Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 633: Mai Lĩnh cư sĩ

Bên trong hư không có một cây trường phiên đang rung động mạnh, mặt phiên có đồ án U Minh Quỷ vực tựa như bên trong nó có chứa một không gian vô tận, vô số đầu quỷ vật dữ tợn gào thét lao ra. Khói đen ngập tràn xung quanh, bao trùm tám hướng, sinh linh vừa chạm vào nó thì nhục thân liền mục nát, thần hồn dị biến hoá thành quỷ vật.
Diêm La Phiên!
Lúc này Diêm La Phiên biểu hiện như sắp mất khống chế. Từng tia vết rách xuất hiện ở cột cờ, trên bề mặt cũng có một ít vi quang tiết ra bên ngoài, một cỗ khí tức như muốn thôn phệ thiên địa ngo ngoe muốn động. Đứng ở chính giữa, Lục Văn Trọng cau mày. “Phương pháp Dịch Hồn ngự quỷ không tầm thường, khiến người ta nhìn thấy mà than thở. Pháp môn sở tu của người này có nguồn gốc rất sâu với Diêm La Tông.”
Âm hồn vô trí, quỷ vật điên cuồng, tu sĩ tu hành Dịch Hồn ngự quỷ dù tu vi có cao thâm thì cũng không tránh được việc tao ngộ phản phệ một lúc nào đó, nếu muốn tuỳ tâm sở dục khống chế thì càng gian nan khó khăn hơn. Hiện giờ, người ngự sử kia rõ ràng không ở đấy nhưng âm hồn lệ quỷ đếm không hết vẫn có thể kết thành trận thế vây khốn hắn, khiến hắn không tránh khỏi sinh lòng tán thưởng. Có điều, tuy bị vạn quỷ tập sát, gương mặt Lục Văn Trọng từ đầu đến cuối vẫn không có biến hoá gì lớn, u quang trên thân thể chập trùng, dễ dàng tiễu sát lệ quỷ đột kích.
Một chớp mắt sau đó…
“Oanh!”
Diêm La Phiên ầm ầm toái liệt, vô số âm khí tích súc trong bao nhiêu năm bộc phát, từ chân trời đột ngột hiện lên một cái lỗ đen rất lớn. Ngàn vạn quỷ vật bị xé rách hướng vào đó điên cuồng hút về, lực đạo kinh khủng bóp méo cả vùng không gian kia. Thân hình Lục Văn Trọng cũng biến hoá.
“Coong!”
Âm thanh chói tai quái dị vang lên, một vòng u quang bay thẳng lên trời, một mực tồn tại ở đó, cũng làm cho hắn không tổn hao một sợi lông tóc nào. Một lát sau, tất cả tan thành mây khói, rất nhiều mảnh vỡ Diêm La Phiên bị Lục Văn Trọng tiện tay thu lại.
“Quỷ mị võng lượng, thiên địa sở chung.”
“Xuất!”
Mười ngón tay kết động, gương mặt hắn không đổi chỉ về hư không xa xa, chỉ quang lấp loé, một đầu quỷ vật cao hơn một trượng lặng lẽ hiện ra.
“Khế ước…”
Quỷ vật ngoại tráo khói đen, hơi khói lắc lư, âm phù u lãnh từ thượng cổ chậm rãi phun ra. “Nhân quả!”
Lục Văn Trọng hiện ra vẻ đau đớn, hắn cắn răng, lấy từ trên người ra một vật ném tới. “Người ta muốn tìm ở đâu?”
“Hô.” Quỷ vật lấy tay bắt lấy đồ vật, gò má hiện ra ý cười quỷ dị, khói đen lập tức tụ về phía bên trong. “Khế thành. Đông Nam, một ngàn ba trăm dặm, sơn phong…”
Âm thanh của nó phát ra, xung quanh tràn ngập thuỷ khí, hình tượng bên ngoài cách xa ngàn dặm xuất hiện phía trước mặt Lục Văn Trọng.
“Bạch!”
Ở trên thuyền, Mạc Cầu mở hai mắt, Đại La Pháp nhãn giấu giữa hai mắt chuyển động nhẹ, truyền đến một tia báo động. Trong thiên địa như có một tồn tại mơ hồ không rõ, tuy chưa có uy hiếp nhưng lại để lộ ra hành tung.
“Chúng ta bị phát hiện.” Hắn than lên một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Không hổ là chi tử của tông chủ Thánh tông, truyền thừa bất phàm, dù hắn thi triển pháp môn ẩn nấp cỡ nào, chẳng bao lâu sau cũng bị đối phương tìm được. Lần này hắn buông bỏ Diêm La Phiên vào tay chưa lấy cũng không có hiệu quả. Chỉ có thể nói hắn quá mức khinh thường đối phương. Thân là huyết mạch của chân nhân Nguyên Anh, một thân truyền thừa không phải là thứ Kim Đan phổ thông có thể so sánh được.
“Lại bị phát hiện!”
Trọng Minh Hoả Mãng gầy đi thấy rõ, đang nằm nhắm mắt điều tức nghe vậy vội vã ngẩng đầu, nhìn mấy người trên đò. “Khẳng định là do bọn họ tiết lộ tin tức.”
“Chủ thượng.” Nó nghiêng đầu nhìn ra. “Mấy người kia chẳng có chút tác dụng nào lại liên luỵ đến chúng ta, không bằng tìm một chỗ ném họ xuống, còn có thể kéo dài thời gian.”
Phong Tứ Nương, Lữ Tử Đồng nghe vậy thì biến sắc. Bọn họ đều bị thương, tu vi không còn lại bao nhiêu, nếu bị bỏ rơi, không cần người động thủ cũng chưa chắc đã sống được. Bọn họ không phải được Mạc Cầu cứu về mà đào vong phải hướng Vương Kiều Tịch mai phục, nàng nhận ra đệ tử thân truyền Lữ Tử Đồng của Tiết Lục Y nên thuận tay mà cứu.
“Không liên quan gì đến bọn họ đâu.” Mạc Cầu lắc đầu. “Có lẽ không phải do đối phương lần theo khí tức mà đuổi, có thể là một loại liên hệ nhân quả nào đó.”
“Nhân quả?” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Pháp môn có dính đến nhân quả Chân Tiên Đạo ghi lại đều tối nghĩa huyền ảo, có rất ít tông sư Kim Đan có thể nắm giữ được.”
“Giờ không phải lúc nói chuyện này.” Trọng Minh Hoả Mãng có vẻ bực tức. “Chúng ta chạy trốn mau, lần này không biết chờ đợi phía trước là cái gì, ta không muốn bị người ta nướng lên làm món ăn đâu.”
Trước dây vì đào mệnh, nó liều mạng nghiền ép yêu đan trong thể nội, kém chút nữa làm yêu đan bị vỡ vụn, cảnh giới lại bị tụt xuống.
“Đủ rồi.” Mạc Cầu nhấc tay, Trọng Minh Hoả Mãng liền rên lên một tiếng, cuộn tròn thân thể núp ở bên cạnh. “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đi nhanh lên.”
Nói xong đại thủ của hắn lăng không ấn xuống, Linh chu tứ phẩm dưới chân khẽ run rồi hoá thành một đạo lưu quang lao vút về phía trước. Hắn cảm ứng không sai, chẳng bao lâu sau, ở phía sau đã xuất hiện một đạo u quang. U quang thành một tuyến không gây chút thu hút nào giữa màn mưa đầy trời nhưng lúc nó xuất hiện lại làm ra một cỗ uy áp phong toả thiên địa, cách không rơi vào trên thân mấy người trên thuyền.
“Ừm.” Vương Kiều Tịch kêu lên một tiếng đau đớn. Trọng Minh Hoả Mãng rùng mình như một con rắn bình thường, thân thể kéo căng, mấy người Phong Tứ Nương thì hôn mê bất tỉnh ngay lập tức. Mạc Cầu trầm sắc mặt, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, bấm tay gảy nhẹ về phía trước, một đoàn liệt diễm đã vây kín lấy con thuyền vào bên trong.
“Oanh…”
Con thuyền như được gia trì, tốc độ độn đi tăng mạnh.
“Các ngươi trốn không thoát.” Âm thanh của Lục Văn Trọng vang lên yếu ớt, không lớn nhưng truyền thẳng tới thần hồn khiến người ta sinh ra một cảm giác tuyệt vọng, vô lực. Vương Kiều Tịch đang trừ bỏ nguyên từ trở lực thì ánh mắt cũng trở nên mê man, động tác hơi dừng lại.
Diêm La Tâm Kinh.
Mạc Cầu thở ra. Hắn tu hành chính là công pháp này nên rất rõ uy năng của nó đối với những người thực lực không đủ thì kinh khủng bực nào. Hắn quát khẽ.
“Tĩnh tâm, ngưng thần.”
Tiếng quả như sấm nổ trong đầu mấy người, gột rửa tạp niệm khiến tinh thần mọi người chấn động.
“Ta đi cản hắn một lát, các ngươi đi trước, ba ngày sau gặp lại.”
Nói xong hắn định ra khỏi thuyền thì Vương Kiều Tịch lắc đầu, nàng hít sâu một hơi. “Đừng! Không cần phải như vậy, chúng ta tách ra trốn thì cơ hội đào tẩu sẽ lớn hơn.”
“Đúng vậy.” Trọng Minh Hoả Mãng cười khổ. “Chủ thượng, cơ hội đào tẩu của người lớn hơn chúng ta rất nhiều.”
Nó và Vương Kiều Tịch mới tiến giai Kim Đan cảnh chưa lâu, trước mặt Lục Văn Trọng gần như không có lực hoàn thủ, muốn kéo dài thời gian cũng chưa chắc đã thoát được.
“Tốt.” Mạc Cầu lắc đầu. “Không phải tuyệt vọng như vậy, đối phương tuy mạnh nhưng…”
“Cái gì?” Còn chưa dứt lời, chân mày hắn đã vếch lên.
“Sao vậy?” Vương Kiều Tịch vội hỏi.
“Đi thôi.” Mạc Cầu không trả lời thẳng, chỉ thúc thuyền mạnh mẽ tiến lên độn về phía xa, chớp mắt thời gian đã ra ngoài trăm dặm.
“Oanh…”
Chiếc thuyền rung lắc.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Gió!”
Loại gió nào có thể khiến cho một chiếc linh chu tứ phẩm ảnh hưởng?
Mấy người đều kinh ngạc, riêng có Mạc Cầu là không động dung, chiếc thuyền dưới sự điều khiển của hắn nhẹ nhàng đáp xuống, như du ngư đâm vào trong gió lốc.
“Các ngươi là ai?” Một âm thanh lạnh như băng đột ngột vang lên. “Đây không phải là nơi các ngươi nên tới.”
“Đạo hữu.” Mạc Cầu đứng ra chắp tay. “Thánh tông noi theo Diêm La Tông, ở giới này huyết tế chúng sinh mở ra âm dương hai giới, vì việc đó mà không tiếc tàn sát đồng đạo. Chúng ta bị Thánh tông truy đuổi, mong đạo hữu làm viện thủ, Mạc mỗ vô cùng cảm kích.”
Hắn chắp tay, tiếp tục nói. “Nếu như không muốn thì chúng ta cũng sẽ không làm phiền, có điều việc này liên quan đến các đồng đạo nhập giới, đạo hữu dù không quan tâm cũng khó mà tránh được liên luỵ.”
“A!” Trong gió lốc hiện ra một thân ảnh. Người này cao gầy, áo khoác ngắn tay, thân mặc váy trắng đạp trên không trung tựa như tiên tử rơi vào phàm trần. Nữ tử này cúi đầu, con ngươi như hai vòng xoáy điên cuồng thâm thuý không thấy đáy khiến cho người ta sinh lòng e ngại. Tướng mạo nàng mông lung mờ ảo. Nàng nhìn Mạc Cầu lạnh nhạt.
“Huyết tế chúng sinh? Lời ấy là thực?”
“Là thông tin chính xác.” Mạc Cầu nhìn thẳng vào đối phương, mặt không đổi sắc. “Đạo hữu chỉ cần nghe qua là có thể biết, mấy năm gần đâu tông sư Kim Đan nhập giới có không ít người đã mất tích.”
“Quả có việc đó.” Nữ tử kia chậm rãi gật đầu. “Có điều, dù việc đó là thực, các hạ dẫn hoạ vào đây dụng ý khó dò, dựa vào cái gì ta phải giúp các ngươi?”
Mạc Cầu lắc đầu. “Đối với người khác đúng là hoạ thuỷ đông dẫn, nhưng với Hồ tiên tử thì lại không tính là gì.”
“Ngươi biết ta?” Nữ tử kia nhíu mày.
“Phong vũ thê hoàng, Mai Linh cư sĩ, Hồ thị tiên tử Hồ Thanh Cúc, Mạc mỗ dù chưa thấy tận mắt nhưng danh tự thì đã nghe từ lâu.” Mạc Cầu chắp tay.
Vân Mộng Xuyên không thiếu tông sư Kim Đan, danh khí lớn nhất trong gần trăm năm lại đây thuộc về Tứ công tử, Tam tiên nữ. Bảy người này tu vi có cao có thấp nhưng thực lực đều khác thường, có thể sánh vai với họ thực không có mấy. Đại khái cũng chỉ có mấy người như Giáo chủ Ma Y Giáo Lại Thiên Y, Tán Hoa lão tổ mới có thể so được.
Nhưng so với bọn họ thì bảy người này tuổi trẻ hơn nhiều, tiềm lực đột phá hiển nhiên lớn hơn. Mai Linh cư sĩ Hồ Thanh Cúc là một trong số họ.
“Có ý tứ.” Hồ Thanh Cúc nhìn Mạc Cầu rồi chậm rãi gật đầu. Nàng cũng biết, mấy năm gần đây có nhiều tông sư Kim Đan mất tích mà không rõ nguyên nhân, lời nói của đối phương rất có thể là thật.
Diêm La Tông…
Âm dương hai giới.
Hồ gia tuy là đại tộc truyền thừa vạn năm, lão tổ Nguyên Anh chỉ còn có ba trăm năm tuổi thọ nhưng cũng không thể bỏ qua việc này.
“Bạch!”
Hai mắt Hồ Thanh Cúc nheo lại, gió lốc bao trùm hơn mười dặm quang mình đột nhiên thu nhỏ lại, hoá thành hai vòng xoáy nhỏ chui vào trong mắt nàng. Một vầng sáng lấp lánh loé lên rồi đôi mắt nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường.
Thần thông này…
Mạc Cầu khẽ giật mình trong lòng, nghe nói Hồ gia có huyết mạch từ thượng cổ, hình như là Phong Thần chi thuộc, xem ra lời ấy không phải là không có căn cứ. Huyết mạch truyền thừa Hồ gia không giống mới huyết mạch dị tộc, là do đại năng giả thuần hoá tự nhân mà có. Giống như Mạc Cầu, huyết mạch khống hoả trong thể nội là một chủng, chỉ là khó mà so sánh với nhau được.
“Hồ tiên tử.” Ở phía xa, Lục Văn Trọng dừng độn quang, ánh mắt kiêng kỵ chắp tay. “Tại hạ có thù riêng với mấy người này, mong tiên tử không nhúng tay vào.”
“Thù riêng?” Hồ Thanh Cúc cười nhạt, bàn tay khẽ lật, một cơn gió lộc hiện ra trong lòng bàn tay, thiên địa nguyên khí quanh nàng cũng cuốn lên theo.
“Có đúng là thù riêng?”
Lục Văn Trọng cau mày, vô thức khống chế độn quang lùi lại, nhìn gắt gao Mạc Cầu một lúc rồi không nói gì rời đi.
“Cứ vậy mà đi thật?”
Hồ Thanh Cúc hơi ngạc nhiên, sắc mặt dần ngưng trọng. Nàng cúi mặt trầm tư một lát rồi quay ra nhìn mấy người Mạc Cầu.
“Các ngươi đi theo ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận