Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 481: Tiền tuyến

Trong mảnh thế giới tĩnh mịch, âm u có mười ngọn núi đứng sừng sững.
Hắc nhật huyền không, vạn vật đều tĩnh mịch, có một khuôn mặt mỹ lệ hiện trên một dáng người thướt tha hiện ra như hử ảo, âm phong bao phủ quanh người. Nữ tử này khẽ nhếch đầu, ánh mắt vô thần, áo choàng màu đen phía sau như đón gió thổi phấp phới.
Da thịt người này trong suốt như ngọc, trong bóng đêm như vô tận này mà vẫn loé ra sức sống, sinh cơ. Hai chân nàng thon dài thẳng thắp càng làm nổi bật phần mông nở eo thon, đường cong thân người đúng là hoàn mỹ.
Trong thế giới tĩnh mịch này, thân ảnh ưu mỹ của nàng như không thuộc về nơi đây, đồng thời lại có một hư ảnh dữ tợn kinh khủng làm đảo lộn cảm xúc và vẻ đẹp đó mang lại. Hư ảnh kia có bảy đầu với mười bốn cánh tay, thân cao chừng mấy trượng, mỗi cái đầu lộ ra đủ các cảm xúc vui, buồn, giận, lo… Cơ bắp trên cánh tay gồ cao, mỗi cánh tay đều cầm một kiện binh khí, rất nhiều binh khí đang xuyên qua thân thể mềm mại của nữ tử kia. Có một thanh phi kiếm màu ám trầm xuyên qua mi tâm nàng.
Không có máu tươi chảy ra!
Lục Nhâm Thần Binh hội tụ ý niệm thần hồn, cảnh giới Đạo cơ chưa thể hoá hư thành thật nhưng cảm giác binh khí xuyên qua nhục thân không dễ chịu chút nào.
Định Hồn Kiếm.
Trảm Hồn Đao.
Nhiếp Hồn Châu.
Lục Hồn Tiên…
Kiếm xâu ngực, đao xuyên bụng, bảo châu chui vào thần hồn thức hải, trường tiên quấn quanh thân thể mềm mại siết chặt hình dáng khiến cho khí huyết người ta sôi trào. Mạc Cầu không đổi sắc mặt, thần niệm được Thông Tâm Châu gia trì như mạng nhện xâm lấn thức hải nữ tử.
Có đại trận Thập Phương Diêm La trấn áp, Lục Nhâm Thần Binh công kích trực tiếp vào thần hồn, hắn ngay lập tức thử sưu hồn đối phương. Dùng tu vi của Đạo cơ sơ kỳ lục soát hồn tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ!
“Đôm đốp…”
Điện quang đen như mực hiện ra trên người nữ tử. Đầu tiên là mi tâm trước trán, sau đến ngực, đan điền đều có điện quang lấp loé bổ vào trên Lục Nhâm Thần Binh.
“A…”
Mạc Cầu chau mày, bảy khuôn mặt hư tướng Phù Đồ hiện ra vẻ thống khổ. Một khắc sau…
“Đôm đốp…”
Lôi điện màu đen tràn ra khắp nơi, ý niệm trong lòng Mạc Cầu khẽ động, hư ảnh phù đồ nhanh chóng tiêu tán, phi kiếm đính tại mi tâm nữ tử bỗng lui trở lại.
“Hoa…”
Thân thể mềm mại hoàn mỹ dưới tác dụng của lôi điện lặng lẽ trở thành tro bụi bay đầy trời. Âm phong thổi qua chỉ để lại một mảnh hư vô. Thời gian chỉ qua vài cái nháy mắt, một nữ tử xinh đẹp tu vi cao thâm đã hoàn toàn biến mất.
Thân ảnh Mạc Cầu xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi lớn, cách không nhìn thần hồn đối phương tiêu tán, hắn vẫy tay thu hai kiện pháp khí và một cái túi trữ vật lại bên mình. Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày, trong lòng không khỏi cảm thán.
“Xem ra dù có mượn nhờ trận pháp, muốn sưu hồn một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ là chuyện không dễ.”
Thực tế là vậy, nhưng không phải hắn không thu được gì. Những đồ vật thâm tàng của đối phương hắn chưa thể dòm ngó, nhưng cũng lấy được từ đối phương không ít đồ hữu dụng.
Giống như vật bảo mệnh nàng vốn định dùng để giao dịch là động phủ của tu sĩ Kim Đan.
Vị Kim Đan này không phải là tông sư Kim Đan phổ thông mà là người năm trăm năm trước bị chân nhân Nguyên Anh Tiêu Thiên Tuyệt đuổi giết.
Chuyển Luân đao thánh!
Cứ nghe đao pháp của người này đã tới cảnh giới khó mà phỏng đoán được, thậm chí có thể sánh với chân nhân Nguyên Anh. Đáng tiếc là hình như người này bị đao pháp của mình làm cho tâm thần mê mẩn, muốn khiêu chiến một vị chân nhân Nguyên Anh. Một mình người này xâm nhập vào Thiên Tà Minh muốn đánh với Phá Thiên Kiếm một trận. Kết quả trận đánh có thể đoán được.
Đáo pháp xuất chúng không bù lại được chênh lệch về cảnh giới, cuối cùng vẫn bị đối phương làm cho thần hồn tịch diệt. Nhưng dù vậy cũng không thể xem nhẹ Chuyển Luân đao thánh kia. Có thể khiến một vị chân nhân Nguyên Anh phải hạ tử thủ, thực lực của người này phải rất cường hãn.
“Không Khoáng động phủ.”
Mạc Cầu cười lạnh, hắn khẽ lắc đầu. Đúng là nữ tử kia biết được động phủ của Tiêu Thiên Tuyệt, nhưng động phủ này đã bị người ta vơ vét rồi, ngoài những thứ còn ẩn nấp bên ngoài thì không còn gì khác. Ngay cả cọng cỏ cũng không còn. Nàng ta muốn dùng nó để giữ lại tính mạng mình là hành động muốn lừa gạt Mạc Cầu mà thôi.
Ngược lại, dưới sức mạnh cưỡng ép sưu hồn, Mạc Cầu thu được một môn Âm Ma Đại Cầm Nã pháp vô cùng huyền diệu. Pháp môn này có thể dùng pháp lực tự thân để thi triển, cũng có thể mượn nhờ vào ngoại vật. Kể từ đó, người mang Diêm La Phiên như Mạc Cầu xem như có đất dụng võ.
Hắn tuy thông hiểu nhiều pháp môn nhưng muốn điều khiển Diêm La Phiên toàn phải dựa vào tự thân mình, bây giờ nhờ Âm Ma Đại Cầm Nã thi triển Diêm La Phiên thì ngay cả Đạo cơ trung kỳ cũng sẽ bị hắn giam lại. Ngoài ra, phi kiếm đã hết tẩy luyện, tạm thời không thể dùng nhưng cái Già Phong Bào này đúng là một kiện dị bảo.
Khoác nó lên người có thể giúp che giấu khí tức, tu vi, có thể kháng được pháp khí, còn gia tăng mấy thành tốc độ. Việc luyện hoá nó cũng không gặp nhiều khó khăn gì.
Trong thức hải của nữ tử, Mạc Cầu còn tìm được lai lịch mấy chục năm đã qua. Nàng gọi là Khổng Thanh Nghiên. Trúc Niệm Nô là nữ tử được mang về từ mấy năm trước, được một vị đại nhân vật nào đó nhìn trúng rồi bồi dưỡng.
Mạc Cầu trầm tư, hai mắt hắn chợt sáng lên, hai đoàn liệt diễm nhanh chóng bao phủ lấy Già Phong Bào từ từ luyện hoá, đồng thời hắn ăn vào một viên linh đan để chậm rãi khôi phục tu vi.
Nửa ngày sau, chiến trường cách đó không lâu còn tưng bừng khói lửa hiện đã trở nên tĩnh lặng. Người của Thiên Tà Minh đã rút đi. Một thân ảnh to lớn đứng giữa hư không, ánh mắt lấp loé thần quang chiếu rọi toàn trường.
Người này mang khuôn mặt rắn rỏi, ánh mắt như có điện, chỉ tuỳ ý đứng mà uy thế tản ra đã khiến người ta không dám lên tiếng. Hắn mặc trường sam màu tím, ở eo đeo hai thanh đồng giản, thân thể đứng thẳng như cây tùng, nhìn không khác gì một chiến tướng nơi sa trường.
Hắn chính là tông sư Kim Đan Nhạc Thủ Dương của Bắc Đấu Cung.
Lai lịch người này trước khi chứng đạo đúng là một vị tướng quân của triều đình.
“Bao lâu rồi?”
“Bẩm tiền bối.” Sau lưng hắn có một người vội vàng chắp tay đáp. “Tính đến lúc ngài tới thì đã được một canh giờ.”
“Một canh giờ.” Cơ mặt Nhạc Thủ Dương rung lên. “Nói cách khác, những người kia vẫn chưa về tức là đã trốn đi khá xa rồi?”
“Việc này…”, người phía sau biến sắc, hắn ngượng ngùng. “Đúng là như thế.”
“Lâm chiến lùi bước, lâm nguy mà e sợ, giữ đám người này còn có ích lợi gì?” Nhạc Thủ Dương lạnh lùng nói. “Truyền lệnh xuống, những người đó nếu quay về thì tất cả đều phải ra tiền tuyến.”
“Vâng.”
“Tiền bối.” Có người phía sau nhỏ giọng. “Trong đó có những người không giỏi về chém giết, chỉ giúp việc áp vận cũng phải ra tiền tuyến sao?”
“Cái gì?” Hai mắt Nhạc Thủ Dương nheo lại, một cỗ uy áp vô biên bao phủ toàn trường, cả bầu trời đều chấn động như muốn sụp xuống. Hắn chậm rãi cất giọng lạnh như băng. “Thân là tu sĩ mà không bằng đạo binh sao? Đạo binh có thể làm, bọn họ cũng có thể.”
Trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, từng người một theo nhau cúi đầu không còn dám lên tiếng. Không bao lâu sau, từng đạo thân ảnh từ phương xa theo nhau bay lại đây. Bọn họ đều không phải người ngốc. Tông môn có cao thủ trông giữ, người của Thiên Tà Minh không thể ở mãi chỗ này được. Mạc Cầu ẩn trong đám người, khi nắm được tin tức thì sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Đi tiền tuyến sao?
Một tháng sau, dù Mạc Cầu tìm đủ cách giải thích, cũng tìm mấy người quen để nhờ vả nhưng đều không thể thay đổi được quyết định của tông môn. Sau nhiều lần kéo dài thời gian, cuối cùng hắn vẫn phải ra tiền tuyến.
Mây trắng bay cao, một nhóm hơn mười người hướng về tiền tuyến bay đi, sau đó dừng lại trên không một mảnh rừng.
Ngày trước dù có tiến đến tiền tuyến thì cơ bản cũng có ít khả năng gặp phải nguy hiểm, có điều tình hình lúc này đã khác rồi. Khoảng thời gian này người của Thiên Tà Minh nhiều lần xuất thủ, đã mấy lần phát động tấn công ở tiền tuyến. Mặc dù không ngăn được đại thế của Thái Ất Tông nhưng cũng có không ít tu sĩ đã mất mạng trên chiến trường. Đối với những người không muốn tới đây thì tâm tình họ không thể vui vẻ được.
“Sư phó.”
Đám mây còn chưa đáp xuống, một âm thanh quen thuộc đã vang lên. Mạc Cầu nghiêng đầu, ánh mắt chớp động, vẻ mặt hiện ra nét ngoài ý muốn.
“Vương Hổ.”
“Là ta đây.” Thân thể Vương Hổ loé lên, từ ngoài trăm trượng nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mạc Cầu. “Sư phó, sao ngươi cũng tới đây thế này.”
Vương Hổ rất rõ tính cách sư phó nhà mình, nói đối phương là một vị khổ tu cũng không hề sai, lại càng không phải người thích gặp phiền phức. Sao lần này lại đi ra tiền tuyến?
“Không còn cách nào khác, ta không thể không đến.” Mạc Cầu khẽ lắc đầu, ánh mắt đặt trên người đối phương một lúc rồi gật đầu. “Tu vi tiến triển không tệ, xem ra những năm qua ngươi cũng không bỏ bê việc tu hành.”
Hai mươi năm không gặp, tu vi của Vương Hổ đã tiến bộ thần tốc, gần như đạt tới Đạo cơ sơ kỳ đỉnh phong, thực lực hiện giờ không kém. Không nói đến việc khác, chỉ riêng việc vừa rồi hắn có thể trong chớp mắt vượt trăm trượng xuất hiện mà không làm nổi lên thanh phong là đủ thấy tu vi bất phàm rồi. So sánh với tu sĩ Đạo có trung kỳ cũng không thua kém bao nhiêu.
“Đấy là điều đương nhiên.” Vương Hổ vỗ ngực nói. “Sư phó, mấy năm qua ta nhiều lần vào sinh ra tử, nhiều lần lấy được cơ duyên mới có thành tựu như ngày hôm nay. Tất nhiên…”, hắn gãi đầu thừa nhận, “Không thể bỏ qua sự hỗ trợ của Tiểu Thiền.”
“Ngược lại là sư phó.” Vương Hổ hơi nghiêng đầu, hai mắt chớp động ra vẻ nghi hoặc. “Nhiều năm không gặp sao tu vi ngài không tăng gì cả?”
Không chờ Mạc Cầu trả lời, hắn ra vẻ hào phóng khoát tay. “Sư phó yên tâm, có ta ở đây dù tu vi của ngài không cao cũng không gặp phải nguy hiểm đâu.”
“A…”, Mạc Cầu khẽ thốt lên rồi chắp tay. “Vậy phải làm phiền ngươi.”
“Hắc hắc…”, Vương Hổ ra bộ xấu hổ. “Nói đùa, nói đùa thôi, ta biết sư phó ngài chắc chắn còn ẩn giấu tu vi của mình. Đồ nhi còn chưa dám ở trước ngài mà khua môi múa mép.”
“Xem cái miệng lưỡi của ngươi kìa.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chừng nào thì ngươi tới tiền tuyến?”
“Ta vẫn luôn ở đây.” Vương Hổ nhíu mày, vẻ mặt ngạo nghễ. “Những năm qua đồ nhi vẫn ở tại Nhạn Đãng sơn mạch nên rất quen thuộc nơi này, người xưng là Nhạn Đãng Sơn Bách Hiểu Sanh Vương Hổ chính là ta. Lần này Thái Ất Tông tổ chức Tuần sơn tế lễ, ta cũng xem như là đệ tử một nửa,. tất nhiên cũng phải xuất lực. Tất nhiên, ta không ngại kiếm chút lợi ích từ việc này.”
Nói xong Vương Hổ cười thần bí. Hiển nhiên đây mới chính là mục đích của hắn. Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, ánh mắt đảo ra xung quanh rồi dừng lại trên người một nam tử ở xa xa, vẻ mặt hơi có biến đổi.
“Hà Linh.” Vương Hổ hạ giọng. “Đại sư huynh Thiên Cơ nhất mạch của Bắc Đấu Cung. Thiên Cơ nhất mạch không có tông sư Kim Đan cho nên mọi việc đều do hắn định đoạt, tu vi Đạo cơ viên mãn, thực lực rất kinh khủng. Tại Bắc Đấu Cung, địa vị người này không thấp. Sư phó, ta nghe nói ngươi có mâu thuẫn với hắn phải không?”
“Không hẳn.” Mạc Cầu khẽ lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Vương Hổ thở ra. “Hắn cầm đầu nhóm chúng ta ở đây, nếu người đắc tội với hắn thì sợ là chúng ta sẽ không có quả ngon đề mà ăn đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận