Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 528: Cướp đoạt

Đường núi gập ghềnh, đạo lộ khó đi. Không biết đã bao nhiêu năm không có người sống đặt chân tới, cỏ dại che lấp cả đường mòn, bất ngờ một ngày lại có một đội ngũ đi tới.
Đội ngũ này nhân số không nhiều, chỉ khoảng hơn mười người nhưng mỗi cá nhân đều thân mang võ nghệ không tầm thường, chân bước đi như bay, chạy trên đất bằng gập ghềnh mà tốc độ nhanh không thua gì tuấn mã.
Ở giữa đoàn người có bốn đại hán khênh một cỗ kiệu như một gian ốc xá. Cỗ kiệu xa hoa tất nhiên là cực nặng nhưng nó đi trên đường mà không hề lắc lư, từ đó có thể thấy được bản lãnh của bốn người phu kiệu.
Mặt trời toả nắng trên cao, xen qua những tán lá rậm dày. Đội ngũ kia đi tới đâu là như có gió lạnh thổi qua khiến cây lá cũng co rút cả lại.
Trang Hận Ngọc có mặt trong đội ngũ này. Nàng cúi đầu không kêu một tiếng, dưới chân nổi lên thanh phong theo sát cỗ kiệu, chốc chốc lại nghiêng đầu, ánh mắt sợ hãi.
Một mãn diễn ra đêm qua khiến nàng hiểu ra, người trong kiệu không phải thương xót chi sĩ đắc đạo mà quả thực là một chân ma đầu đạm mạc vô tình. Hoả tuyến liệt diễm bao phủ toàn bộ Linh quận, nhất cử diệt sát tất cả những người mang theo địch ý.
Chân nhân, pháp sư, cao thủ võ đạo.. không có ai là thoát khỏi!
Liệt diễm nở rộ bao phủ toàn bộ quận thành, trong nháy mắt đã có gần một ngàn người mất mạng. khói đen bốc lên như cá voi hút nước đem rất nhiều âm hồn nuốt chửng vào trường phiên.
Ma đầu!
Trang Hận Ngọc cắn răng nhưng không thể làm gì. Nếu lúc này nàng rời đi, triều đình tất sẽ trị tội nàng và còn gây hoạ tới cửu tộc. Chỉ có tiếp tục ở lại nơi này, cấp mật báo về triều thì may ra còn có thể lấy công chuộc tội. Còn việc thần phục Thái Ất Tông…
Nàng còn có gia quyến phu quân, già trẻ lớn bé trong tộc nên không thể vứt bỏ được.
Trần Minh Hà ở bên cạnh cũng căng thẳng, chốc chốc lại thay đổi sắc mặt. Hắn hận triều đình tới thấu xương, nhưng bản tính vẫn là thuần lương, một màn xảy ra đếm qua đã tạo thành đả kích lớn với hắn, cũng làm hắn phải suy nghĩ nghiêm túc xem cứ tiếp tục đi theo Mạc Cầu có phải là lựa chọn chính xác hay không. Chỉ có tỷ đệ Điền thị, sau khi kinh ngạc thì lòng tràn đầy vui mừng. Nhất là Điền Ỷ, nàng nhìn về cỗ kiệu với ánh mắt rạng rỡ, mặt mũi tươi rói, lòng đầy mừng thầm.
Trong cỗ kiệu, Mạc Cầu khoanh chân đả toạ, quanh người có khói đen bốc lên, thỉnh thoảng lại có tiếng âm hồn gào thét. Mi tâm hắn hơi sáng, thần hồn chi lực phun trào tựa như có một bức tranh ở quanh người chậm rãi hiện ra.
Địa Ngục Đồ!
“Ông…”
Mắt hắn tối sầm lại, tại một không gian u lãnh, tĩnh mịch chợt có một đại điện cổ xưa xuất hiện trong ý niệm. Mạc Cầu ngồi ngay ngắn ở chính giữa tựa như thẩm phán quyết định sinh tử của chúng sinh, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Tuệ Nguyên sư thái, Thanh Tùng đạo trưởng, Kháng Kim Long…, hồn phách của đám người này đều tập hợp ở đây. Lúc này bọn họ đều bị gồng xiềng như phạm nhân chờ phán xét, không có sức chống cự.
Địa phủ, đại điện, Diêm La…
Thẩm vấn âm hồn. Tràng cảnh giống như trong truyền thuyết khiến người ta ghê sợ.
“Ma đầu.”
Tuệ Nguyên sư thái thân cao mã đại, tính tình ngay thẳng, dù chỉ còn hồn phách vẫn gào thét. “Có bản lĩnh thì giết lão ni, dù ta có chân chính đoạ xuống Địa phủ thì cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mấy loại thủ đoạn này đừng tưởng có thể doạ được ta.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Pháp tắc ở giới này khác thường, dù là thường nhân cũng có thể làm cho âm hồn xuất khiếu, các ngươi đều có linh trí. Quả thật là kỳ lạ.”
Hít vào một hơi rồi thở ra, Mạc Cầu tiếp tục mở miệng. “Ta biết, các ngươi đều có phương pháp gửi hồn, đoạt xá, thậm chí chuyển tu âm hồn chứng đạo, cho nên nếu có thể trả lời những câu hỏi của ta, tha cho các ngươi một mạng là việc có thể làm.”
Mấy người phía dưới tuy không còn nhục thân nhưng hồn phách ý niệm nghe xong cũng nổi lên một chút gợn sóng. Những lời Mạc Cầu nói ra là thực. Các bậc cao thủ như chân nhân bọn họ, pháp môn đó bọn họ đều có, nhưng muốn thi triển ra cũng không phải dễ dàng. Gửi hồn không cần phải nhiều lời, đem hồn phách ký sinh lên nhục thân chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Nếu nhục thân phàm nhân đó tinh nguyên quá yếu thì khó mà chịu nổi âm hồn của bậc chân nhân, cuối cùng vẫn là cái chết. Trừ phi bọn họ cam tâm tình nguyện tán đi tàn hồn, đem ký ức lưu lại để cho người khác sử dụng.
Còn việc đoạt xá cũng có rất nhiều hạn chế. Tìm được người thích hợp đã khó, tìm được rồi, sau khi đoạt xá, vì nguyên thần và nhục thân không tương thích nên tu vi khó mà khôi phục lại cảnh giới ban đầu. Chỉ có âm hồn chứng đạo, ở ngoại giới vô cùng khó đạt thành tựu, dễ biến thành ma đầu trong mắt mọi người thì ở trong này lại thuộc về chính đạo. Nhưng muốn thành tựu âm hồn chứng đạo cũng không phải việc dễ.
Nói chung mấy việc này đều cần thời gian tĩnh công, thời gian tế lễ, thi pháp mới có thể hoàn toàn thoát ly nhục thân được. Mà bọn họ hiện giờ nhục thân đều đã bị chém giết, vội vàng chứng đạo sẽ dẫn tới bản thân bị lệ khí xâm nhập hoá thành lệ quỷ.
Kết quả cuối cùng thế nào không ai dám nói trước.
“Chuyện này là thật?” Kháng Kim Long là người đưa ra câu hỏi. Hắn còn có chí lớn chưa tròn, trong lòng tràn đầy hào hùng nên không cam tâm thân tử đạo tiêu như vậy.
“Đương nhiên.” Mạc Cầu gật đầu, lạnh nhạt. “Mạc mỗ không cần phải nuốt lời với mấy tên vãn bối như các ngươi.”
“Vãn bối?” Lục Liễu tiên tử chớp mắt nghi hoặc. “Các hạ là ai?”
Người khác thì không nói, nhưng mấy người như Tuệ Nguyên sư thái, Thanh Tùng đạo trưởng đều là các cao nhân tiền bối tuổi gần một trăm, ngay cả Thiên sư đương triều cũng chỉ cùng thế hệ, vậy mà người này lại gọi họ là vãn bối?
“Ta à…”, Mạc Cầu cười nhạt. “Thế nào, Trác Bạch Phượng không nhắc tới việc Thái Ất Tông còn có một trưởng bối hay sao?”
Yên lặng.
Kháng Kim Long không rõ câu chuyện lắm, những người còn lại thì hồn phách đều chịu rung động lớn, tất cả chỉ vì một cái tên.
Trác Bạch Phượng!
“Nữ ma đầu kia…”, hồn phách của Tuệ Nguyên sư thái rung chuyển. Cảm xúc kinh, nộ, sợ hãi liên tiếp hiện ra, sau đó là ngốc trệ. “Ngươi là tiền bối của nàng ta?”
“Không thể nào!”
Thần niệm của nàng gào thét muốn khiến hồn phách ly tán, những người khác cũng cực kỳ kích động.
“Ta nhớ…”, vị chân nhân đến từ Phiếu Miểu Tông kia khàn giọng. “Thời khắc ma đầu kia táng mạng đúng là có đề cập tới việc sẽ có một tiền bối vì nàng mà báo thù.”
Không gian lại một lần nữa tĩnh lặng. Tất cả cùng nhận thêm một lần rung động.
“A…”, Mạc Cầu nheo mắt. “Xem ra năm đó Trác Bạch Phượng đã làm không ít chuyện, điều đó làm ta cảm thấy rất hiếu kỳ.”
“Tiền bối.” Kháng Kim Long không biết về Trác Bạch Phượng, lại không biết cái tên đó đại biểu cho cái gì, hắn lên tiếng. “Tiền bối muốn hỏi về cái gì?”
“Ta thấy hứng thú với công pháp của các ngươi.” Mạc Cầu thu liễm tinh thần, cúi mắt nhìn chúng hồn sau đó chuyển sang Tuệ Nguyên sư thái. “Đem Định Thân Chú và năng lực bộc phát nhục thân chi lực giao ra, ta có thể thả hồn phách của ngươi rời đi.”
“Đánh rắm.” Tuệ Nguyên sư thái rống lên, thần hồn chấn động. “Ngươi đừng mơ tưởng, lão ni dù hồn phi phách tán cũng không giao cho ngươi cái gì…”
“Bành.”
Nàng còn chưa dứt lời, hồn phách đột nhiên bạo tán, một cái đại ấn lấp loé u quang xuất hiện. Đại ấn đánh nát hồn phách, sau đó một viên bảo châu xuất hiện thả ra vầng sáng bao bọc hồn phách tiêu tán lại. Tiếp sau đó lại xuất hiện một mặt gương đồng, mặt kính lấp loé lưu quang xuyên qua tàn hồn để cướp đoạt ký ức bên trong hồn phách.
Lục Nhân Thần Binh!
Môn thần thông này sớm đã dung nhập vào Địa Ngục Đồ, hoá thành pháp binh trấn áp một phương địa ngục này.
Không bao lâu sau, hồn phách tiêu tán, Mạc Cầu ra điều suy nghĩ rồi mới thu hồi pháp binh. “Mạc mỗ hỏi các ngươi là không muốn phải phiền phức.” Hắn chậm rãi nói. “Phương giới vực này là do thần hồn của ta huyễn hoá mà thành, tất cả có mười tám tầng địa ngục, các ngươi có thể chậm rãi hưởng thụ. Hoặc là… trực tiếp bị ta đánh tan hồn phách, cướp đoạt đi ký ức.”
“Hừ.” Mắt thấy hảo hữu bị hồn phi phách tán, Thanh Tùng đạo trưởng cảm thấy bi thương nhưng lại không bị hù doạ, hắn chỉ nói. “Các hạ thần thông kinh người, chúng ta bội phục, nhưng sưu hồn đoạt phách thì khó mà đoạt được pháp môn hoàn chỉnh. Ngươi muốn có được truyền thừa của bần đạo thì cứ nằm mơ.”
“Vậy cũng được.” Mạc Cầu gật đầu, cũng không miễn cưỡng đối phương, hắn bấm tay nhẹ nhàng bắn ra.
“Ông…”
Hư không phía sau Thanh Tùng đạo trưởng vỡ ra, để lộ cảnh tượng Hàn Băng địa ngục như một cái miệng lớn nuốt đối phương vào trong đó.
“A!” Tiếng kêu thảm vang lên rồi im bặt.
“Còn các ngươi?” Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn những người khác.
“Tiền bối.” Lục Liễu tiên tử than nhẹ, thần niệm khẽ động hoá thành từng quyển sách. “Vãn bối có ba quyển Lục Diệp Tâm Kinh, một quyển Lang Gia Bảo và một bộ Linh căn bí yếu. Sở học cả đời đều ở trong đó.”
Ý niệm Mạc Cầu vừa động, hào quang liền phủ xuống cuốn đám bí tịch vào trong. Hào quang rung lắc, các bản bí tịch liền biến mất không thấy đâu nữa.
“Ừm.” Trầm ngâm một lúc sau Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Rất tốt. Ngươi có thể rời đi.”
Nói xong hắn vung tay áo, hư không bên cạnh Lục Liễu tiên tử vỡ ra, để lộ cảnh giới trong hiện thực. Xiềng xích trên người nàng cũng lần lượt thối lui.
“Tiền bối…”
Lục Liễu tiên tử đảo qua ngoại giới, nàng cảm thấy hồn phách như muốn ly tán. Việc này đã là quy tắc của thiên địa. Nhục thân tiêu vong, nếu không có bí pháp, tam hồn thất phách của tu sĩ sẽ tan biến đi trong trời đất. Phúc bản quy nguyên. Dù cho có bí pháp thì vội vàng ly thể cũng khó tồn tại được lâu. Bên ngoài là nơi nào đó hoang vu, có thể tìm được người phù hợp để phụ thể hay không cũng còn khó nói.
Thở ra một tiếng, Lục Liễu tiên tử thu hồn phách lại, hoá thành một sợi khói xanh lao về phía xa.
“Bành!”
Đúng lúc ấy Địa Ngục Đồ đột nhiên chấn động, một đạo lưu quang theo sát phía sau, thậm chí xuất phát sau mà lại đi trước, nhảy ra khỏi Đụa Ngục Đồ đâm xuống lòng đất.
Chính là vị chân nhân của Phiếu Miểu Tông kia.
“Thú vị!” Mạc Cầu nhíu mày.
Thần hồn chi lực của đối phương so với hắn thì chẳng khác nào giun dễ, vậy mà lại có thể thoát khỏi ràng buộc. Phiếu Miểu Tông không hổ là tông môn sở trường ám sát. Ý niệm vừa động, một vòng điện quang đã hiện ra, lướt qua âm hồn vừa đào tẩu kia.
Thiên Lôi Kiếm.
“Bạch.”
Lôi đình ầm ầm nổ tung.
Lôi đình chí cương chí dương chính là khắc tinh của âm hồn, trong nháy mắt đã đem nó tiêu diệt. Có điều ký ức của đối phương cũng không thu thập được nữa.
Mạc Cầu không thất vọng, hắn vung tay khép kín Địa Ngục Đồ, quay thần niệm nhìn xuống Kháng Kim Long hỏi. “Các hạ định lựa chọn thế nào đây?”
“Tiền bối.” Kháng Kim Long hồn phách ngưng thực hoá thành thân người, hắn không bận tâm đến kết quả của mấy người trước mà chắp tay. “Pháp môn của vãn bối có thể lọt vào pháp nhãn của tiền bối, đó thật là một niềm vinh hạnh, có giao ra cũng không sao cả. Có điều, bên ngoài nơi này là dã ngoại hoang vu, sợ không có người sống. Lúc này thần hồn của ta ra đó cũng không tồn tại lâu được. Không bằng chúng ta làm một giao dịch?”
“Giao dịch gì?” Mạc Cầu có chút hăng hái nhìn đối phương.
“Ngoại trừ công pháp, Kháng mỗ ở Thanh Long Hội còn có một chỗ bảo tàng, ta nguyện dâng bảo tàng ra, chỉ cầu tiền bối có thể mang ta đi một đoạn đường.” Kháng Kim Long đáp. “Bảo tàng kia có nhiều linh vật, chắc sẽ không làm tiền bối thất vọng.”
“Việc đó có thể.” Mạc Cầu gật đầu, sau đó vén rèm xe nhìn Trang Hận Ngọc ở bên ngoài mở miệng. “Chút nữa sẽ đến một địa phương.”
“Vâng.” Trang Hận Ngọc còn chưa hết kinh ngạc vì vừa nãy có thần hồn bay ra, lúc này vội thu liễm suy nghĩ, gật đầu xác nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận