Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 305: Khiêu khích

Sở dĩ Hắc Sát chân thân có thể xưng danh là đệ nhất ngạnh công ở phủ Đông An cũng là bởi có kình lực hộ thân dung hợp với Địa sát chi khí, nhưng dù sao so với Luyện Sát chi thuật thì thủ đoạn của Hắc Sát chân thân vẫn bị coi là non nớt.
Môn Luyện Sát chi thuật này đến từ Cửu Sát Điện, là một loại công pháp dung hợp triệt để giữa sát khí rời rạc của thiên địa và kình lực hộ thân của võ giả. Khi thành công, sát khí có thể tụ có thể tán, có thể công có thể thủ biến ảo vô tận. Nếu tu ra pháp lực, thi pháp cô đọng, đây chính là môn pháp thuật chỉ cần động niệm là có thể ngay lập tức xuất ra được lực lượng mạnh vô cùng. Nó không khác mấy Tiên thiên Nhất Khí Cầm Nã Thủ của Lục gia.
Tiến thêm một bước là luyện sát thành cương, đó chính là thủ đoạn của Đạo cơ, có thể phi thiên độn địa, xuất nhập thanh minh, ngao du cửu tiêu. Sau nữa dường như còn có thủ đoạn hợp nhất cương sát nhưng người bình thường khó mà biết được.
Sau khi nhờ tinh quang trong thức hải để cảm ngộ công pháp này, sau nhiều lần nghiệm chứng, Mạc Cầu quyết định lựa chọn Địa hỏa sát khí. Loại sát khí này Xích Hỏa Phong của Thương Vũ Phái cũng có. Một số đệ tử ngoại môn lựa chọn cách dành thời gian để cô đọng sát khí, cũng có người tìm cách giao dịch cùng người khác, giá cả là một khối linh thạch mười sợi. Nội Vụ Đường cũng có bán nên không khó tìm.
“Mạc sư huynh, bốn phong đã có danh sách.” Mới từ Tàng Pháp Điện trở về, Mạc Cầu đã bị Tôn Du Nhạc quấn lấy. “Hai người chúng ta được phân đến XÍch Hỏa Phong. Sơ Dao thì đi Mê Nguyệt Phong.”
“Ồ!”
Chân mày Mạc Cầu khẽ nhếch lên, xem ra bản thân hắn và Xích Hỏa Phong đúng là có duyên. Hắn gật đầu.
“Còn có những ai vào Xích Hỏa Phong nữa?”
“Có Chu Lâu Vân, Ngụy Tồn Hoa, Hoàng Nguyên....”, Tôn Du Nhạc bấm ngón tay tính toán. “Tính cả chúng ta là bảy người.”
Năm người còn lại đang tập trung về một chỗ, thấy hai người xuất hiện thì có một người ra hiệu nhưng lại bị người khác ngăn lại. Thiên phú Tôn Du Nhạc không tồi, có lẽ bọn họ còn chấp nhận được, chứ như vị đại sư huynh Mạc Cầu này thì...
Khó lắm!
Hắn cũng không thèm để ý đến chuyện đó. Sau khi đi Nội Vụ Đường nhận trang phục, lệnh bài, dùng linh thạch đổi lấy mười sợi Địa hỏa sát khí thì quay trở lại tiểu viện của mình. Ngoại viện chiếm diện tích lớn, còn mỗi đệ tử đều có tiểu viện hoặc thậm chí là nơi bế quan riêng.
Ở trong phòng, Mạc Cầu khoanh chân ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, vẻ mặt bình thản, đôi mắt nheo lại nhìn chăm chú cái vò đen trước mắt. Bên trong nó chính là Địa hỏa sát khí. Đây là loại sát khí rất dữ dằn, tu sĩ luyện khí kỳ tầng sáu cũng không dám tùy tiện động vào.
Bình thường võ giả Tiên thiên tiếp xúc với nó trong nháy mắt thôi thì thể xác tinh thần rất có thể sẽ bị câu phần, chết không có chỗ mà chôn. Dùng cái này để tu hành võ kỹ, suốt lịch sử mấy trăm năm lập phái của Thương Vũ Phái có lẽ chỉ có Mạc Cầu là người duy nhất.
Nhưng hắn đương nhiên có tính toán và đảm lượng của mình. So với những người khác, nhục thể hắn cường hãn hơn nhiều, do đó có thể dung luyện sát khí mạnh hơn. Hơn nữa Địa hỏa sát khí thuộc hỏa hành, Dung Hỏa Quyết cũng có khả năng điều khiển nhất định. Kế đến là khả năng lĩnh ngộ Luyện sát chi thuật.
“Xuất!”
Pháp quyết vừa thi triển, nắp cái vò đen bắn ra, một sợi khói màu đen xen với màu đỏ từ trong thoát ra. Sợi khói to như cánh tay trẻ con, khá đậm đặc nhìn rất giống một con trường xà dài, nhìn thật kỹ còn thấy có hỏa tinh bắn ra bốn phía, chỉ nhìn là đã thấy sự dữ dằn bá đạo của nó.
Địa hỏa sát khí!
Mạc Cầu tĩnh tâm ngưng thần, thân thể run nhẹ, một tầng hắc mang ảm đạm đã bao phủ quanh người hắn.
Hắc sát chân thân!
“Hô...”
Sát khí giữa trời bị pháp quyết dẫn dắt tán làm mấy chục sợi từ trên cao chụp xuống.
“Lốp bốp...”
Địa hỏa sát khí va chạm với kình lực hộ thân phát sinh phản ứng kịch liệt, hỏa tinh bắn tung tóe, hơi khói tiêu tán, kình lực cũng hiện ra dấu hiệu bất ổn.
Trong thể nội Mạc Cầu cũng diễn ra phản ứng càng thêm kịch liệt, nhục thân hắn như có ngọn lửa thiêu đốt khiến hắn có cảm giác đau nhói khắp toàn thân, cả người run rẩy. Ngay cả trong ý thức cũng xuất hiện một cỗ âm hỏa không dễ áp chế được khiến tâm tình hắn xáo động.
Địa hỏa sát khí này không chỉ có thể đốt cháy vật hữu hình, ngay cả thần hồn cũng bị nó ăn mòn.
“Trấn!”
Suy nghĩ vừa động, tướng hình Phù Đồ liền hiện ra trong thức hải trấn áp hết thảy tạp niệm, ngay cả biểu hiện phản ứng của nhục thân cũng được khống chế. Nhân cơ hội này, Mạc Cầu nhanh tay bấm niệm pháp quyết, cùng nhau thi triển Dung Hỏa Quyết và Luyện sát chi thuật. Kình lực hộ thân và Địa hỏa sát khí bắt đầu phát sinh một loại biến hóa rất nhỏ, cảm giác giống như hai thứ này đang thong thả dung hợp lẫn nhau vậy.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, không biết đã bao lâu, sát khí tiêu tán, Mạc Cầu mở hai mắt. Hắn không tránh được cảm giác mỏi mệt.
“Tuy khó khăn nhưng may mà vẫn thực hiện được.”
Thời gian mọi người đến Thương Vũ Phái đã được nửa năm. Trong khoảng thời gian này, nhờ vào linh thạch và đan dược tông môn cung cấp, tu vi mọi người đều tiến triển trông thấy. Người tiến bộ lớn nhất là một đệ tử tên Ti Mã Hàm Quang. Lúc mới tới người này không có biểu hiện gì đặc biệt, thế mà chỉ qua nửa năm đã đột ngột tỏa sáng đạt tới tu vi Luyện khí tầng thứ tám, được một tu sĩ Đạo cơ ở Thương Vũ Phong thu làm môn hạ, trở thành đệ tử nội môn.
Hệ thống đệ tử Thương Vũ Phái được chia làm mấy loại: chân truyền, nội môn và ngoại môn, những đối tượng đạo binh tạp dịch thì không được tính là đệ tử của tông môn. Đệ tử ngoại môn cần làm sai dịch để đổi lấy công lao, có công lao rồi mới được tông môn hỗ trợ giúp đỡ. Nội môn đệ tử thì không cần phải làm vậy. Trừ phi tông môn có lệnh, phần lớn thời gian bọn họ đều tu hành ở trên núi, mỗi tháng được cấp lượng linh thạch, đan dược đủ khiến đám đệ tử ngoại môn phải hâm mộ.
Những đệ tử chân truyền là những người có hy vọng Trúc Cơ, là căn cơ truyền thừa của tông môn. Thương Vũ Phái có bốn phong, mỗi phong chỉ có hai vị đệ tử chân truyền, nhân số lúc nào cũng không đủ. Cho nên địa vị giữa ngoại môn và nội môn thường rất khác nhau. Đệ tử được xem trọng của Xích Hỏa Phong là Chu Lâu Vân đã đạt tới cảnh giới Luyện khí tầng bảy, cũng thuộc về nhóm đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn. Cứ giữ tốc độ tu luyện như lúc này thì chỉ sau ba năm, khả năng đạt tới tầng thứ tám là hoàn toàn có thể.
Sơ Dao cũng hiển lộ ra thiên phú kinh người. Chỉ mất hơn nửa năm đã từ nhập môn đạt tới tầng hai Luyện khí kỳ. Tôn Du Nhạc tiến một bậc lên tầng ba. Còn như Mạc Cầu...
Thực lực của võ giả phàm nhân như hắn, đạt tới trình độ này rồi thì rất khó tăng lên nữa. Luyện sát chi thuật của hắn có chút thành tựu, trình độ nhục thân cũng hơi có gia tăng nhưng đứng trước đám đệ tử có thiên phú tu hành thì tiến bộ của hắn thực là quá nhỏ bé.
Thời gian càng trôi đi, hắn càng ẩn cư ít ra ngoài.
“Điền sư đệ, với thiên phú của ngươi, chỉ ít cũng phải mất mười năm mới có hy vọng đạt tới tầng tám Luyện khí kỳ để trở thành đệ tử nội môn. Ba năm sau, nếu không có chỗ dựa tốt ở tông môn thì tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Không bằng thế này, mỗi tháng ngươi cấp cho Chu sư huynh một viên Hợp Khí Đan để giúp sư huynh sớm tiến vào nội môn, sau này chắc chắn sẽ để ý đến ngươi.”
Ra khỏi tiểu viện, Mạc Cầu thấy mấy người đang đứng tụm một chỗ, thay nhau thuyết phục một đệ tử mập mạp khác.
“Nhưng nếu không có Hợp Khí Đan, tốc độ tu luyện của ta chẳng phải sẽ chậm đi sao?” Điền sư đệ lắc đầu. “Không được!”
“Sư đệ, ngươi hãy nghĩ cho kỹ.” Một người đứng dựa vào vách tường, hừ nhẹ một tiếng rồi nói. “Ngoại môn đệ tử của phái ta phải làm việc nặng nề, một số công việc còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Nếu không có chỗ dựa, sau này càng ngày sẽ càng vất vả hơn.”
“Bây giờ chịu mất mỗi tháng một viên đan dược chính là để tính toán cho sau này.”
“Sư huynh chớ có chèn ép ta.” Điền sư đệ mếu máo. “Ta đã nghe nói, đệ tử từ Tiên đảo tới rất được Thương Vũ Phái chú ý bảo vệ, làm sao lại có chuyện phải làm nhiệm vụ nguy hiểm được.”
Ở đây lúc nào cũng có đệ tử nội môn tu vi cao thâm trấn giữ, không có ai dám dùng sức ép người cho nên hắn cũng không sợ.
“Chắc chắn đã là thế.” Một người khác nhún vai. “Nơi này là Lăng Vân sơn mạch, có không ít tán tu ẩn tàng trong đó. Hàng năm đều có đệ tử bị mất tung tích, sống chết không rõ. Ngay cả đệ tử chân truyền cũng có người ra đi mà không thấy quay trở lại. Chúng ta càng không có ngoại lệ.”
“Huống hồ ngươi là đệ tử Xích Hỏa Phong, chẳng lẽ ngươi không hy vọng Chu sư huynh nhanh chóng có thành tựu? Theo ta được biết, Vi sư tỷ ở Mê Nguyệt Phong, các sư huynh ở Thiên Vân Phong đều được những người khác giúp đỡ cả.”
“Ta...”, Điền sư đệ nhăn mặt. “Sao các ngươi không bỏ phần của mình ra?”
“Đương nhiên là ta có.” Đối phương nhanh chóng mở miệng. “Sư huynh đã đáp ứng ta, sau khi vào nội môn, ba năm sau sẽ giúp ta đạt được ý nguyện.”
Điền sư đệ đang bối rối thì nhìn thấy Mạc Cầu, hai mắt hắn sáng lên, hắn vội vã chỉ về đối phương. “Vậy sao hắn lại không phải bỏ đan dược ra?”
“Hắn ư?” Đối phương quét mắt nhìn rồi lắc đầu. “Hắn là võ giả phàm nhân, đan dược tu hành là Thông Khiếu Đan, Chu sư huynh lấy nó làm gì chứ?”
“Mạc Cầu.” Lúc ấy chợt có tiếng người cao giọng hô. “Ngươi là người mua sắm linh tài phải không? Nội Vụ Đường vừa đưa tới, đang gửi ở chỗ ta.”
“Đúng vậy.” Hai mắt Mạc Cầu chớp động. Hắn bước nhanh lại gần rồi chắp tay bái tạ. “Làm phiền Lý sư đệ.”
“Khách khí rồi.” Lý Trần cười đáp rồi lại giấu cái túi ra phía sau. “Nhưng sư huynh định cứ thế mà lấy đồ thôi sao?”
“Ý ngươi là sao?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Ta chịu vất vả cũng phải thu được chút lợi ích gì chứ?” Lý Trần xoa xao bàn tay. “Sư đệ không đòi hỏi gì nhiều, chỉ một khối linh thạch là được.”
“A...”, Mạc Cầu gật đầu, mặt không đổi sắc. “Ta hiểu rồi, sư đệ muốn lừa lấy linh thạch của ta. Để ta đi tìm sư huynh nội môn tới.”
Lý Trần thấy thế vội tái mặt. “Tên họ Mạc kia, ngươi thật không có cốt khí. Vừa có chuyện đã muốn tìm tới sư huynh và tiền bối sao?”
“Không thế thì sao?” Mạc Cầu bình thản. “Ngươi sẽ trả lại đồ cho ta chứ?”
Cái danh đại sư huynh của hắn vốn bị rất nhiều người không phục, cho nên nửa năm qua cũng có không ít người muốn gây chuyện với hắn, có điều Mạc Cầu nào phải người dễ đối phó. Nhìn qua hắn không có chút cốt khí nào nhưng đám đệ tử đồng môn khác cũng chỉ đành nghiến răng mà không làm được gì.
“Mạc Cầu.” Sau lưng Lý Trần có một người vừa bước ra vừa nói. “Ngươi chỉ là một phàm nhân, dù vào Tiên phái thì sau này tiền đồ cũng có hạn. Ta khuyên ngươi hay biết điều mà ứng xử.”
“Ra là sư đệ Xa Chí Đạo.” Mạc Cầu bình thản đáp lời, nhưng hai chữ sư đệ vẫn khiến ánh mắt đối phương phải co rút lại.
“A!” Xa Chí Đạo than nhẹ, sau đó chớp mắt nói. “Mấy tháng gần đây ta thấy ngươi rất chịu khó thu mua các loại linh tài, không biết ngươi có hứng thú với đồ trong tay ta không?”
Nói xong, hắn lật bàn tay, trên đó có mấy khối châu ngọc và kim thiết. Có một thứ trong đó khiến Mạc Cầu lộ vẻ suy tư.
“Sư đệ đồng ý bán ra?”
“Không.” Xa Chí Đạo lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Ta muốn cùng ngươi giao đấu một trận. Ví như Xa mỗ thắng, sau này trước mặt ta ngươi không được xưng là sư huynh nữa. Việc đó khiến ta thấy rất không thoải mái.”
“Chuyện đó sợ là không được.” Mạc Cầu đáp. “Mạc mỗ là đại sư huynh, quy củ tông môn đã quy định như vậy thì không thay đổi được.”
Xa Chí Đạo hừ lạnh.
“Ngươi chỉ có tuổi tác là hơn mà thôi. Đợi đến lúc mọi người tới tuổi của ngươi, có ai là không thể nghiền áp ngươi chứ?”
“Vẫn không được.” Mạc Cầu lắc đầu. “Dù sao ta cũng là sư huynh, lấy lớn hiếp nhỏ sẽ bị tiền bối trách phạt.”
“Ngươi...”, Xa Chí Đạo nghe thế thì không giận mà cười. “Ngươi không cần phải lo. Xa mỗ không thể thất bại. Mà dẫu có thua, ngoài đồ vật cho ngươi ra cũng sẽ không nói cho tiền bối biết. Ta không giống ngươi, động một chút là tìm tới sư huynh trưởng bối đâu.”
“Vậy sao.” Mạc Cầu suy nghĩ nghiêm túc. “Chừng nào thì bắt đầu?”
“Ngay bây giờ.”
“Bành!”
Vừa dứt lời, bóng người lóe lên, mạc Cầu đã xuất hiện đúng ngay vị trí của Xa Chí Đạo, trong tay cầm đủ các loại linh tài, còn Xa Chí Đạo thì đã ngã lăn ra té xỉu trên mặt đất. Hai người đứng cách xa nhau ba trượng, khoảng cách chưa đủ mười mét. Với tốc độ của Mạc Cầu, đừng nói đối phương là tu sĩ Luyện khí tầng bảy, ngay cả tu Tiên giả tầng thứ tám Luyện khí như Lục Dung cũng không có cơ hội thi triển pháp thuật.
“Sư đệ, đa tạ.”
Chắp tay hướng về phía Xa Chí Đạo xong, Mạc Cầu lạnh nhạt cầm đồ vật trở về tiểu viện trước ánh mắt trợn trừng của những người chứng kiến. Vừa bước về viện lạc, sắc mặt hắn đã biến đổi.
“Nơi này không thể ở lại!”
“Ngươi muốn sớm đến Xích Hỏa Phong?” Phan Sư Chính hăng hái nhìn Mạc Cầu. “Thông minh đấy. Những ngày vừa qua có rất nhiều người đến đây báo cáo, nói ngươi ỷ vào thân phận đại sư huynh mà nhiều lần nhục mạ người khác. Nếu ngươi không đến, ta sợ sư muội cũng sẽ đích thân ra tay đuổi ngươi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận