã đối phương đều không phải là đối thủ của các nàng. Lục Dung đứng đầu đội ngũ này, bàn tay vung lên, phi kiếm linh động như cá bơi dưới nước bay múa trong đám người. Chỉ trong chớp mắt đã lấy xuống hơn mười cái đầu.
Võ giả bình thường, ngay cả cao thủ nhất lưu đứng trước mặt nàng đều không có lực hoàn thủ, chẳng khác nào một đám dê chờ bị làm thịt. Thân quân ở phía sau xông lên, thế lực Tử Dương Môn ở đây có thể so với Linh Tố Phái lúc trước nhưng cũng nhanh chóng sụp đổ. Gần ngàn người chen nhau chạy trốn.
“Giặc cùng chớ đuổi.”
Lục Dung hãm ngựa, cất giọng thanh thúy. “Còn lại giao cho phía sau xử lý là được. Chúng ta đi Vân Hà Sơn tập hợp cùng với Tứ ca.”
“Vâng.” Nhóm nữ thân quân đồng thanh.
“Tiểu thư.” Thống lĩnh thân quân Dương Yến thúc ngựa lại gần, ánh mắt chớp động nói. “Có vấn đề khác thường.”
“Ừm.” Lục Dung nhếch miệng. “Rốt cuộc đã đến. Dựa theo khí tức này... mục tiêu lần này của bọn chúng không phải là Tứ ca mà là ta mới đúng.”
“Không sai.” Bên trong màn mưa vang lên một thanh âm, cơn mưa nặng hạt nhưng không ảnh hưởng gì tới âm thanh này. “Lục nhị tiểu thư còn trẻ mà đã đạt đến Luyện khí tầng bảy, thiên tư xuất chúng như thế không giết đi thì chúng ta khó mà yên tâm được.”
“Hộ pháp Huyền Y Giáo Phương Đức.” Lục Dung ra vẻ khinh thường. “Chỉ dựa vào ngươi?”
“Còn có ta.” Từ xa, màn mưa đột nhiên vặn vẹo, rất nhiều hạt mưa bị một cố lực lượng huyền bí dẫn dắt hóa thành những con rắn nước dài đến mấy trượng bao quanh một người.
Nghịch minh Cơ Thanh Huyền.” Hai mắt Lục Dung sáng lên. “Không ngờ cả ngươi cũng tới.”
“A di đà Phật!”
“Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế. Nghiệp Hỏa hừng hực độ tận thương sinh...”
Từng tiếng phật hiệu vang lên, trong màn mưa xuất hiện một vòng kim quang như hư như thực hướng gần đến nơi này. Kim quanh nhìn như mềm mại nhưng ngăn cách cả một phương thiên địa.
“Tam phật giáo!”
Vẻ mặt Lục Dung đã trở nên nghiêm túc. “Các ngươi cũng muốn nhúng tay vào việc này?”
“A di đà Phật.” Người vừa tới chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng thi lễ. “Phật nói ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục? Lục thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
“Con lừa trọc kia, ta xem ra là ngươi muốn chết.” Lục Dung hừ lạnh, thân hình thoắt biến đã không còn trên lưng ngựa nữa. Chỉ có một vòng hư ảnh xuyên qua màn mưa hướng về đối phương phóng tới. Kiếm quang sáng lòa.
Nếu Mạc Cầu có mặt ở đây chắc hắn sẽ biến sắc. Bởi vì tốc độ mà Lục Dung đang thi triển ra so với lúc trước ở trong thành phải nhanh gấp đôi. Chỉ một cái lắc mình đã đi xa hơn hai mươi mét.
“Hắc Sát Giáo Phong Linh Châu quả nhiên ở trên người ngươi.” Một người quát lớn. “Đồng loạt ra tay.”
Chỉ một thoáng, Thủy Long, Kim quang, Băng Phủ nổ tung giữa trời nhằm hướng phi kiếm mà nghênh đón. Những người này đều là tu Tiên giả! So sánh với cao thủ võ công thì thủ đoạn của bọn hắn càng thêm huyền diệu không thể tưởng tượng được, lực sát thương lại kinh người.
Mỗi người trong Nương Tử Thân Quân đều không yếu, có thể vây giết cả Tiên thiên nhưng chỉ cần tới gần trận chiến kia một chút là mất mạng ngay. Chỉ có hai vị thống lĩnh Tiên thiên là miễn cưỡng có thể lại gần.
Dưới Vân Hà Sơn có một ngôi miếu không nhỏ, phía trước và sau có hai đại điện có thể chứa được hơn trăm người. Chỉ là... ngoài Lục tứ gia thì không có ai được phép nhập điện nên đành ở bên ngoài đội mưa nghỉ ngơi. Hòa thượng trong miếu cũng bị đuổi chạy ra ngoài cả.
Mạc Cầu là một ngoại lệ, việc của hắn là luyện dược, mà luyện dược thì không thể làm dưới trời mưa được.
“Ùng ục...”
Trong vạc thuốc nước sôi nhấp nhô, khói trắng lượn lờ cùng với hương thuốc nồng đậm bay ra. Thấy thời gian đã đủ, Mạc Cầu đổ ra một chén thuốc đặt trên khay bước đến hậu điện.
“”Bộp bộp...”
Tiếng mưa tí tách rơi trên mái ngói. Trong hậu điện vang lên tạp âm khiến hắn ngẩng đầu rồi ánh mắt không khỏi kinh ngạc.
“Bành!”
“Lăn đi.”
Tiếng hét vang lên, hai bóng người từ trong hậu điện bay ra ngoài ngã trên vũng bùn. Hai người khó khăn đứng dậy nhưng hình như chẳng để ý gì đến bùn đất trên người mà nhanh chóng phóng vào trong điện.
Trong đó vang lên tiếng người vú già đầy giọng cầu khẩn. “Lục tử gia, đó là tiểu thư nhà chúng ta, xin thủ hạ lưu tình!”
Một người trẻ tuổi khác thì mặt mũi tràn đầy lửa giận, hai mắt đỏ hồng không để ý đến tính mạng mà lao vọt tới.
“Ta liều mạng với các ngươi!”
“Muốn chết!”
“Cút mau.”
“Oanh!”
Kình khí cuồng bạo từ trong điện bay ra, nhanh chóng đánh bay hai người khiến bọn họ không đứng dậy được. Hai người này Mạc Cầu đều biết. Một người là vú già Vưu tẩu vẫn hay đi bên cạnh Phù Tú Ngọc. Người trẻ tuổi kia là thiếu trang chủ Khâu Đường của Khâu Sơn Trang, sau khi bị Phù gia thu phục thì trở thành hộ vệ nội viện.
Nghe nói hắn và Phù Tú Ngọc nảy sinh tình cảm, bất quá do thân phận chênh lệch quá lớn nên Phù gia hiện không cho phép. Sau hai người ấy lại ở chỗ này? Bọn họ ở đây, vậy còn...
“A!”
Trong điện, tiếng Phù Tú Ngọc kêu lên sợ hãi trả lời cho nghi hoặc của Mạc Cầu.
“Ba!”
Tiếng bàn tay đánh mạnh làm âm thanh kêu gào im bặt, sau đó là âm thanh lạnh như băng của Lục tứ gia.
“Không muốn chét thì ngoan ngoãn hầu hạ ta, ngươi sẽ có hậu đãi.”
“Soạt...”
Âm thanh như tiếng vải vóc bị xé rách.
“A!”
Khâu Đường ở trong vũng bùn gào thét, khóe miệng hắn nhỏ máu nhưng vẫn gắng gượng đứng lên song lại bị một cỗ chưởng kình đánh cho ngã sấp xuống.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, hắn nhìn hai người ở trước của điện. Hai người này giống như hai vị thần giữ cửa, một người trong đó phất tay là tọa ra chân khí hạo đãng. Chân khí của người này hùng hậu khiến cho Mạc Cầu cũng phải cảm thán.
Không nghi ngờ gì, người này không thua kém Tiết đạo trưởng, là một cao thủ nhất lưu đỉnh tiêm, trên thân hắn còn tản ra một cỗ lực lượng quỷ dị khiến hắn có cảm giác nguy hiểm. Loại báo động nguy hiểm này ngoài trừ đến từ những cao thủ Tiên thiên ra thì đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nó đến từ một cao thủ vẫn còn ở cảnh giới Hậu thiên.
Mà ở chỗ này không chỉ có một người như vậy!
Bên cạnh Lục tứ gia có tổng cộng sáu người như hắn.
Đạo Binh!
Đổng Tịch Chu đã từng nói, Phù gia có thể nuôi dưỡng đạo binh, tuy không phải Tiên thiên nhưng lại có cái uy của Tiên thiên. Có sáu đạo binh thủ hộ, thảo nào Lục tứ gia không hề lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân.
“Mạc đại phu.” Lúc này một vị quản sự của Lục phủ đi tới, vẻ mặt mang ý cười. “Thuốc nấu xong rồi chứ?”
“Xong rồi.” Mạc Cầu gật đầu đưa cái khay tới thuận miệng hỏi. “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
“À.” Quản sự ra vẻ tùy ý nói. “Có mấy người không có mắt tá túc ở đây, trong đó có mấy nữ nhân xem như duyên dáng. Vừa lúc Lục tứ gia cao hứng muốn hưởng thụ, đấy chính là may mắn của bọn chúng.”
“Hô...”
Vừa lúc đó sau lưng hắn nổi lên cuồng phong, Phù Ngao nhận được tin tức vội vã chạy tới, há miệng kêu to.
“Tứ gia, Tứ gia hạ thủ lưu tình! Đấy là muội muội của ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận