Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 118: Lệnh bài

Phủ Đông An nằm ở giáp ranh giữa hai châu Thanh, Dự, có dòng Vị Thủy uốn lượn chảy qua, đất đai phì nhiêu màu mỡ. Đường đến đây núi non trùng điệp, ruộng tốt nhìn không thấy bờ. Nông phu dù vất vả làm đồng nhưng không phải ăn bữa nay lo bữa mai và nguy hiểm thường trực như ngoài thành.
Nhưng trong mắt Mạc Cầu, những người cả đời gắn với đồng ruộng như vậy cũng đồng nghĩa không có hy vọng đổi đời.
“Kẽo kẹt...”
Xe ngựa chạy chầm chậm trên đường mòn, xem xét kỹ vấn đề lộ dẫn từ chỗ Nhạc Nguyên, cuối cùng hắn vẫn không dám đi trên đường lớn, vô cùng cẩn thận.
“Nhị sư bá họ Tả tên là Tư Minh, nhà ở nam thành Lê Hoa, có một vợ mấy thiếp và năm đứa con.” Thanh Dung cúi đầu bấm ngón tay. “Theo như thông tin từ mấy năm trước, hài tử của sư bá chắc chỉ có một người là nhỏ tuổi hơn ta.”
“Được rồi.” Mạc Cầu gật đầu hỏi. “Theo như Tần sư phó nói, Tả tiền bối nhậm chức ở một môn phái, còn là chủ sự của Dược Đường, không biết là môn phái nào?”
“Là Linh Tố Phái.” Hai mắt Tần Thanh Dung nổi sóng. “Thanh Nang Dược Kinh cũng là đến từ Linh Tố Phái, chỉ là trước kia ngoại tổ phụ không biết đã gặp chuyện gì, không thể không rời khỏi phủ Đông An. Khi đó chỉ có Nhị sư bá ở lại.”
“Linh Tố Phái.” Mạc Cầu trầm ngâm. “Không biết tại phủ Đông An, thế lực của họ thế nào?”
“Chắc là cũng được.” Thanh Dung nghiêng đầu. “Lúc còn nhỏ ta có nghe nương kể chuyện, phủ Đông An có rất nhiều cao nhân cũng phải tới Dược cốc để xin thuốc. À, trụ sở của Linh Tố Phái gọi là Dược Cốc.”
Mạc Cầu tất nhiên là hiểu. Ở chỗ nào thầy thuốc cũng đều có địa vị không thấp. Thế đạo hỗn loạn, người trong giang hồ có lúc nào không phải đứng trên đầu dao lưỡi kiếm, lúc nào chẳng cần đến đại phu.
Nhất là bang phải thành danh bởi y dược, có đại phu làm chủ, địa vị trên giang hồ không thể thấp được. Nhưng còn cụ thể ra sao thì chỉ khi gặp mới biết.
“Ngươi yên tâm,” Tần Thanh Dung hơi dừng lại, nhìn Mạc Cầu nghiêm túc nói. “Dù thế nào ta cũng sẽ tìm cách để ngươi có thể gia nhập phái Linh Tố này.”
Sau mấy tháng đi cùng với nhau, sớm chiều không rời, tình cảm của nàng đối với Mạc Cầu đã hơi khác lúc trước. Ánh mắt nhìn hắn đã hơi phức tạp.
“Việc đó để nói sau.” Mạc Cầu không mặn mà lắm, hắn ngẩng đầu nhìn trời. “Trời có lẽ sắp mưa rồi.”
Trên đường đi, hắn đã học được cái thuật xem mây đoán mưa của Hứa lão.
“Được.” Thanh Dung gật đầu rồi quay nhìn tứ phương. “Nơi này trước sau đều không có thôn xóm, xem ra tối nay chúng ta phải tìm chỗ nghỉ tạm rồi.”
“Đi thôi.” Mạc Cầu vung roi lên. “Xem có chỗ nào tốt không.”
Nơi tốt tất nhiên là không có, nhưng cách đó không xa có một cái thạch đình hoang phế dưới chân núi. Không rõ trước kia ai lại có nhã hứng dựng nó ở đây.
“Tí tách...”
Mưa bắt đầu rơi. Hai người buộc ngựa, chuẩn bị kỹ đồ ăn thức uống, chuẩn bị nghỉ lại ở đây một đêm.
“Cộc cộc...”
Đúng lúc ấy, có tiếng vó ngựa từ xa vẳng lại, khoảng cách tới đây ngày một gần. Hai người nhìn nhau rồi đứng dậy, cẩn thận quan sát con đường phía trước. Tuy nói hai người đã ở trong đất của phủ Đông An nhưng không có nghĩa là ở chỗ nào cũng sẽ được an toàn.
“Giá!”
Tuấn mã xuyên qua màn mưa dần xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn. Số lượng chỉ có sau người sáu ngựa nhưng đều phi nhanh dồn dập nên khí thế không nhỏ. Hô hấp Tần Thanh Dung hơi hỗn loạn, nàng vô thức lùi lại hai bước còn Mạc Cầu cũng trở nên hết sức nghiêm túc.
Những người này đám giặc cỏ trước đây hai người từng đụng phải không thể so được.
Sắp tới gần, một người ghì dây cương rồi đằng không bay lên, lượn vòng như diều hâu rồi đáp xuống thạch đình. Hắn xòe bàn tay ra, kình phong gào thét còn miệng thì quát lớn.
“Họ Cốc ở đâu?”
Mạc Cầu giơ tay chặn ngang, sắc mặt đại biến. Người này thực lực vượt xa so với tưởng tượng của hắn.
Đối phương là một cao thủ Luyện Tạng, và còn thuộc nhóm những cường giả Luyện Tạng đứng đầu. Điểm quan trọng nữa là hắn còn chưa phải thủ lĩnh của sáu người vừa xuất hiện.
Cao thủ Hậu thiên?
Suy đoán nổi lên trong lòng, Mạc Cầu đã có hành động. Trong một khắc khi hai người tiếp xúc, có bắp hắn run lên, Long Xà Kình đột nhiên bộc phát.
“Uỳnh!”
Thân thể hắn bật ngửa ra sau, bay lên trời, lăn lộn vài vòng rồi mới rơi xuống đất.
‘Sư đệ.” Tần Thanh Dung biến sắc.
Nàng nắm khá rõ thực lực của Mạc Cầu, tuy là Đoán Cốt nhưng có thể địch lại với cao thủ Luyện Tạng thông thường, nhưng không ngờ vừa mới giao thủ với người ta đã rơi xuống hạ phong.
Người tới thực lực đáng sợ thế nào?
Nhưng nàng cũng không vì thế mà tỏ ra yếu đuối, ngược lại còn làm ra vẻ mặt giận dữ, tay cầm đoản kiếm ngăn phía trước.
“Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”
“Làm gì?” Người vừa dùng một chưởng đánh bay Mạc Cầu còn khá trẻ tuổi, môi hồng răng trắng. Hắn cười lạnh. “Nói, tên họ Cốc ở đâu?”
“Cái gì họ Cốc?” Tần Thanh Dung gào lên. “Chúng ta làm sao mà biết được, ở đây chỉ có hai người chúng ta mà thôi.”
“Đánh rắm!” tên kia trợn mắt quát lên. “Linh xà lần theo mùi hắn đuổi tới, sao lại bảo không có ở đây? Nói mau, các ngươi là đồng bọn với hắn phải không?”
“Vị này.... công tử.” Sắc mặt Mạc Cầu đã trắng bệch, hắn ráng đứng dậy, khom người nhỏ giọng nói. “Các vị có phải đang hiểu lầm gì không?”
Hai nắm tay hắn nắm chặt lại, tức giận mà không để lộ ra, đồng thời cẩn thận đảo mắt qua hai tên cao thủ có vẻ là Hậu thiên ở phía sau.
“Hiểu lầm?” Tên trẻ tuổi hừ lạnh, cánh tay lóe lên, một con linh xà màu đen xuất hiện dưới chân hắn.
“Đi.” Hắn chỉ tay. “Mau lôi hắn ra.”
“Xì xì...”
Còn rắn dài lao vút đến, hóa thành một cái bóng mờ đổ nhào đến vị trí của cái quan tài. Tốc độ của nó quá nhanh khiến Mạc Cầu cũng phải kinh ngạc. Nếu không có đề phòng trước, hắn không chắc có thể tránh thoát được đòn tấn công của nó.
“Thùng thùng...”
Cái đầu con rắn đâm bổ vào cỗ quan tài tạo ra những tiếng rầm rầm liên tiếp.
“Thì ra các ngươi giấu hắn ở trong quan tài.” Hai mắt tên trẻ tuổi sáng lên, hắn bước lên, chưởng thế dũng mãnh đánh tới.
“Đừng.” Mạc Cầu đưa tay định cản nhưng không còn kịp.
“Răng rắc!”
Cỗ quan tài làm bằng gỗ thường không chịu nổi một chưởng, nó nhanh chóng vỡ vụn, mùi hôi thối bốc lên đầy trời.
“Ây... cái thứ gì vậy?”
“Thối quá, thối quá!”
Cả đám người nhốn nháo lùi lại, chỉ có Mạc Cầu và Thanh Dung là vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tái xanh.
“Phạch!”
Hắc quang lóe lên, con rắn trườn vào trong cỗ quan tài lấy ra một cái thẻ gỗ rồi quay trở lại bên cạnh tên trẻ tuổi.
“Cái thẻ?” Tên này nhận lấy cái thẻ, vẻ mặt sững sờ.
“Di hoa tiếp mộc!” Một nam tử trung tuổi ở đằng sau biến sắc. “Thật là giảo hoạt, hắn đã phát hiện ra thứ chúng ta cài trên người hắn, dùng nó để đánh lừa chúng ta. Nhạc Nguyên, chúng ta bị lừa rồi.”
“Nhạc Nguyên?” Tần Thanh Dung nghe thấy thế thì kinh ngạc, không biết vì sao lại có cái thẻ gỗ trong quan tài.
“Ngươi gọi là Nhạc Nguyên?”
“Sao lại ta gọi.” Tên kia nhướng mày, ưỡn ngực đáp. “Ta vốn chính là Nhạc Nguyên. Chờ một chút...”, Hắn biến sắc. “Các ngươi đã từng gặp một tên Nhạc Nguyên khác ư? Hắn hình dáng thế nào? Có phải là một tên hơi thấp, đậm người không?”
“Vì sao ta phải nói cho ngươi?” Tần Thanh Dung trầm sắc mặt. “Ngươi vô cớ phá hủy quan tài của chúng ta, như thế có đúng không?”
“Ngươi...”, Tên trẻ tuổi cứng người lại.
“Hai vị.” Từ phía sau, người trung niên nhảy xuống ngựa, không lấy mạnh ép yếu mà khách khí nói. “Thực không dám giấu, chúng ta là người của thị tộc Liên Sơn Nhạc, chuyến này tới là vì một kẻ xấu. Hắn đã giết người của tộc ta, trộm trọng bảo trong gia tộc, cũng là chủ nhân của cái thẻ này, chắc cũng là người mà cô nương gọi là Nhạc Nguyên kia.”
Hắn thở dài.
“Việc phá hủy cái quan tài đúng là chúng ta không đúng. Ở đây ta có một cái lệnh bài, hai vị cầm nó đến Nhạc gia sẽ được chúng ta đúc cho một kiện binh khí. Còn nhờ hai vị nhớ lại, nếu biết tên Nhạc Nguyên kia đi về đâu xin hãy nói, chúng ta vô cùng cảm kích.”
Nói xong, hắn đưa ra một cái lệnh bài. Tần Thanh Dung nhận lấy, chân mày cau lên. “Trưởng bối thật biết lý lẽ. Ta nói cho các ngươi biết cũng không sao. Đúng là có một người tự xưng Nhạc Nguyên dáng người thấp bé nhưng cường tráng, hắn từng có một khoảng thời gian tiếp xúc với chúng ta nhưng hai ngày trước đã rời đi rồi.”
“Hai ngày trước?” Vị trung niên nhíu mày, ra vẻ không hiểu, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi. “Không ổn, tiểu Thanh gặp nguy hiểm rồi! Nhanh, mau lên ngựa.”
Một đoàn người ngựa vội vã chạy đi, không lâu sau đã khuất dạng.
“Phù...”
Đến lúc này Tần Thanh Dung mới dám buông lỏng tinh thần, cả người vô lực ngồi phịch xuống đất. “May mắn là bọn họ không có động thủ. Nếu họ ra tay, chúng ta sợ là không ổn.”
Vừa nãy nàng cố tình ra vẻ mạnh mẽ cũng là để thu hút sự chú ý của đối phương, chẳng may có động thủ thì Mạc Cầu sẽ có cơ hội nhân đó mà ra tay.
Những người này đều là cao thủ, tên trẻ tuổi kia cũng đã có tu vi Luyện Tạng, hai người có dốc sức liều mạng sợ là cũng không phải là đối thủ của họ. Cũng may đối phương không gây khó dễ cho hai người.
“Rèn đúc binh khí?” Tần Thanh Dung nâng cái lệnh bài trong tay rồi ước lượng. “Xem ra, Nhạc gia này chuyên chế tạo binh khí cho người ta rồi.”
“Chắc vậy.” Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt hơi sầm xuống. “Cái vật trong quan tài chắc là do tên Nhạc Nguyên dỏm kia đưa vào rồi. Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được. Sư tỷ, ta ra ngoài một chuyến, ngươi cũng tìm một chỗ vắng vẻ mà tránh đi.”
“A?” Tần Thanh Dung sững sờ kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận