Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 286: Cảm xúc

“Hô…”
“Rầm rầm…”
Theo từng lần hít thở, khí huyết trong thể nội Mạc Cầu dâng lên như thủy triều, kèm theo cả tiếng động như tiếng sấm truyền.
Luyện huyết như thủy ngân!
Chỉ tính về khía cạnh Luyện thể, Mạc Cầu đã đạt đến một cực hạn nào đó, mỗi cử động đều mang theo lực lượng vạn cân, một nắm đấm có thể dễ dàng bóp nát cả cương thiết, đá núi.
Đứng trên mặt đất hắn không sợ đao binh bình thường chém vào, so với cương thi trong truyền thuyết cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi.
Hắc Sát chân thân, Ngũ Nhạc Chân Hình, Đại Lực Man Ngưu Kình, Tử Dương Huyền Cực Thân, Thiên Huyền Bảo Thể… Tại Vân Lâu trong Lục phủ, hắn đã thu được rất nhiều tuyệt học, trong đó có các phương pháp luyện thể đứng đầu các môn phái. Nhờ vào màn sáng tinh quang trong thức hải, hắn dần dần lĩnh ngộ. Ngay từ đầu, mỗi môn võ kỹ đỉnh cao cần tiêu hao khoảng vài ngàn tinh quang, nhưng sau quá trình cảm ngộ công pháp càng nhiều, càng sâu, có thứ hắn chỉ cần vài trăm tinh quang cũng đủ rồi.
Hiện giờ, so về việc nắm giữ các loại võ học và hiểu biết sâu sắc về chúng, phóng mắt khắp thiên hạ cũng khó có người sánh được với hắn.
“Định!”
Tay nắm ấn quyết, miệng đọc chân ngôn, một cỗ gợn sóng vô hình từ mi tâm sinh ra chập chờn quanh thân.
Phật môn chân ngôn!
Đấy là môn võ kỹ không có lực sát thương, chỉ dùng để dò xét xem nhục thân có bị ám thương hay không. Lúc thi triển môn võ kỹ này ra, hắn có thể nắm rõ tình huống toàn cơ thể mình, từ đó vận hành điều chỉnh đến mức độ khiến cho người khác phải nín thở.
“Cơ bắp tráng kiện có lực, cương nhu cùng tồn tại sinh sôi không ngừng, đây cũng là cảnh giới luyện thể tối cao rồi. Trừ phi trăm khiếu câu thông, tiến thêm một bước để khai quật tiềm lực, nếu không, công pháp luyện thể đã đến cực hạn thì…”.
“Không! Còn có Hổ Báo Lôi Âm!”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, thân thể hơi hạ thấp xuống, khí tức trong thể nội lại dâng lên, run rung nơi cuống họng.
Cáp!
Âm thanh rung động vang lên nhè nhẹ lại như tiếng pháo nổ giữa trời quang, chấn động lan ra toàn thân trong nháy mắt. Người ngoài không thể nghe thấy rung động này nhưng trong tai Mạc Cầu, chúng không khác gì những tiếng chuông đồng lớn quanh quẩn không dứt. Thậm chí quần áo trên người hắn cũng theo đó lắc lư.
Thời gian trôi qua, có một tia điện quang hiển hiện, du tẩu trong xương tủy hắn.
Hóa hư thành thật!
Có thể tu luyện Hổ Báo Lôi Âm tu tới mức độ này, tiên tổ của Huyền Âm Bí Các cũng chưa chắc làm được.
Sau thời gian khoảng mấy nén nhang, Mạc Cầu từ từ thu công, hắn nhắm mắt xem xét biến hóa trong cơ thể mình, vẻ mặt không khỏi vui mừng.
Có hiệu quả!
Sóng âm chấn động nhục thân, Lôi đình rèn luyện gân cốt, việc rèn luyện này đúng là có thể nâng cường độ cơ thể lên một bước mới. Mà không chỉ có thể, dưới chấn động của Hổ Báo Lôi Âm, ngay cả khiếu huyệt trong thể nội cũng phát sinh biến chuyển. Điều này có lẽ ngay cả người sáng tạo ra công pháp này cũng chưa từng nghĩ tới.
“Bạch!”
Trong phòng sương khói bao trùm, hư ảnh chốc thì xuất hiện nơi góc phòng, khi lại hiện ra ở trên nóc. Tốc độ di chuyển không khác mị ảnh.
“Tiên Vân Chướng có thể làm thân pháp tăng cao, tốc độ đề thăng gấp bội nhưng cũng sẽ làm mất đi nhiều biến hóa. Giống như Vân Long Cửu Hiện có thể phân ra khí tức võ giả nhưng lại không nhìn ra được Tiên Vân Chướng. Ngược lại, nếu vận dụng Đạp Hư Thân Pháp, trong khoảng cách năm sáu trượng, cảnh giới Tiên thiên không ai có thể tránh thoát. Đối mặt với kiếm pháp của tu Tiên giả từ Luyện khí tầng sáu trở xuống cũng không sợ. Lúc này hắn có tự tin đối đầu với Lục Dung mà không bị đối phương đè ép.”
“Bạch!”
Trong mây mù đột ngột xuất hiện kiếm quang. Kiếm quang này như cung như phiến quét ngang hơn một trượng trước người, điểm nhẹ lên mặt đất.
“Bạch!”
Kiếm quang dữ như lửa lại nhu hòa như nước, chiêu nào cũng tinh diệu kèm theo uy lực kinh người khiến người khác không kịp nhìn.
“Bành!”
Hư không chấn động, mây mù thu lại, Mạc Cầu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thân thể biến lớn hơn một trượng, một tay nắm lại đưa về trước dò xét.
“Hô…”
Băng ghế ngồi ở cách hơn một trượng vô thành vô tức hóa thành bột phấn.
Cực hạn tăng phúc!
Một quyền này của hắn, đối mặt với tu Tiên giả luyện khí tầng bảy mà không có pháp khí chuyên về phòng ngự thì vẫn có một cơ hội thắng.
“Ông…”
Bên hông hắn run rẩy, khí tức khủng bố trên người nhanh chóng thu liễm lại quán chú vào trong trường kiếm.
Thập Bộ Nhất Sát!
Thời khắc kiếm quang xuất ra, hàng lông mày Mạc Cầu nhíu lại, hắn đột nhiên ngừng tay, thu hồi Tiên Vân Chướng, sau đó ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt tu hành.
Trên mái hiên, một sợi âm phong thổi qua như có ánh mắt dò xét quét qua căn phòng rồi lặng yên bỏ đi. Tại thời điểm một tháng trước đó Mạc Cầu đã phát hiện bản thân có Linh giác còn vượt qua cả Lục Mộc Hủy. Pháp thuật dò xét trong lời nàng, hắn chỉ khẽ động là có thể phát giác ra.
Tình huống vừa rồi cũng là như vậy, ngay lúc thấy có người dò xét lại đây, hắn lập tức thu liễm khí tức, điềm nhiên ngồi tu hành như không có việc gì xảy ra.
Ngày thứ hai, theo lời mời của Phan đọa trưởng, Lục Mộc Hủy gặp gỡ một số người tu hành khác, Mạc Cầu tất nhiên là không được mời theo, may mà trong đạo quan, ngoài những người tu hành ra thì cũng có không ít người tập võ khác, trong đó đa phần đều đã đạt tới Tiên thiên. Những người này tuổi tác không nhỏ, tiềm lực phát triển không còn, đa phần làm thân tôi tớ cho người khác. Bọn họ từ sớm đã đi theo tu Tiên giả sinh hoạt nên hiểu khá rõ về tu Tiên giới.
Một đám Tiên thiên tập hợp lại cũng có thể trao đổi tin tức và vật tư với nhau. Là người mang rất nhiều pháp môn võ kỹ, lại thêm y đạo tinh thâm, chưa đi theo thế lực nào nên Mạc Cầu rất được hoan nghênh. Có một số việc hắn chỉ nghe ngóng qua là đã có câu trả lời.
Hàng xóm của hắn có một vị tên là Ngô Pháp Thông tiên sư, tinh thông thuật câu hồn ngự quỷ. Đối phương vào đạo quán khoảng một tháng trước nhưng rất ít khi lộ diện, cả người bốc lên toàn âm khí, thái độ có vẻ không vui, nghe nói là chạy nạn mà tới.
“Mạc huynh đệ.” Một hán tử tráng kiện sải bước đi tới. “Chủ nhân nhà ta nói, Thông Khiếu Đan có thể bán, một khối linh thạch đổi được ba viên, ba khối linh thạch đổi được mười viên. Ngươi thấy thế nào?”
Đại hán này họ Vi, chủ thượng trong lời hắn nói chính là vị Mã tiên sư mà Phan tiên sinh nhắc tới hôm trước . Đây là một luyện đan sư. Người này ở gần Ngô Pháp Thông, cũng rất ít khi ra ngoài, đừng nói tới chuyện hạ thấp thân phận để trực tiếp giao dịch với một võ giả Tiên thiên. Cho nên mọi việc bình thường đều giao phó cho kẻ dưới xử lý.
“Ba khối linh thạch…”, Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm, cân nhắc một lát rồi chậm rãi gật đầu.
“Có thể.”
Trong tay hắn có hơn mười khối linh thạch, trong đó lượng tinh thạch nguyên vẹn không tổn hại có tới hơn nửa, hắn có thể bỏ ra ba khối được.
“Tốt lắm.” Đại hán gật đầu. “Buổi tối Đồng huynh mời chúng ta gặp mặt, lúc đó sẽ giao dịch, ý ngươi thế nào?”
“Tốt.” Mạc Cầu đồng ý.
Từ lúc có Thông Khiếu Đan vào tay, hắn lập tức tiến hành tu luyện, thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh. Trong khoảng thời gian này Lục Mộc Hủy thường xuyên ra ngoài, có khi đến nửa đêm mới ngà ngà say mà quay về. Là người có tướng mạo khí chất thành thục, hơn nữa vẫn còn độc thân, do vậy nàng cũng rất được các tu Tiên giả khác hoàn nghênh, chào mời.
Nàng lớn lên ở Quỳnh Nguyệt Hồ, ngoài số ít người thân ra thì không có nhiều người để giao lưu gặp gỡ, lần này có cơ hội gặp mặt nàng cũng rất phấn khích. Nhất là mấy vị tu hành trẻ tuổi, người nào cũng cố gắng làm nàng vui vẻ, lấy lòng khiến nàng càng say mê.
Một hôm, nàng trở lại tiểu viện lúc đã ngà say, chỉ thấy Mạc Cầu vẫn đang đứng trung bình tấn cách đố không xa rồi diễn luyện võ kỹ. Ngày nào đối phương cũng tập luyện như thế thì phải.
“Nước! Mạc đại ca giúp ta lấy nước.”
Nàng há miệng, vịn tay vào vách tường tiến lại nằm trên ghế đá trong nội viện. Chờ nửa ngày, cổ họng khô nóng vẫn không thấy trà nước đưa tới, một cỗ lửa giận vô hình dâng lên khiến nàng không nhịn được hô lớn.
“Ta nói giúp ta lấy nước.”
Mạc Cầu dừng tay, hắn nghiêng đầu nhìn sang, ánh mặt lạnh lẽo.
“Nước ở trong phòng, ngươi có tay chân, không tự lấy được sao?"
Lục Mộc Hủy sững người một lúc, ánh mắt mờ mịt rồi đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Ta xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy.
Nàng đưa tay ôm vai mình, cơ thể rung lên theo tiếng nấc, giọng nói đã khàn khàn.
Chỉ cần tỉnh táo là ta lại nghĩ đến cha, đến thất thúc, nhị tỷ, ta không biết phải làm sao bây giờ.
Ô ô ô…
Lục Mộc Hủy khóc rống lên. Mạc Cầu nhìn thấy thì nhăn mày lại. Thấy biểu hiện của đối phương mấy ngày nay hắn cũng đoán ra tinh thần nàng đang không được bình thường, chỉ là mượn rượu để tiêu sầu mà thôi. Nhưng…
Từ nhỏ ta đã không có người thân, ít ra ngươi còn có thúc phụ ở xa, khả năng nhị tiểu thư bình an cũng rất lớn.
Hắn cất giọng nói đạm mạc rồi tiếp tục rèn luyện võ nghệ.
Ta không biết ngươi nên làm gì, nhưng nhiều năm trôi qua, ta vẫn cố gắng để sống.
Bành !
Hắn đánh ra một kích, hư không chấn động liên hồi.
Ta học y, luyện võ vất vả nhiều năm như vậy, trả qua bao nhiêu ma luyện còn không bằng ngươi vừa sinh ra đã có thiên phú…
Hô…
Mạc Cầu khẽ há miệng, một đạo kình lực bay thẳng ra hơn một trượng mới từ từ tán đi.
Nếu ngươi muốn ta khuyên ngươi, thì ngươi không cần phải cảm thấy như hiện tại. Thiên hạ này có biết bao nhiêu người muốn được như ngươi. Ta nghe nhị tiểu thư nói, thiên phú tu hành của ngươi còn tốt hơn nàng, nhưng tu vi lại kém xa.
A…
Hắn cảm thán một tiếng rồi lắc đầu, quay người trở về phòng mình.
Trong nội viện, Lục Mộc Hủy đờ đẫn, mặc cho nước mắt chảy xuôi.
Đêm đã khuya, bên trong khách phòng có hai người tu hành ngồi đối diện với nhau. Một người trong đó tai to mặt lớn, diện mạo chất phác đang cười ha hả cho đối phương rót đầy chén rượu.
Ngô huynh, nghe nói ngươi đắc tội với Ma Sơn Ninh gia?
Người này mở miệng cười.
Ở chỗ này Ninh gia e ngại Phan đạo trưởng nên sẽ không động thủ, nhưng sau khi rời khỏi đây thì rất khó nói.
Hừm !
Ngô Pháp Thông hừ lạnh một tiếng.
Chỉ là lấy huyết mạch sinh hồn một phàm nhân của Ninh gia mà thôi, bọn họ nhất định không chịu buông tha. Yên tâm, tuy ta không phải là đối thủ của Ninh gia nhưng thiên hạ rộng lớn, bọn hắn muốn tìm ta cũng không dễ.
Quả là vậy.
Người đối diện gật đầu.
Nhưng cứ trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp.
Cái gì ?
Ngô Pháp Thông sáng mắt lên.
Đào huynh, lời của ngươi là có ý gì ?
Hắc hắc…,
Đào huynh cười cười.
Không biết Ngô huynh có biết hay không, mấy tháng trước, phủ Đông An xảy ra biến cố, Lục gia bị người ta lật đổ rồi.
Ta có nghe nói.
Ngô Pháp Thông đáp.
Gia tộc tu Tiên thay đổi là chuyện thường, Lục lão thái gia bỏ mình, những người còn lại đấu tranh giành giật chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói không sai. Đào huynh gật đầu.
Nhưng đối tượng chiếm giữ Lục phủ là Huyền Y Giáo cũng bị hao tổn nghiêm trọng, hiện giờ đang mời chào các tán tu ở khắp nơi, không biết Ngô huynh có hứng thú hay không ?
A !
Hai mắt Ngô Pháp Thông sáng lên.
Ý của Đào huynh là…
Dùng thực lực Mộ Thiên Phong của Huyền Y Giáo để đổi đầu với Ninh gia chắc không khó.
Đào huynh cười cười.
Ngô Pháp Thông híp mắt lại.
Ninh gia cũng không phải phường lương thiện, Mộ Thiên Phong sẽ vì ta mà đắc tội với Ninh gia sao ?
Nếu có thêm công lao thì sao ?
Đào huynh bưng chén rượu lên nhấp rồi chậm rãi nói.
Lúc Huyền Y Giáo đuổi giết người của Lục gia cũng chuốc vào không ít thù lớn. Nếu Ngô huynh có thể giúp họ giải quyết việc đó, Mộ Thiên Phong lại từ chối quên ơn hay sao.
Nghe vậy, Ngô Pháp Thông mím môi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận