Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 336: Thu hoạch cùng tiến bộ

Cách đó hơn mười dặm, trong lúc Chu Ngọc Dung giận dữ nhưng không thể làm được gì thì Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trên một khối đá núi, kiểm kê thu hoạch chuyến này.
Có lẽ mục đích chính là gặp gỡ tình nhân nên trên người Lôi Lung Nguyệt chỉ có một thanh pháp khí hạ phẩm là Phi Linh Kiếm, ngoài ra không còn thêm thứ gì khác. Ngược lại với nàng, trên người trẻ tuổi kia hắn lại thu được những niềm vui bất ngờ.
Túi trữ vật.
Người này rõ ràng tu vi không cao mà lại có túi trữ vật, chứng tỏ thân phận hắn không thấp. Tiếc là trong túi trữ vật chủ yếu là các đồ dùng của nữ nhân, nhìn kiểu dáng và kích cỡ thì hẳn chúng được lấy từ những người khác nhau. Trong đó có không ít tư từ, ngọc giản...
Mạc Cầu quan sát một lúc rồi để chúng sang một bên. Ngoài những thứ này ra thì có mấy chục khối linh thạch, một ít linh phù, ba kiện pháp khí và mấy cái ngọc giản.
Linh phù là loại tương đối hay gặp, Kim Cương Phù, Ngự Phong Phù chứ không phải các loại linh phù thượng phẩm hộ thân hắn thấy trước đây. Pháp khí có một cây quạt xếp có thể hóa thành đoản tiễn, một viên cốt châu lớn màu trắng và một khối vải tựa như khói bảy màu.
Mạc Cầu mở ngọc giản thì biết được nguồn gốc của các vật này.
Cửu Linh Phiến đến từ một vị tán tu ở Đại Tấn, uy lực không tệ. Vì bề ngoài bất phàm nên được Từ Minh mang theo bên người.
Đại cốt châu tên là Bạch Cốt Xá Lợi, là ma bảo bí luyện của Hợp Hoan Tông có thể hóa thần ma Lục Dục Bạch Cốt, thần thông vô lượng. Tiếc rằng nó chỉ là một kiện bán thành phẩm, không biết tới lúc nào thì mới hoàn thiện. Nhưng khi luyện thành rồi, theo như ngọc giản có nói thì uy năng có thể so với pháp khí thượng phẩm, có thể hiển hóa hư tướng thần ma, điều khiển nhân tâm, ngự chi phi thiên.
Kiện vải vóc còn lại tên là Ngũ Uẩn Phiên. Đối thủ bị nó bao bọc nhẹ thì bị thần hồn mê loạn, nặng thì bỏ mình tại chỗ. Ánh sáng thất thải nó phát ra có thể làm ô trọc pháp khí, hạ thấp đạo hạnh, cực kỳ hung tàn.
“Không hổ là tà đạo, pháp khí cái nào cũng đều bất chính.” Thả ngọc giản trong tay xuống, Mạc Cầu nhẹ lắc đầu.
Trong ngọc giản có ghi lại hơn mười phương pháp luyện chế pháp khí của Hợp Hoan Tông, trong đó có Ngũ Uẩn Phiên, Bạch Cốt Xá Lợi, ngoài ra còn có Hồng Trần Phiên và các loại hình đoạt tình khác. Mỗi một loại ấy cái nào cũng muốn lấy thần hồn người khác, không thì cũng là tinh nguyên, từ dục niệm mà thành, pháp môn thật quỷ dị. Tuy vậy không thể không thừa nhận, các pháp khí này đều cực kỳ bất phàm.
Muốn luyện chế chúng không cần phải có thiên tài địa bảo, chỉ cần bỏ thời gian, uy năng cứ thế sẽ tăng lên theo trình độ luyện tế. Gần nửa chúng có thể luyện thành pháp khí thượng phẩm như Đoạt Tình Trác, Ngũ Uẩn Phiên,...
Tất nhiên chúng cũng có nhược điểm. Các pháp khí ấy dùng tinh phách người để luyện chế, nó cũng sẽ ăn mòn hoặc thao túng thần hồn của người sử dụng. Hơi không cẩn thận là có khả năng trở thành nô bộc cho pháp khí. Dù thần hồn cường hãn cũng có khả năng bị pháp khí ảnh hưởng biến tâm tình trở nên tàn nhẫn, khát máu và điên cuồng.
Bao nhiêu tà mà được lưu truyền trong nhân gian cũng đều bắt nguồn từ đó mà ra.
“Bạch Cốt Xá Lợi, cực phẩm pháp khí...”
“Pháp bảo!”
Trong một cái ngọc giản khác, những ghi chú về đồ vật khiến hắn giật mình, không khỏi chú tâm quan sát. Trong nhận thức của hắn, người tu hành sử dụng vật phẩm đều là pháp khí. Căn cứ vào uy lực khác nhau để chia thành các phẩm giai. Trong đó cực phẩm là cao nhất, là vật sử hữu của đa số tu sĩ Đạo cơ. Không biết từ đâu và do ai lưu lại cho Từ Minh mà trong ngọc giản còn nhắc tới một tồn tại cao hơn thế nữa.
Pháp bảo!
Quan trong nữa là ở dây còn có ba loại phương pháp để tế luyện pháp bảo. Một trong số đó là bán thành phẩm Bạch Cốt Xá Lợi kia.
Uy năng của pháp bảo không được đề cập đến nhiều, có lẽ người ghi chép lại cũng không nắm được, chỉ biết là uy năng của nó ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng không khống chế được. Ba loại pháp bảo của Hợp Hoan Tông được đề cập đến đều từ pháp khí tiến giai mà thành, tiếc là phương pháp tiến giai vô cùng tàn nhẫn.
Thôn phệ!
Cướp đoạt pháp khí của người khác để dung nhập vào pháp khí của mình, khi nào tích lũy đủ là có thể tấn thăng. Việc này không tránh được cảnh đồng môn tương tàn.
Pháp khí của người khác, cho nên chỉ có dung nhập cả thần hồn, tinh huyết của họ thì mới phát huy ra được uy lực lớn nhất của nó.
“Tà đạo?”
“Cổ vũ đồng môn tương tàn, lấy phương pháp dưỡng cổ để bồi dưỡng đệ tử, cướp đoạt luyện hóa pháp khí của người khác thì có khác gì ma đạo!”
Mạc Cầu lắc đầu, gương mặt cũng trở nên ngưng trọng. Theo tin tức lộ ra từ ngọc giản, đệ tử phổ thông của Hợp Hoan Tông không hề biết chuyện này. Trường hợp không may chọn phải mấy món pháp khí khác thì sẽ trở thành con mồi trong mắt người khác. Ngày pháp khi đại thành cũng là ngày bỏ mạng.
Từ Minh có thể biết việc này không phải bởi thiên phú của hắn, có lẽ hắn có quan hệ với người nào đó biết chuyện. Địa vị người này trong Hợp Hoan Tông không thấp, ít nhất cũng phải là đệ tử chân truyền.
Thật phiền toái!
Trầm ngâm một lát, Mạc Cầu đứng dậy. Việc đã làm rồi, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, người kia chưa chắc đã tìm ra hắn. Huống chi, đến lúc đó hươu chết vào tay ai cũng còn khó nói.
Tí tách!
Tí tách!
Không biết từ lúc nào, từng giọt mưa đang theo nhau rơi xuống. Mạc Cầu thi triển Ngự Phong Quyết, U Minh Bộ hóa thành một vòng hư ảnh hướng về phía phủ thành mà đi.
“Đát...”
Trong màn mưa nặng hạt, Mạc Cầu đột nhiên dừng chân nhìn về phía trước. Nơi đó là một trang viên đã tuyên bố phụ thuộc vào Lôi gia. Phủ Vân Lan to lớn như thế, luôn có một ít gia tộc hoặc thế gia có quan hệ không tệ với Lôi gia. Giống như Lục gia tại phủ Đông An, đến thời khắc cuối cùng vẫn có một ít người của thế hệ sau lưu lại.
Triệu gia là một trong số đó.
Lúc này dù mưa đã nặng hạt, hỏa diễm vẫn đang bốc cháy bừng bừng, phòng ốc sụp đổ, không có khí tức người sống còn sót lại.
Triệu gia đã bị người ta diệt môn!
Từ hiện trường mà phán đoán, người ra tay thủ đoạn thật tàn nhẫn, đến những đứa trẻ nhỏ không gây ra chút uy hiếp nào cũng không buông tha. Nhìn qua từng cỗ thi thể nằm trên mặt đất, sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
Mắt hắn lấp lóe, than nhẹ một tiếng rồi lướt nhanh qua, tiếp tục chạy về phủ thành. Hắn vừa rời đi chưa lâu...
“Bạch!”
Có hai bóng đen xuất hiện trong đám phế tích, một người nhắm hai mắt nhìn về hướng Mạc Cầu vừa rời đi.
“Sư huynh, ngươi nghĩ hắn có phát hiện ra chúng ta hay không? Ta cảm giác có điều bất thường.”
“Phát hiện ra thì sao?” Hạ Bạch Thạch cười lạnh. “Hắn dám nói ra ư? Dẫu có nói thì ai sẽ tin? Cho dù có tin thì bọn hắn có thể làm gì?”
Bọn hắn là thượng sứ đến từ Thương Vũ Phái, muốn diệt cả một thế gia tu hành ở phủ Vân Lan cũng không phải việc khó. Đây chỉ là một Triệu gia...
Lôi gia dù biết cũng không dám truy cứu, huống chi bọn họ có thể đẩy toàn bộ việc này cho đệ tử của Hợp Hoan Tông chịu trách nhiệm, ai dám có dị nghị?
Tần Vũ gật đầu. “Vẫn là một câu nói này. Tiền tài không thể để lộ ra ngoài. Có ai ngờ Triệu gia lại cất giấu một khối Như Ý Thạch chứ. Thứ này ở Lăng Vân sơn mạch cũng rất hiếm thấy.”
“Ừm.” Hạ Bạch Thạch gật đầu. “Theo quy củ cũ, thu hoạch chia ta sáu phần, ngươi bốn phần. Ba kiện pháp khí chúng ta không dùng tới sẽ đổi thành linh thạch.”
“Được.” Hai mắt Tần Vũ sáng lên, hắn xoa tay. “Lần này không uống một chuyến đi. Có những thứ này vào tay, mất năm ba năm tu hành cũng là xứng đáng.”
“Đúng vậy.” Hạ Bạch Thạch chớp mắt. “Có điều nếu có thể không bị chậm trễ thì không phải là vẫn tốt hơn ư.”
Tần Vũ vốn quen thuộc với cách nói của đối phương, nghe đến đây thì trong lòng đã động đậy. “Sư huynh nói vậy là có ý gì?”
“Sư đệ có nghe chuyện không, ở Kiếm Nam Đạo lúc trước, Mạc Cầu kiếm được không ít thứ vào tay.” Hạ Bạch Thạch đưa tay nâng cằm rồi từ từ vuốt ve. “Những thứ đó phần lớn là linh dược đủ dùng đến mấy năm.”
“Tin ấy chưa chắc đã là thật.” Tần Vũ lắc đầu. “Mạc Cầu vốn không có căn cơ gì, mấy năm trước chỉ là một kẻ phàm nhân, sao có nhiều vốn liếng như vậy được?”
Hạ Bạch Thạch cười âm hiểm. “Ta nghe nói chủ quản Hắc ngục Bạch Cốc Dật bị người ta đánh trọng thương, sau lại chết trong tay hắn. Đồ vật tùy thân không rõ đi đâu. Ta thấy tám chín phần mười đã rơi vào tay Mạc Cầu.”
“Việc này...”, Tần Vũ ra vẻ chần chừ. “Sư huynh, ngươi không định...”
“Hắc hắc.” Hạ Bạch Thạch nghiêng đầu. “Nếu ta nói cho ngươi hay, ta tận mắt chứng kiến Mạc Cầu mua sắm linh dược ở phường thị thì ngươi có tin không?”
“Ừm!” Tần Vũ biến sắc. Hắn đoán được ý định của đối phương nhưng vẫn có vẻ lo lắng. “Hắn dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn với chúng ta, đệ sợ là không ổn.”
“Sư đệ, chuyện như vậy không phải là ngươi chưa từng làm qua, sao còn giữ điệu bộ ấy?” Hạ Bạch Thạch cười mỉa mai. “Lại nói nơi này cũng không phải là Lăng Vân sơn mạch, xảy ra chút chuyện thì vẫn an toàn hơn ở kia nhiều. Đồng môn của chúng ta chết ở trong tay Hợp Hoan Tông không chỉ có một hai người, thêm một người nữa cũng không nhiều. Ta thấy Vạn sư huynh cũng rất có thành kiến với hắn.”
Tần Vũ mím môi. “Sư huynh, tuy Mạc sư đệ tu vi không cao nhưng phương pháp ngự kiếm của hắn lại rất cao minh. Nói thật là ta có chút lo lắng.”
“A...”, Hạ Bạch Thạch nhíu vai, vẻ ngán ngẩm. “Thôi ta cũng chỉ là thuận miệng mà nhắc đến, sư đệ ngươi không đồng ý thì quên nó đi.”
Tần Vũ nhẹ nhàng thở ra. “Sư huynh nói đúng lắm.”
Việc của Lôi Lung Nguyệt khiến Lôi gia náo động không nhỏ, lại thêm người của Triệu gia bị diệt môn, phủ Vân Lan càng xôn xao. Trong khi đó Mạc Cầu lại tập trung vào tu hành chẳng màng đến ngoại sự.
Nửa tháng sau.
“Ông...”
Trong mật thất, linh quang phun trào trong nháy mắt rồi lại cuốn trở lại, thân ảnh Mạc Cầu khoanh chân ngồi ngay ngắn hiện ra.
“Luyện khí tầng bảy!”
Hai tháng trước hắn đã có cảm giác muốn đột phá, hôm nay rốt cuộc đã thành công. Hắn giơ tay lên, cảm giác được pháp lực trong người hơn xa so với trước thì gương mặt nở một nụ cười thỏa mãn. Mặc dù chỉ tiến thêm một tầng nhưng pháp lực tích lũy vận chuyển biến hóa tăng lên không nhỏ, một ít công pháp cũng có thể tiếp tục tu hành.
Mới có mấy năm hắn đã thành công tiến giai, điều này chứng tỏ lúc còn ở Tiên thiên hắn đã tích lũy sâu dầy thế nào. Lúc hắn tu ra pháp lực đã đạt tới Luyện khí tầng sáu, nhưng là tương đương với tu sĩ tầng sáu qua nhiều năm khổ tu. Đó cũng là lý do mà hắn tiến giai nhanh như vậy.
“Có thể thử một chút xem.”
Thầm nhủ mấy tiếng, Mạc Cầu vung tay áo, một cây cờ đen như mực hiện ra.
Vạn Quỷ Phiên!
Uy năng của nó không tầm thường, trải qua mấy năm luyện hóa bởi chân hỏa đã dung nhập thần hồn pháp lực của hắn. Lúc tu vi còn giới hạn hắn không thể điều khiển nó được, chỉ hơi dẫn động một chút. Bây giờ thì...
“Soạt!”
Thúc giục pháp lực trong thẻ nội, mặt lá cờ chấn động, một luồng khói đen nồng đậm từ đó thoát ra.
“Ừm.” Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch đành ngừng pháp lực lại. Lý do là vì hắn tuy có thể thử dùng nhưng còn quá miễn cưỡng, trong chớp mắt thời gian đã không kiên trì nổi. Còn những pháp môn khác thì hẳn là đủ dùng.
Mạc Cầu nhắm mắt, quyển cuối của U Minh Huyền sáng lên trên bức màn, tinh quang ảm đạm cũng là lúc rất nhiều cảm ngộ hiện ra trong đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận