Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 109: Chiến

Trong bóng đêm, thị lực vốn bị hạn chế, lại thêm mưa rơi nặng hạt cản trở tầm nhìn nên rất khó quan sát được xa. Tần Thanh Dung không hề biết hoàn cảnh hiện tại của Mạc Cầu. Chỉ biết sau một tiếng rống, những mũi ám tên không còn được bắn ra nữa, sau đó là tiếng va chạm của kim thiết vang lên rồi ngày một nhỏ lại.
Chắc Mạc Cầu bị đối phương phát hiện tung tích nên không thể hỗ trợ nàng nữa.
Hiện tại Tần Thanh Dung chỉ có một mình và phải đối mặt với hai cao thủ của nha môn.
“Xem ra đại nhân đã ra tay rồi.” Hai tên bổ khoái liếc nhìn nhau, tinh thần căng cứng cũng được thả lỏng. “Chỉ còn lại tiểu cô nương kia thôi.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt hai tên này biến đổi trở nên quỷ dị. Một tên hoa chân múa tay, ánh mắt dò xét thân thể Tần Thanh Dung từ trên xuống dưới.
“Cứ như vậy mà giết đi thì thật lãng phí.”
“Cẩn thận một chút.” Tên còn lại nhíu mày. “Có thể khiến chúng ta mất nhiều thời gian truy đuổi như vậy, nàng ta không dễ đối phó, cẩn thận không lại lật thuyền trong mương đấy.”
“Biết rồi.” Tên lúc đầu gật gật. “Chúng ta đánh gãy chân tay nàng trước, rồi thong thả chơi đùa cũng không muộn.”
“Ngươi biết vậy là tốt rồi.”
Trong lúc hai tên này nói chuyện, chúng vẫn từng bước từng bước lại gần khiến Tần Thanh Dung càng căng thẳng hơn. Nàng lùi lại mấy bước rồi xoay người nhằm bóng tối chạy đi.
“Muốn trốn?” Hai tên bổ khoái cười lạnh. “Lúc nãy chúng ta còn kiêng dè không dám xuất toàn lực, ngươi lại tưởng có thể trốn được sao?”
Dứt lời, hai người trái phải giáp công rồi cùng xông đến. Tốc độ của chúng phải nhanh hơn trước chừng năm, sau phần.
Mưa vẫn không ngừng rơi, từng hạt như hạt ngọc treo giữa đất trời.
Hàn phòng gào thét khiến dã thú trong rừng đều run lẩy bẩy. Mạc Cầu nhẹ liếm những giọt nước lạnh lẽo đọng lại trên môi, trong lòng hắn cũng trở nên lạnh lẽo theo.
Hai mắt hắn nhắm lại, lồng ngực phập phồng, đao kiếm trong tay bỗng ngừng cả lại.
Tình huống đã trở nên thế này, đành đánh cược vậy!
Sát ý sinh ra từ người hắn vô tình khiến Lăng Vạn cũng phải biến sắc, vẻ tiếu ý cũng theo đó biến mất.
“Coong...”
Trường đao run rẩy, còn kiếm thế ổn định. Thân hình Mạc Cầu như chuông, tay giống họng pháo mang theo kình lực từ dưới chân truyền lên, cả người hắn dường như không có một kẽ hở nào.
Luận tu vi, hắn mới chỉ là một cao thủ Đoán Cốt. Luận thực lực, hắn có thể so với đám cường giả Luyện Tạng. Nhưng cảnh giới võ học của hắn lại có thể so với Lăng Vạn, Chung Vân Triệu. Hai người này đều là cao thủ Hậu thiên, thậm chí mạnh hơn những cao thủ Hậu thiên bình thường một bậc.
Khi hắn bình tĩnh trở lại, đao kiếm tương hợp, cả người hắn sừng sững như một tòa núi lớn, thế phòng ngự không gì phá nổi.
“Tốt lắm.” Dù là đối thủ của mình, Lăng Vạn không khỏi thầm khen. “Chừng ấy tuổi đã có võ nghệ như thế, hôm nay ngươi không chết, sau này chắc chắn thành tựu sẽ vượt xa Lăng mỗ. Chỉ tiếc là...”
Hắn than nhẹ, thân thể lại di động.
“Li!”
Ưng lệ phá không. Lăng Vạn quỳ gối đập mạnh xuống đất, thân thể bay lên không trung, cả người tạo thành một vòng cung lao thẳng tới Mạc Cầu.
Đòn thế đơn giản, năm ngón tay khẽ chụp nhưng uy thế lại vô cùng mãnh liệt. Chiêu thức nhìn như có phần giản đơn lại khiến cho người ta có cảm giác như núi cao kiên cố cũng có thể bị nó lật ngược.
Mạc Cầu cảm thấy cổ họng và làn da căng lên, lông tơ dựng đứng, cơ bắp co rút mãnh liệt. Chỉ một thoáng là hắn đã nhìn ra được chiêu này nhằm tới cổ họng mình. Với lực lượng của đối phương, một trảo này chỉ rơi vào trên thân thể, dẫu có Thiên La Công bảo vệ, hắn sợ là da thịt mình cũng không chịu nổi.
Đao kiếm trong tay hắn đồng thời run lên. Mạc Cầu phát lực, bùn đất dưới chân văng ra tứ tung, đao kiếm xoay ra thành vòng đón trảo thế đột kích.
Giờ khắc này, cơ thể hắn và binh khí đã hòa làm một thể. Đao kiếm như là một phần kéo dài của cơ thể hắn. Tống Thị Đao Pháp và Thanh Phong Kiếm Pháp càng tương hỗ hòa hợp.
“Đương...”
Đôi tay có thể so với kim thiết của Lăng Vạn va chạm cùng với đao kiếm của Mạc Cầu. Thân hình đang ở giữa không trung của Lăng Vạn bị ngăn trở, hắn nhanh chóng biến đổi chiêu thế, song trảo liệt không tạo thành hơn mười đạo tàn ảnh.
Liệt Không Thiên Kích!
Đây là sát chiêu trong Ưng Trảo Công của hắn. Mỗi lần tấn công đều nhằm vào những phương hướng bất ngờ quỷ dị mà đối thủ không lường trước được khiến cho đối thủ mỏi mệt tránh né, sau cùng là mất mạng.
Từ trên cao nhìn xuống, bùn nhão bị kình lực ép văng ra bốn phía.
Hai chân Mạc Cầu hạ xuống mặt đất, hắn hạ thấp đầu gối rồi vận kình. Mặt đất dưới chân hắn nổ tung tạo thành vô số vệt bùn từ người hắn bắn ra bốn phía như những con linh xà vặn vẹo.
Long Xà Kình!
Có thể tu luyện Long Xà Kình đến mức này thật khiến người ta phải kinh ngạc thán phục.
Cự lực bùng nổ, thân thể Mạc Cầu giống như lò xo bị dồn nén, đao kiếm đan xen nghịch thế mà lao vút lên.
“Đông...”
Hai người va chạm giữa không trung. Sau va chạm, Lăng Vạn nhẹ nhàng đáp xuống đất còn Mạc Cầu thì ngã lộn ra sau hơn một trượng, lăn thêm một vòng mới đứng lại được.
Thực lực mạnh yếu giữa hai người thế nào đã rõ. Nhưng sắc mặt Lăng Vạn lại vô cùng khó coi.
Hắn là cao thủ Hậu thiên, dù căn cơ trước kia không ổn định nhưng dù sao cũng là người tu ra Chân khí, không thể đánh đồng với võ giả Luyện thể thông thường. Thế mà bây giờ...
Hắn đường đường là tổng bộ đầu của Giác Tinh Thành, giao chiến với một tên đại phu trẻ tuổi mà chỉ hơi chiếm được ưu thế. Kết quả này là một nỗi sỉ nhục đối với lòng tự tôn của hắn.
“Được. Được lắm!”
Lăng Vạn nhe răng cười, nội kình bốc lên bừng bừng. Cả người hắn bốc lên kình khí lăng lệ phóng tới Mạc Cầu.
Nhưng hắn vừa mới di chuyển, từ trước mặt đã có chín chuôi phi đao phóng tới.
Thiên Tự Cửu Đả.
Trong khoảng cách gần, công phu ám khí này đủ khiến cho cao thủ Luyện Tạng phải nghiên chỉnh đối phó, không dám xem thường nhưng với một người như Lăng Vạn thì lại không có mấy tác dụng.
Hai mắt hắn liếc nhìn, đôi tay nhẹ nhàng đánh ra đã hất văng đám phi đao của Mạc Cầu sang bên cạnh. Nhưng cũng nhờ vậy mà kình lực trong người hắn đã bị tán ra mất một ít.
“Hây!”
Trong tiếng quát vang lên, đao kiếm trong tay Mạc Cầu cùng múa. Đao quang sắc bén kết hợp với kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp ngăn trước trảo thế.
Bộ pháp dưới chân hắn cũng biến hóa không ngừng, thân hình hắn lúc thì sang trái, khi sang phải, rất nhiều kình lực của đối phương bị hắn thuận thế nhờ Long Xà Kình tán xuống mặt đất. Cùng lúc đó hắn kết hợp sử dụng cả ám khí để tranh thủ thời gian thở dốc hồi sức.
Tình cảnh hắn quả thực gian nan nhưng vẫn đang gắng gượng chật vật chống đỡ.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Hai người chém giết kích liệt. Những nơi hai người đi qua bùn đất tung tóe, cây cối đổ gẫy hàng loạt. Trông hai người không khác gì hai con mãnh thú đang quần thảo cắn xé.
Sau mười mấy chiêu, Mạc Cầu càng đánh càng chật vật, khóe miệng đã có máu chảy nhưng xung quanh phạm vi một thước từ thân thể hắn, Lăng Vạn vẫn không tài nào công phá được.
Tu vi hắn yếu hơn, thực lực cũng kém xa, hắn hoàn toàn dựa vào võ kỹ để chống đỡ như thế.
Đây mới chính là thiên tài võ học sao?
Bản thân Lăng Vạn trải qua tu hành cực khổ bao nhiêu năm, gặp được cơ duyên xảo hợp mới có thành tựu Hậu thiên, thế mà vẫn không bằng người khác?
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác ghen ghét và phẫn nộ, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo hung ác, ra tay không hề lưu thủ.
“Hây!”
Từ trong cơ thể hắn, một luồng nhiệt khí bùng phát ra xung quanh, quét sạch tứ phía.
“Đi chết đi.”
Trảo thế lại đánh tới, trảo ảnh phiêu hốt bất định tụ lại giữa trời, kình lực chí cương chí dương bổ nhào về phía Mạc Cầu.
“Ầm!”
Thân thể Mạc Cầu cứng đờ, đao kiếm trước người hắn vỡ tan, cả người hắn văng ra đến mấy trượng, ngã rầm xuống phía trên cái xe lừa.
“Rầm rầm!”
Cái quan tài làm bằng gỗ phổ thông không chịu nổi một kích, dư lực từ va chạm khiến nó vỡ vụn.
“Chết đi.” Lăng Vạn nhảy lên thật cao, tiếp tục đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận