Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 119: Phân Cân Thác Cốt Thủ

“Giá!”
“Giá!”
“Xuy!”
Tiếng vó ngựa còn chưa dừng lại, mấy người đã vội vã lao vào bên trong phế tích. Nơi này xe ngựa đổ vỡ, người chết, người bị thương kêu la thảm thiết. Hẳn là bọn họ rời đi chưa lâu thì nơi này xảy ra đánh giết kịch liệt.
“Tiền thúc.” Nhạc Nguyên vội đỡ một người lên, mắt đầy lửa giận. “Là ai làm? Tên họ Cốc kia phải không?”
“Thiếu... thiếu gia.” Vị Tiền thúc kia ho ra máu, vẻ mặt bất lực. “Tiểu nhân vô năng, không phải là đối thủ của hắn, Thanh tiểu thư và tiểu thiếu gia đều bị hắn bắt đi rồi.”
“Cái gì?” Nhạc Nguyên sững người, hai mắt thất thần. Sau lưng hắn, vị nam tử trung niên kiểm tra toàn thể một lượt, sắc mặt âm trầm.
“Kim Cương Thủ. Là hắn!”
“Nhị ca.” Một người bước nhanh tới. “Theo dấu chân để lại, chắc hắn đã đi về phía nam. Thời gian chưa qua xa hơn thời gian đốt hai nén nhang, chúng ta có hy vọng đuổi kịp.”
“Đi mau.” Nhạc Nguyên vội vàng đứng dậy. “Nhị thúc, chúng ta đuổi theo.”
“Không thể chủ quan được.” Vị nam tử phất tay. “Hôm nay chúng ta cũng vì hành động vội vàng nên mới để mấy người tiểu Thanh ở lại, trúng phải kế của hắn. Lần này ta với Mộc Vân đuổi theo, các ngươi ở lại chỗ này tìm xem có manh mối gì khác không.”
“Nhị thúc.” Nhạc Nguyên vội kêu lên. “Thanh muội và tiểu đệ đều bị hắn bắt đi, ta làm sao có thể ở đây chờ đợi được?”
“Chính vì như thế nên ta càng không thể để ngươi đi được.” Nam tử trung niên nghiêm mặt. “Ngươi vội vàng kích động như thế, có đi cũng chưa chắc đã giúp được gì, có khi còn làm vướng víu chúng ta. Tên họ Cốc kia tuy chỉ có tu vi Luyện Tạng lại có thế giết chết Thất thúc của ngươi, ngay cả chúng ta cũng không thể chủ quan được.”
“Nhị thúc.” Nhạc Nguyên thất vọng kêu lên.
“Để ý hắn.” Nam tử trung niên nhắc nhở mấy người khác rồi xoay người nhảy lên lưng ngựa.
“Giá!”
Hắn hét lớn, con ngựa chiến mau chóng đuổi theo.
“Tránh ra!”
“Thiếu gia, ngài đừng làm chúng ta khó xử.”
“Ta nói tránh ra.”
“Chúng ta xin lỗi.”
Hai tên hộ viện của Nhạc gia tiến lên kẹp chặt Nhạc Nguyên ở giữa. “Nhị gia đã giao phó để chúng ta ở lại trông nom thiếu gia, nếu thiếu gia cứ nhất quyết rời đi thì đừng trách huynh đệ chúng ta không nương tay.”
“Các ngươi dám!”
Nhạc Nguyên giận dữ nhưng cũng không có cách nào khác.
Trong rừng rậm, có một bóng người đang lao vút đi.
Cốc Tu vận lực chạy nhanh, cả người lướt đi như gió. Bộ pháp của hắn tinh diệu, nhất định là công pháp thượng thừa. Trong tay hắn còn có hai người của Nhạc gia nhưng tốc độ không hề suy giảm, đủ chứng tỏ thực lực mạnh mẽ của người này.
Không lâu sau.
“Rầm!”
Hắn hất tay ném hai người Nhạc gia vào gốc cây, đánh thức hai người này dậy.
Người tỉnh lại trước tiên là nữ tử trẻ tuổi, nàng cau mày, sắc mặt đại biến. Thân thể nàng co rúm lại, đôi mắt hoảng sợ nhìn Cốc Tu.
“Ngươi... ngươi định làm gì?”
“Làm gì?” Cốc Tu cười gằn, đưa tay đỡ lấy cằm thiếu nữ. “Cô nương da thịt mềm mại như thế, ta không hưởng thụ mà giết ngươi thì thật lãng phí.”
“A!” Toàn thân nàng run lên, đôi mắt đã ướt đẫm.
“Xem ra ngươi còn chưa muốn chết.” Cốc Tu sa sầm mặt, một tay vươn ra nắm chặt đầu vai nàng. “Nói mau, tam hợp độc của Nhạc gia điều chế từ cái gì? Làm sao để giải độc?”
Hắn cẩn thận điều tra nhưng phát hiện mấy người vừa nãy không ai có giải dược, chắc nó được mấy người cao thủ mang theo rồi.
Hắn hơi phát lực, xương vai thiếu nữ kêu lên răng rắc.
“A...”
Nàng được chăm lo chiều chuộng từ bé, chưa từng bị người khác hành hạ bao giờ. Lúc này tinh thần càng hoảng loạn, nước mắt chảy dài, liên tục lắc đầu.
“Ta không biết. Ta không biết!”
“Không biết?” Cốc Tu cau mày lại. “Phối chế tam độc dược là kiến thức cơ bản của Nhạc gia các ngươi, thế mà ngươi nói không biết? Xem ra, không cho ngươi nếm đau khổ thì ngươi sẽ không chịu mở miệng rồi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên nắm chặt cổ tay thiếu nữ rồi phát lực, đồng thời giữ chặt mắt cá chân lại.
“A...!”
Thân thể nàng cứng đờ, sau một khắc thì run rẩy, vặn vẹo. Nàng hét lên thảm thiết, khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên đầy mặt, bộ dáng rất đáng sợ.
“Giờ tới phiên ngươi.” Cốc Tu hừ nhẹ, quay sang nhìn người còn lại.
“Tiểu tử, đừng tưởng ngươi giả vờ ngủ thì ta sẽ tha cho ngươi.”
Người còn lại là một đứa trẻ chừng mười ba mười bốn tuổi, mi thanh mục tú, sắc mặt đã trắng nhợt. Nó nhìn chằm chằm vào Cốc Tu, toàn thân run lên.
“Chúng ta.... sẽ không tha cho ngươi!”
“Ngươi nói đến tên Nhị thúc kia?” Cốc Tu ngồi xổm xuống, cười lạnh. “Giờ này chắc hắn đã đuổi về phía nam rồi, dù phát hiện ra, đuổi theo tới đây thì cũng đã muộn. Cho nên, tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút.”
Đứa trẻ nghe thế thì cắn chặt răng, mặc dù sợ hãi vô cùng nhưng vẫn không chịu nói bí mật của độc dược.
“Hắc hắc...”, Cốc Tu kích động, chân mày cau lại. Hắn chậm rãi ngồi xuống. “Người nhà Nhạc gia các ngươi đều cứng đầu như vậy. Tiếc là Phân Cân Thác Cốt Thủ của ta lại chuyên trị đám xương cứng như các ngươi. Bách luyện kim cương dưới tay ta cũng trở thành thịt mềm.”
Hắn cầm tay đứa trẻ rồi quát lên.
“Vị trưởng bối kia của các ngươi, thà chết giữ bí mật, cuối cùng không phải cũng nói ra sao?”
“Ngươi... “ bờ môi đứa trẻ run lên, đột nhiên quát lại. “Ta không sợ ngươi!”
“Không sợ?” Cốc Tử cúi đầu, lắc mạnh tay.
“Cạch!”
“A...!”
Đứa trẻ kêu lên thảm thiết, cánh tay trái đã méo mó vặn vẹo, mảnh xương trắng bị gãy còn xuyên qua cả da thịt, máu tươi tràn ra.
Đau đớn kịch liệt làm nó ngay lập tức hôn mê.
“Hừ!” Cốc Tu nhìn nó, vẻ khinh thường. “Chút đau đớn ấy nhỏ đã không chịu được, còn dám ương ngạnh với ta. Ta coi thường!”
Hắn nhổ ra một ngụm nước miếng sau đó quay lại nhìn thiếu nữ vẫn còn đang giãy giụa. Lúc này nàng đã nói không tiếng, gân xanh nổi đầy người nhìn hết sức đáng sợ.
“Cũng đến lúc rồi.” Cốc Tu sờ cằm, bấm tay giải huyệt cho thiếu nữ. Nếu cứ tiếp tục như thế, hắn sợ người này sẽ phát điên lên mất.
Phân Cân Thác Cốt Thủ làm người khác đau đớn vô cùng, hắn sử dụng nó đã vô cùng thuần thục.
“Hộc... hộc...”
Thiếu nữ ngã lăn ra đất, lồng ngực hô hấp dồn dập, sau một lát toàn thân nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Nói mau.” Cốc Tu vặn vẹo cái cổ, chậm rãi quát. “Tam hợp độc của Nhạc gia các ngươi được điều chế từ những loại độc dược nào?”
Thân thể mềm mại của nàng run lên, ánh mắt hoảng loạn đã hơi khôi phục lại. Nàng không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nhìn đối phương đầy oán hận.
“A...”. Cốc Tu cười nhạo, sắc mặt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. “Xem ra bị một lần còn chưa đủ. Không sao, lão tử có nhiều thời gian, để xem chúng ta ai mới là người kiên trì được lâu.”
Nói xong, hắn vươn tay về phía thiếu nữ.
Nàng co người lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, cam chịu chờ đau đớn nhưng Cốc Tử trước mặt nàng đột nhiên biến sắc.
“Vút!”
Gió lốc nổi lên, Cốc Tu đột nhiên biến mất, thay vào đó là mấy đạo hàn mang lạnh lẽ.
“Pặc pặc...”
Hàn mang sượt qua chính là những chuôi phi đao.
“Ai?” Cốc Tu rống lên, vẻ mặt dữ tợn. Vừa rồi nếu hắn thiếu cảnh giác một chút là đã trúng chiêu rồi. Sau lưng hắn không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Coong...”
Đáp trả hắn lại là một đạo kiếm quang. Kiếm quang phát ra từ phía sau cái cây, chỉ lóe lên đã bức tới cổ họng hắn.
Nguy hiểm!
Hai mắt Cốc Tu co rụt lại, ý thức hơi đình trệ, chỉ có bản năng thúc đẩy hắn đưa tay điên cuồng kết ấn trước người để bảo vệ.
Kim Cương Ấn!
“Phốc!”
Dù hắn phòng ngự mạnh mẽ, tay không cũng khó địch lại với đao kiếm, lòng bàn tay hắn bị trường kiếm đâm xuyên qua, tiếp tục cắm vào vai hắn.
“Soạt!”
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận