Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 623: Tán Hoa lão tổ

Độn quang của Tán Hoa lão tổ rất đặc thù ở Vân Mộng Xuyên. Thất thải hào quang vượt ngang chân trời, vẻ lộng lẫy mang theo một cỗ khí thế hư ảo, người thường nhìn vào không tự chủ được và tâm thần sẽ bị mê loạn, khó kiềm chế.
Độn quang dừng lại phía trên trụ sở Thương Vũ Phái. Phùng Cô Nhạn nhắm hai mắt, hận ý trong lòng khó mà hoá giải.
“Chủ thượng, mặc dù Mạc Cầu kia mặc dù nổi danh bởi đan đạo nhưng thực lực không yếu. nghe nói nguyên thiếu chủ của Ma Y Giáo là Nguyên Thiên Y cũng mất mạng trong tay hắn. Đối phương cũng không thiếu âm hiểm, là người có thù tất báo. Chu Vân Nghê bị hắn tập kích giết chết nhưng Chu gia cũng chưa dám làm gì.”
“Nguyên Thiên Y không tính là gì, nhưng có thể dùng tu vi Kim Đan sơ kỳ giết đối phương thì hắn quả thực bất phàm.” Tán Hoa lão tổ cười nhạt một tiếng. “Có điều… cuối cùng tu vi không đủ, thực lực mạnh thì cũng có hạn.”
Nói xong hắn quét mắt nhìn mỹ nhân bên cạnh. “Sợ là ngươi phải thất vọng rồi, phía dưới không có khí tức của hắn.”
“A!” Phùng Cô Nhạn nhíu mày. “Ta không nghe thấy tin hắn muốn đi Vân Mộng Thuỷ Quyển mà. Xem như vận khí của hắn tốt, chỉ cần muội tử Kiều Tịch không làm chậm trễ việc của chủ thượng là được.”
“Ừm…”, Tán Hoa lão tổ lắc đầu một lần nữa. “Vương Kiều Tịch cũng không ở đây.”
Nói xong độn quang hạ xuống dưới. Thất thải độn quang rất gây sự chú ý, người của Thương Vũ Phái sẽ không thể không phát hiện ra. Lúc đó Tiết Lục Y đã sớm có mặt.
“Tiền bối.” Tiết Lục Y chắp tay thi lễ. “Không biết quý nhân giá lâm để đón tiếp từ xa, xin…”
Nàng còn chưa dứt lời thì Tán Hoa lão tổ đã khoát tay cắt ngang. “Vương Kiều Tịch đâu?”
“Việc này…”, Tiết Lục Y sững người, nàng ngẩng đầu lên, thần hồn trống rỗng mờ mịt, nói trong vô thức. “Mạc trưởng lão đi xa, sư tỷ đến đưa tiễn, lúc này chắc cũng đã rời khỏi Thiên Nhai đạo tràng. Lúc trước Tam Biện tiên sinh mời sư tỷ đến làm khách, nếu Mạc trưởng lão rời đi, có lẽ sư tỷ đang trên đường đến đó.”
“Ừm.” Tán Hoa lão tổ gật đầu, vung tà áo dài. “Đi.”
Dứt lời, độn quang đã vút xa đến vài dặm. Sau một lúc Tiết Lục Y hồi phục tinh thần, sau lưng toát mồ hôi lạnh, đôi mắt đẹp còn chưa hết hoảng sợ, ngay cả thân thể cũng run lên.
“Chưởng môn.” Lương Hồng tiến lên một bước, vẻ mặt căng thẳng. “Độn quang này…”
“Là Tán Hoa lão tổ.” Tiết Lục Y nghiến răng. Lúc này nàng đã thay Vương Kiều Tịch đứng đầu Thương Vũ Phái. Nàng quay đầu vội quát lên. “Nhanh thông báo cho sư tỷ để nàng nhanh chóng quay lại đạo tràng.”
“Rõ.” Lương Hồng gật đầu, vội quay người rời đi đưa tin. Tông môn có thủ đoạn dùng trong lúc khẩn cấp có thể nhanh chóng liên lạc với Vương Kiều Tịch, có điều đối phương đã tìm tới cửa, có lẽ sớm đã có chuẩn bị.
Nghĩ đến đây Tiết Lục Y không khỏi biến sắc. Sao lại trùng hợp như vậy?
Nếu Mạc trưởng lão chưa đi, có hai vị Kim Đan toạ trấn, lại thêm trận pháp của Thương Vũ Phái thì địch nhân dù cường mạnh cũng không sợ. Ít nhất có thể kiên trì đến lúc có thêm viện binh của đạo tràng. Nhưng hiện giờ, mọi chuyện đều đã muộn!
“Chủ thương.” Trong độn quang, Phùng Cô Nhạn chớp mắt nói. “Đây dù sao cũng là địa bàn của Thiên Nhai đạo tràng, nếu chậm trễ thì sẽ có Kim Đan tới, chủ thượng mặc dù không sợ nhưng cũng không tránh khỏi có phiền toái. Chi bằng… trước tiên ta đến chỗ của muội muội Kiều Tịch trước?”
“Ừm.” Tán Hoa lão tổ nhẹ gật đầu. “Cũng được.”
“Vâng.” Phùng Cô Nhạn mỉm cười, bàn tay vung lên, đồ vật mang đủ màu sắc như bươm bướm từ trong tay áo nàng bay ra, không bao lâu đã phát tán ra bốn phía.
Sóng nước không động, có một chiếc thuyền con đang lặng lẽ đậu trên đó. Giữa thuỷ vực mênh mông, chiếc thuyền chỉ như một chấm nhỏ, tốc độ không nhanh không chậm nhưng để lại sau lưng một vệt sóng dài.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên đó, ánh mắt có một nổi buồn vô cớ. Dù hắn cô độc đã quen nhưng lần này chia ly không biết năm tháng nào mới có thể gặp lại cố nhân, thậm chí rất có thể sẽ bị chia cách bởi sinh tử. Hắn chưa tận lực áp chế cảm xúc trong lòng mà để mặc cho nó hiển hiện, chờ thời gian trôi qua mà dịu lại.
Một lúc sau.
“Cái gì?” Mạc Cầu nhướng mày nhìn sang bên cạnh. Tại đó có một thân ảnh xinh đẹp diễm lệ đang mỉm cười.
“Mạc đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt.”
“Là ngươi.” Mạc Cầu khẽ nheo mắt, hắn nhớ ra đã từng gặp người này một lần, chính là Thiên nữ Phùng Cô Nhạn của Tán Hoa Phái. Mặc dù không biết vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây nhưng trong lòng hắn có một dự cảm bất thường.
“Ngươi gặp ta có việc gì?”
“Cũng không có việc gì lớn.” Phùng Cô Nhạn vỗ nhẹ lên trán. “Chỉ là gia chủ của ta xuất quan gần đây, nghe nói muội muội Vương Kiều Tịch chứng được Kim Đan nên rất mừng, hiện giờ đang đi tìm nàng. Lại nghĩ, chẳng bao lâu ta sẽ lại có thêm một vị muội muội.”
Hai chữ muội muỗi vang lên, trong lòng nàng cũng thoáng trầm xuống. Xem ra, nàng cũng không thực lòng mong mỏi có vị muội muội này.
Pháp hoa của Tán Hoa Phái làm cho nàng chỉ biết trung trinh với Tán Hoa lão tổ, tình yêu cũng là việc vốn mang theo ích kỷ, không dễ chia sẻ với người khác được.
Mạc Cầu nheo mắt mà không đáp.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì.” Phùng Cô Nhạn cười khẽ. “Trúc lão của Thiên Nhai đạo tràng đi Vân Mộng Thuỷ Quyển, Cao đạo hữu có việc ra ngoài cũng không có mặt ở đạo tràng, cho nên sợ là…”
Nàng còn chưa dứt lời, thân hình đột nhiên cứng đờ, một đại thủ đột ngột xuất hiện xuyên thủng ngực nàng.
“A…”
Phùng Cô Nhạn không đổi sắc mặt, thân hình bị liệt diễm đốt cháy dần hoá thành tro tàn, chỉ có ánh mắt vẫn đầy khinh miệt nhìn Mạc Cầu.
“Việc đã đến nước này, ngươi có thể làm gì?”
Mạc Cầu cúi đầu, sắc mặt ngưng trọng. Tán Hoa lão tổ hoàn toàn khác Nguyên Thiên Y, Chu Vân Nghê. Hắn là Kim Đan hậu kỳ, phòng nhãn toàn bộ Vân Mộng Xuyên cũng là một nhân vật có tiếng tăm vang dội. Mạc Cầu tự tin vào bản thân nhưng cũng biết mình rõ ràng không phải là đối thủ của hắn.
Ý niệm vừa động, mạch máu trong người hắn chạy dồn.
“Hoa…”
Liệt diễm nồng đậm nhanh chóng bốc lên bao phủ toàn thân, một viên hoàn to tròn óng ánh chuyển động ở bên trong với tốc độ rất nhanh.
“Bạch!”
Một dải hoả diễm hư ảo vượt ngang hư không bay thẳng về nơi xa.
U Minh Hoả Thần thân!
Môn pháp thân này diễn dịch từ Tất Phương chân ý, nó không chỉ giúp khả năng khống hoả của Mạc Cầu tăng lên mà còn làm cho tốc độ di chuyển của hắn nhanh hơn gấp bội. Độn quang vừa loé lên đã biến mất, không bao lâu liền vượt qua trăm dặm.
Phía trên hòn đảo, Vương Kiều Tịch chưa kịp rời đi, nàng mặc bạch y chắp tay sau lưng đứng ở một thạch đình nhìn về phương xa, cả người như hoá thành một pho tượng.
Thật lâu sau, rung động bên hông mới làm cho nàng hoàn hồn. Nàng không nhìn tin nhắn ngay mà đưa mắt nhìn mặt nước lặng rồi mới than nhẹ, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tâm pháp vận chuyển, tạp niệm trong thức hải nhanh chóng ổn định.
Không biết qua bao lâu nàng mới mở mắt, lấy ngọc giản, tin tức trong đó khiến nàng nhíu mày quay đầu nhìn về hướng đạo tràng. Ý niệm vừa động nàng đã đằng không bay lên. Một khắc sau, đôi mắt đẹp hiện lên một tia mừng rỡ.
“Bạch!”
Nơi chân trời xa có một đạo ba động đang cấp tốc bay tới, khí tức quen thuộc làm nàng hít sâu một hơi.
“Ngươi sao lại đến đây?” Vương Kiều Tịch mở miệng cười. “Xem ra ngươi cũng nhận được tin tức.”
“Ừ.” Mạc Cầu hiện thân, gật đầu bình thản. “Xem ra ta chưa tới muộn.”
“Kỳ thực…”, Vương Kiều Tịch nói giọng chần chừ. “Ngươi không cần phải quay lại.”
“Sự việc ở đạo tràng sợ là không ổn.” Mạc Cầu lắc đầu, há miệng chưa kịp nói thì thần sắc trở nên ngưng trọng. “Hắn đến rồi.”
Thất thải hào quang từ xa bay tới không chút che giấu, tốc độ nhanh khiến hai người phải giật mình, thân thể căng ra. Mạc Cầu lấy ra một viên đan dược, ánh mắt cương quyết. Hắn than khẽ một tiếng rồi nuốt vào.
Viên đan dược này dùng tinh huyết của Kim Ngân Linh Vĩ luyện chế mà thành, dung hợp với mấy chục loại linh dược hiếm thấy, có thể làm cho thọ duyên của tông sư Kim Đan kéo dài thêm trăm năm. Mạc Cầu chỉ có một viên như thế.
Phục dụng đan dược này vào cần tĩnh tâm ngưng thần, chầm chậm thu nạp dược lực mới có thể phát huy hết diệu dụng, hiện giờ hắn dùng nó để ổn định thương thế trong thể nội chưa hồi phục hết. Hắn không nghĩ tới duyên thọ, với người khác thật là một sự phung phí rất lớn.
“Thật không ngờ, hai người các ngươi còn chưa rời đi?” Từ chân trời truyền đến tiếng thở dài, ẩn hiện xen với giọng điệu tức giận. “Xem ra hai người thật là tình chàng ý thiếp, tiếc là lão tổ ta đây không thấy vừa mắt. Các ngươi đã không tách ra, vậy thì cùng ở lại đây đi.”
Dứt lời, một mảnh tử vân trên trời khuếch trương, đón đầu đánh tới.
Pháp bảo Tử Vân!
Đây là một kiện pháp bảo tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Mộng Xuyên, nội uẩn ngũ khí Tiên thiên, xuất xứ từ Nguyên Anh có thể luyện hoá vạn vật trong thiên địa, Kim Đan nhập vào bên trong cũng sẽ hoá thành một vũng nước đặc.
Đối phương vừa ra tay, Vương Kiều Tịch không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn, song kiếm đen trắng trên người rơi xuống bất lực.
“Đi.” Mạc Cầu quát khẽ, thân hình chuyển động, kéo theo Vương Kiều Tịch nhanh chóng lùi lại phía sau.
Kim Đan hậu kỳ!
Tồn tại bậc này hai người không thể là đối thủ, chỉ có thể tìm đường đào mệnh. Cũng may nơi này cách Thiên Nhai đạo tràng không xa, cơ hội không hẳn là không có.
“Muốn trốn?” Bên trong hào quang, Tán Hoa lão tổ cau mày. “Các ngươi trốn được sao?”
Dứt lời, thất thải hào quang vượt ngang chân trời, phi tốc lướt đến. Mạc Cầu không quay đầu cũng phát giác ra sát cơ đang nhanh chóng tới gần, thiên địa nguyên khí xung quanh cũng cuộn lên theo ý niệm của đối phương.
Hắn khẽ bấm pháp quyết, bên trong thức hải, một đầu hư ảnh Tất Phương lặng lẽ hiện ra, liệt diễm sau lưng hướng về hai bên nở rộ như một đôi cánh vỗ nhẹ, độn quang lập tức tăng mạnh.
“Oanh!”
Khí lẵng cuồn cuộn vang ra đến vài dặm. Vương Kiều Tịch được Mạc Cầu ôm trong lồng ngực, gương mặt thoáng ửng đỏ rồi nhanh chóng hoàn hồn, đôi mắt đẹp ngưng trọng, hai thanh phi kiếm trên người giao nhau xoay tròn giữa trời.
“Tranh…”
Tiếng kiếm ngân vang lên khe khẽ, âm thanh không lớn nhưng ảnh hưởng đến lực lượng nguyên từ. Tốc độ phi độn của Mạc Cầu tuy nhanh nhưng đạt tới trình độ này cũng khó cùng lúc thống ngự biến hoá của nguyên khí quanh mình. Kiếm ý của Vương Kiều Tịch lặng lẽ tan ra trước trở ngại, phá vỡ sự giam cầm, lực lượng nguyên từ một lần nữa làm tốc độ độn quang của Mạc Cầu lại tăng lên.
Thủ đoạn này không tính là phức tạp hay tinh diệu. Thần niệm Mạc Cầu quét qua là thấy ngay nhưng không làm theo được. Pháp môn này liên quan đến pháp môn Âm Dương Nguyên Từ mà Vương Kiều Tịch tu hành, không có căn cơ đó thì không thể thi triển được. Giống như người khác, nếu không tu hành pháp môn Mạc Cầu truyền xuống thì cũng không có khả năng thi triển ra U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn, uy lực càng không giống nhau được.
Nội khu bất đồng, pháp môn tất sẽ biến đổi theo. Ý niệm vừa động, Tán Hoa lão tổ cảm thấy mất mặt nhưng độn quang của hai người phía trước được gia trì đã ngang với tốc độ của hắn. Tán Hoa lão tổ hừ một tiếng rồi nhấc tay phóng ra ngũ thải kỳ quang. Trong vầng sáng ẩn chứa Ngũ hành, âm dương, biến hoá khó lường.
Bất luận là Hoả pháp, Kim hành, thổ công đều được bao dung ở trong. Kỳ quang phủ xuống, độn quang của hai người Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch như bị hãm trong một vũng bùn.
“Đây là pháp môn gì? Dường như nó có thể tuỳ ý biến hoá công pháp căn bản?”
Mạc Cầu không có lời giải thích, đại nạn ở trước mắt, hắn không chút do dự tế ra Thiên Lôi Kiếm, tay áo dài vung lên, ba mươi sáu đạo kiếm quang hiện ra sau lưng. Kiếm quang như tơ dựng lên thẳng tắp.
“Coong!”
Ba mươi sáu đạo kiếm quang đan xen giữa trời rót thành một đại trận bao trùm phương viên hơn mười dặm, hướng về đột kích của lão tổ mà tới.
Kiếm Quang Phân Hoá, Kiếm Khí Lôi Âm, Luyện Kiếm Thành Tia… ba đại thần thông kiếm đạo cùng nhau xuất hiện. Cùng lúc đó, Mạc Cầu đột nhiên quay người, đôi mắt lấp loé u quang, liệt diễm quanh thân tụ lại phun nhập vào bên trong kiếm quang, một lần nữa gia tăng uy năng của kiếm trận.
“Oanh…”
Tiếng động kinh thiên vang lên, thế công của Tán Hoa lão tổ bị đình trệ rồi bị kiếm quang cuốn ngược về sau.
“Tốt lắm.”
Hai mắt Tán Hoa lão tổ sáng lên, hắn không nhịn được thốt ra một câu tán thưởng, độn quang cũng dừng lại.
“Chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ mà có thể bộc phát ra uy lực như vậy thì đúng là cao minh, lão tổ ta xem thường các ngươi rồi. Có điều… đã như vậy, các ngươi đừng hòng sống sót.”
Người như thế mà đắc tội với lão thì nhất định không thể tha được. Đối phương là người có thù tất báo, tiềm lực lại mạnh mẽ như thế, lưu lại thì sau này hắn khó mà yên tâm. Sát cơ nổi lên, vẻ mặt Tán Hoa lão tổ cũng ngưng trọng, cảnh tay hắn huy động, ngũ hành quang nhận như hào quang điên cuồng giảo sát tứ phương.
“Lốp bốp…”
“Phốc!”
Ở phía xa, Mạc Cầu cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trong thể nội chấn động mãnh liệt, vầng sáng Kim Đan cũng bị ảm đạm đi nhiều. Thiên Lôi Kiếm bất ngờ bị đối phương đánh bay và tổn hại nghiêm trọng. Thực lực của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ quả nhiên vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Không!
Phải nói là Tán Hoa lão tổ chắc chắn không phải là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thông thường, đối phương giơ tay nhấc chân đều mang theo uy năng khó mà ngăn cản.
“Mạc Cầu!”
Vương Kiều Tịch biến sắc, nàng quay người ôm lấy hông Mạc Cầu. “Chúng ta đi thôi.”
“Không kịp rồi.” Mạc Cầu âm trầm, đưa tay hư duỗi, sau khi ổn định khí tức trong thể nội thì từ mi tâm trên trán xuất hiện một cái khe nứt. Một đôi mắt tĩnh mịch u lãnh từ từ hiển hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận