Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 407: Đầu nhập vào

“Sư huynh cẩn thận một chút, chúng ta đi sang bên này.”
Trong rừng rậm, một vị nam tử mặc áo đen thận trọng mang theo hai người bước đi.
“Từ lúc tà đạo công phá phường thị Vân Đào Sơn may có sư huynh phát hiện được điểm bất thường nên đã âm thầm tìm chỗ ẩn thân. Sau khi Thần sơn bị chiếm, truyền tống trận sụp đổ, chư vị đệ tử chân truyền người chết người bị thương, mấy người còn sống cũng không dám ngóc đầu dậy, tình cảnh chúng ta ngày một tồi tệ.”
“Cũng may bí cảnh đủ rộng lớn, chỉ cần dụng tâm tìm tòi thì sẽ luôn tìm được nơi chốn an toàn.”
“Vâng.”
Hai người đi phía sau mang bộ dạng mệt mỏi, khí tức trên thân bất ổn. Hai người nghe xong thì gật đầu. “Bất kể thế nào trước tiên phải tìm chỗ an toàn để trốn đã. Còn sau này thế nào…”
“Cũng chỉ có thể đến đâu hay tới đó thôi.”
“Sư huynh không muốn buông bỏ.” Nam tử đi trước quay đầu nhìn lại. “Ta tin rằng tông môn sẽ không bỏ rơi chúng ta.”
“A…”, từ phía sau vang lên tiếng cười lạnh lẽo. “Nếu không phải là từ bỏ thì vì sao lúc Tiền sư huynh liều mạng thôi động trận pháp, ở bên ngoài lại không có phản ứng gì. Hiện giờ nếu muốn ra ngoài thì có cách gì đây?”
“Không thể nói như vậy được.” Nam tử áo đen kia lắc đầu. “Trận pháp mặc dù không có nhưng sau cùng cột đá lập trận ở trong này vẫn còn, nghe nói cũng có thể qua đó bắt liên lạc với bên ngoài được. Tóm lại chúng ta không được từ bỏ hy vọng.”
“Sư đệ nói đúng lắm.” Hai người nghe xong thì tinh thần đã phấn chấn hơn, rảo bước theo sau.
Không bao lâu sau, ba người đi tới một khu vực trống trải, nơi này đã có hơn mười người hoặc đứng hoặc ngồi đang chờ đợi.
“Hạ sư huynh.” Nam tử áo đen vội vã đi tới trước mặt một vị đại hán rồi chắp tay. “Lại gặp hai người rồi.”
Đại hán kia có tu vi Luyện khí viên mãn, người này nghe xong thì gật đầu nhìn về phía hai người còn lại.
“Lệ Vũ Thương Vũ Phong, Cam Tuyền Xích Hoả Phong, xin chào hai sư huynh.” Hai người kia chắp tay, Lệ Vũ ra vẻ hiếu kỳ.
“Sư huynh nhìn không quen mặt không biết ta nên xưng hô như thế nào?”
“Ta sẽ giới thiệu cho hai người.” Nam tử áo đen chìa tay ra. “Vị này là Niên sư huynh ở Luyện Huyết Đường, một thân tu vi cao thâm không thua gì đệ tử chân truyền trong tông môn chúng ta.
“Luyện Huyết Đường?” Lệ Vũ ngơ ngác. “Thương Vũ Phái có phân đường này sao?”
Cam Tuyền ở bên cạnh nghe xong thì biến sắc, thân hình loé lên nhanh chóng lùi lại phía sau.
“Hắc!’.
Niên sư huynh kia thấy vậy thì cười lạnh, năm ngón tay khẽ nắm, một vùng rộng đến trăm mét quanh người chợt hiện ra vô số huyết tuyến.
“Phốc phốc!”
Cam Tuyền đang lơ lửng giữa không trung bị huyết tuyến xuyên qua thân thể, tinh huyết toàn thân bị hút ra một cách điên cuồng. Pháp khí hộ thân cũng bị huyết tuyến bám dính nhanh chóng ăn mòn linh quang trên đó.
“Thương Vũ Phái không có Luyện Huyết Đường nhưng Huyết Sát Tông thì có.” Niên sư huynh cười lạnh lẽo.
“Ngươi…”
Đến lúc này Lệ Vũ mới kịp phản ứng, hai mắt mở lớn, chưa kịp mở miệng nói thêm thì đã bị huyết quang bao phủ.
Một lát sau mấy món pháp khí vô chủ, túi trữ vật đều bị lấy đi.
“Sư huynh.” Nam tử áo đen than nhẹ, ánh mắt hiện lên vẻ bất nhẫn. “Cái này không trách ta được, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tình hình trong bí cảnh lúc này đã rõ rồi. Ta không làm vậy sao giữ được mạng đây?”
“không sai.” Niên sư huynh kia gật đầu, vẻ mặt tán thưởng nhìn nam tử áo đen. “Ngươi rất thông minh, Huyết Sát Tông chắc chắn cần những người như ngươi.”
Nói xong hắn vỗ vào đầu vai đối phương. “ Làm tốt lắm, chỉ cần ngươi dụng tâm, trong Luyện Huyết Đường chúng ta nhất định sẽ có cơ hội toả sáng.”
“Vâng.” Nam tử áo đen kích động vội gật đầu. “Ta nhất định không phụ sự nhờ vả của Niên sư huynh.”
“Mang tới mấy người rồi?”
“Bảy người.”
“Ừm, còn thiếu ba người nữa.” Niên sư huynh gật đầu. “Niên mỗ là người giữ lời, chỉ cần ngươi mang tới mười người, ta sẽ đồng ý để ngươi bái nhập Luyện Huyết Đường.”
“Vâng.” Nam tử áo đen phấn chấn. “Ta nhất định sẽ làm được.”
“Ồ!” Vừa nói chuyện, chân mày hắn vừa nhếch lên. “Lại có người tới.”
“Thật sao?” Vị Niên sư huynh khẽ vẩy chân mày mỉm cười. “Nhanh đi đi.”
“Vâng.”
Thực lực của Vương Kiều Tịch đúng là cao, không hổ là người danh tiếng trong đám đệ tử thế hệ trẻ của Thương Vũ Phái. Phải đối mặt với sự liên thủ của hai đệ tử chân truyền Cửu Sát Điện nàng cũng vẫn chiếm được thế thượng phong, nhưng cuối cùng vẫn là không làm gì được Huyết TỬ Long Triệu Vô Nhai. Bởi vì nơi này gần căn cứ tà đạo nên chỉ qua một đoạn thời gian đã có hơn mười người vọt tới, không ai là kẻ yếu.
Mạc Cầu không đợi thêm, thấy việc không có lợi là lặng yên độn đi nơi khác. Được chứng kiến mấy vị đệ tử chân truyền đấu pháp, trong lòng hắn âm thầm so sánh nên cũng hiểu rõ hơn thực lực hiện giờ của mình.
Luận tu vi hắn tất nhiên là còn kém xa bọn họ, nhưng pháp khí trên người hắn không có cái nào yếu. Trảm Niệm Đao, Kim Cương Bạch đều là pháp khí thượng phẩm, nếu tính thêm Vạn Quỷ Phiên thì phải mạnh hơn một bậc.
Lại thêm có bí pháp trên người nữa… Nếu thật phải động thủ, trong thời gian ngắn lực bộc phát của hắn không hề thua kém mấy người đệ tử chân truyền kia, nhưng nếu kéo dài pháp lực không đủ, nhược điểm sẽ lộ rõ.
Nói cách khác hắn không mạnh về đánh lâu dài.
“Rầm rầm…”
Rừng cây ở phía trước lắc lư, một nam tử mặc áo đen từ đó nhô ra.
“Sư huynh!’.
“Ngươi là…”
Mạc Cầu lùi lại một bước, ánh mắt cẩn trọng.
“Ta là đệ tử Tiền Mâu của Thương Vũ Phong.” Nam tử áo đen lấy từ trên người ra một tấm lệnh bài rồi nói. “Sư huynh là người của Xích Hoả Phong ư?”
“Đúng.” Mạc Cầu gật đầu, vẻ mặt cũng hơi buông lỏng. “Sư đệ trốn ở gần đây sao?”
“Đúng vậy.” Tiền Mâu thở dài. “Từ lúc tà đạo công phá phường thị Vân Đào Sơn, có sư huynh phát hiện được điềm bất trắc nên âm thầm tìm nơi ẩn thân. Ta cũng trốn ở gần đó rồi tìm kiếm đồng môn để tập hợp lại lực lượng.”
“Ra là vậy.” Mạc Cầu chợt hiểu. “Sư đệ ẩn thận ở gần đây không biết có nắm được tình hình tông môn hay không?”
“Biết một chút.” Tiền Mâu gật đầu. “Tà đạo vây công, Cao sư huynh là đệ tử chân truyền ở Thương Vũ Phong ta tử trận, Quý phong Triệu Bạt cũng bị thương nặng không rõ sống chết. Chỉ có Vương sư tỷ là không bị làm sao, may mắn thoát được ra ngoài. Tình hình bên Nguỵ triều cũng như vậy. Lúc đó không ai ngờ bên Nguỵ triều lại xuất hiện một tu sĩ Đạo cơ.”
“Đạo cơ!” Mạc Cầu biến sắc.
“không sai” Tiền Mâu kia gật đầu. “nhưng vị tiền bối Đạo cơ kia thọ nguyên không còn nhiều, thực lực không mạnh. Mặc dù cũng giết được mấy cao thủ bên tà đạo nhưng cũng bị mấy món pháp khí cực phẩm và trận pháp tà đạo trấn áp đến chết. Cũng vì có người này ra tay nên mới có nhiều đệ tử chạy thoát được.”
“Truyền tống trận không mở ra sao?” Mạc Cầu nhăn mày hỏi.
“không có.” Tiền Mâu làm ra vẻ mặt uể oải. “Hẳn là bên ngoài xuất hiện vấn đề gì đó, mặc dù chúng ta kích phát truyền tống trận nhưng bên ngoài không có phản ứng gì cả.”
“Nói cách khác,” Mạc Cầu chớp mặt, “Đệ tử hạch tâm, đệ tử chân truyền của tông môn hiện đều ở trong bí cảnh này?”
“Không sai.” Tiền Mâu đưa mắt nhìn Mạc Cầu. “Đệ tử chân truyền của chúng ta đều ở trong này cả, đây là tin tốt duy nhất.”
Mạc Cầu không cười. Đệ tử chân truyền không thể ly khai là tin khiến hắn cao hứng, nhưng không đến mức cười trên nỗi đau của người khác. Những người này còn ở đây thì tông môn sẽ phải nghĩ đủ phương cách để cứu chứ không thể bỏ mặc. Dù sao tông môn đã hao phí rất nhiều tâm huyết ở trên người bọn họ. Nếu những người đó thực đã rời đi được thì đám đệ tử nhập lưu còn lại không thể khiến họ quan tâm như vậy được.
Hắn hỏi tiếp. “Sư đệ còn có tin tức gì khác hay không?”
“Việc này… tình hình trong bí cảnh nói chung là như vậy thôi.” Tiền Mâu nghĩ ngợi rồi lắc đầu. “Không còn tin tức gì thêm nữa.”
“Phải rồi, nghe nói chín cột đá tạo nên trận pháp đã bị mang đi, thông qua bọn chúng mới có thể mở thông đạo rời ra ngoại giới. Trước mắt đó là đường ra duy nhất của chúng ta.”
“Việc này…”, Mạc Cầu chớp mắt rồi chậm rãi gật đầu.
“Sư huynh.” Tiền Mâu vén mấy nhành cây trước mặt nói. “Đi thôi, phía trước chúng ta là một nơi trú quân bí mật, có không ít đồng môn đang chờ ở đó.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu nhưng sau đó lại lắc lắc. “Không cần.”
“Cái gì?” Tiền Mâu sững lại.
Một khắc sau.
“Phốc!”
Một đoạn lưỡi kiếm sắc bén từ trong người hắn chui ra, lưỡi kiếm vẫn còn dính máu sáng loà.
“Ngươi…”
“Đi thong thả, không tiễn.”
Mạc Cầu khẽ lật ngón tay, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm bay ngược trở lại, đao mang sáng lên bao lấy thân thể hắn rồi cả hai cùng bay lên không trung.
“Rầm rầm…”
Rừng cây lắc lư, Niên sư huynh dẫn theo một đám người chạy tới, hắn quét mắt nhìn thi thể dưới mặt đất không khỏi hung hăng đá ra một cước.
“Đồ vô dụng!”
Với trình độ của Mạc Cầu, Tiền Mâu muốn dấu hắn là việc nằm mơ. Đừng nói trước đó hắn đã có diều hâu tuần sát, sớm phát hiện ra đám đệ tử Huyết Sát Tông kia rồi.
“Thật không ngờ, ngay cả đệ tử tông môn cũng có người lựa chọn đầu nhập vào tà đạo, xem ra tình hình đúng là không ổn.”
Phi độn được hơn trăm dặm, Mạc Cầu mới dừng lại.
“Chín cái cột đá tạo nên trận pháp là cơ hội thoát khỏi nơi đây, trên người Vương Kiều Tịch hẳn cũng có một cái.”
Ý niệm vừa động, thân hình hắn đã nhanh chóng biến mất hướng về địa phương Vương Kiều Tịch vừa mới rời đi trước đó. Đồng thời hắn lấy từ trên người ra một cái lệnh bài của tông môn rồi chà xát, trực tiếp biến nó thành bụi phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận