Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 514: Âm hồn

Điền gia ở một góc vắng vẻ của quận thành, bình thường ít thu hút sự chú ý. Theo Điền Ỷ thì đấy là nơi tiềm long phục hổ, tương lai có thể khởi thế giúp Điền thị dương danh thiên hạ.
Đêm đã khuya, đèn đuốc trong phòng vẫn sáng trưng, nhìn qua cửa sổ có thể thấy mấy thân ảnh đang nâng ly cạn chén.
“Xin mời.” Điền Ỷ giơ cao chén rượu nói. “Chư vị, cùng nâng cốc vì tương lai hành thương mà chúng ta có thể xây dựng.”
“Cạn.”
Trên bàn rượu, mấy người thở dài bất đắc dĩ rồi nâng chén cùng uống. Đặt chén rượu xuống, Điền Nhất Kính lên tiếng. “Nhị tỷ, trời không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi.”
“Thật sao?” Đôi mắt Điền Ỷ đã lờ đờ, nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng ở bên ngoài, khóe miệng cong lên. “Vẫn còn sớm mà, tiếp tục uống đi.”
“Tiểu thư.” Minh thúc nhỏ giọng. “Ngươi say rồi.”
“Ta không có say.” Điền Ỷ vung tay lên. “Hôm nay ta rất cao hứng, có Minh thúc ngươi ở đây, có Trương lão, Lý thúc, còn cả... Mạc đại phu, thương hội của chúng ta có tương lai rồi.”
Minh thúc há miệng muốn nói rồi lại im lặng. Tương lai của thương hội không phải thứ hắn coi trọng, chỉ là không nói ra mà thôi. Nếu không vì Điền gia có ân với hắn, hắn đã rời đi lâu rồi. Điền Ỷ có thừa hào khí, nhưng kinh nghiệm từng trải không đủ. Điền Nhất Kính mặc dù thông minh nhưng tính tình nhu nhược khó làm nên đại sự.
Còn hai vị lão nhân Trương, Lý, nhiều năm có Điền gia ở phía sau nhưng sinh ý ở Linh quận không hề khởi sắc, hiện giờ có thêm hai tiểu gia chủ cái gì cũng không biết thì lại càng khó trông mong được gì. Lại thêm vị Mạc đại phu kia...
Minh thúc đưa mắt nhìn Mạc Cầu ngồi bất động rồi khẽ than. Một tháng lương mười lượng bạc, cao gấp ba lần giá thị trường ở Linh quận. Chỉ vì hợp mắt nhìn mà không cần nghiệm chứng y thuật đã đáp ứng rồi. Làm việc quá cảm xúc!
“Mạc đại phu.” Ý niệm vừa động, Minh thúc đã nhỏ giọng hỏi. “Không biết trước đây ngài làm nghề y ở nơi nào?”
“Những năm qua Mạc mỗ vân du tứ phươn, không cố định một chỗ.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp.
“Vậy sao.” Minh thúc gật đầu. “Không biết ân sư của ngài thế nào?”
“Trước kia từng có ân sư, sau đó phần lớn là tự học.” Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn đối phương. “Minh hộ vệ muốn hỏi cái gì xin cứ nói thẳng.”
“A...”, Minh thúc mấp máy mà không lên lời. Chẳng biết vì sao, ở trước mặt người này hắn luôn có cảm giác nhỏ bé thua kém. Hắn chuyển chủ đề.
“Không biết Mạc đại phu sở trường về môn y thuật nào?”
Y đạo mệnh mông, châm cứu, đoán bệnh, nội thương, ngoại cảm... thậm chí cả phụ khoa nữa. Mà đại đa số các vấn đề đó không có mấy tác dụng với hóa hành.
“Đều hiểu một chút.” Mạc Cầu đáp. “Còn nếu là lĩnh vực am hiểu nhất thì có thể xem như nội thương.”
“A!” Ánh mắt Minh thúc chớp động. Đại phu mà thông thạo nội thương không nhiều, phần lớn họ đều là người có chút ít võ nghệ. Nếu thật như thế thì mười lượng bạc tiền công một tháng tuy có hơi cao nhưng cũng không phải là không chấp nhận được.
Tất nhiên, cụ thể thế nào vẫn cần phải có nghiệm chứng.
“Mạc đại phu.” Điền Ỷ để ý theo dõi hai người đối thoại, đến lúc này không nhịn được mới lên tiếng. “Vừa hay trước kia Minh thúc có chịu qua nội thượng, thời gian kéo dài mà vẫn chưa lành, ngài xem qua một chút xem thế nào?”
“Tiểu thư.” Minh thúc vội lắc đầu. “Không cần vội, thương thế trên người ta đã thành ngoan tật, không có gì đáng ngại.”
Nội thương không giống với cái khác, để người khác chữa trị cũng bằng ngang với mang tính mạng giao cho đối phương, việc này không thể hời hợt được.
Mạc Cầu không đợi ai mời mà tự nâng chén rượu lên chậm rãi nhấm nháp. Mấy chục năm hắn không đụng vào thứ này, rượu trong phàm nhân tuy lẫn không ít tạp chất nhưng cũng mang ít nhiều hương vị. Hắn đã tích cốc, cũng không ham miệng lưỡi chi dục nhưng cũng không từ chối hưởng thụ một chút mỹ thực.
Đôi mắt đẹp của Điền Ỷ đảo qua, ánh mắt không khỏi dậy lên gợn sóng. Vị Mạc đại phu này tuy tướng mạo bình thường nhưng khí chất lại đặc biệt khiến cho người ta mê muội.
Thành thục, sạch sẽ, thuần khiết...
Rõ ràng quần áo trên người mộc mạc, nhiễm tro bụi nhưng chẳng biết tại sao Điền Ỷ luôn có cảm giác Mạc đại phu lúc nào cũng vô cùng sạch sẽ, thấu triệt. Bất luận là ai đứng cạnh đối phương, dù là người tuấn mỹ như Điền Nhất Kính cũng trở thành tục vật. Điền Ỷ cũng không che giấu cảm giác hâm mộ của mình. Lòng thích cái đẹp mọi người đều có.
Nếu Mạc Cầu biết được suy nghĩ cảm nhận của Điền Ỷ thì hắn sẽ không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân luyện pháp thân đến mức tồn tại hoàn mỹ, sự hoàn mỹ hướng tới thiên địa đại đạo, âm dương chi lý, chỉ là người thường không phát hiện ra mà thôi.
“Mạc đại phu.” Điền Ỷ liếm môi, khàn giọng hỏi. “Ngài có thê thất chưa?”
“Choang!” Điền Nhất Kinh biến sắc, chén rượu trong tay rơi xuống mặt đất, hắn vội vã mở miệng. “Nhị tỷ, Mạc đại phu lớn tuổi như vậy sao lại chưa thành thân, ngươi hỏi việc đó làm gì?”
“Ta tùy tiện hỏi cho biết mà thôi.” Điền Ỷ nhíu mày lườm đệ đệ mình một cái. “Ngươi cần gì phải hoảng hốt như thế?”
Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Cảm phiền Điền cô nương quan tâm, Mạc mỗ có thê tử.”
“Vậy sao.” Điền Ỷ không để ý vấn đề này nữa, trong lòng cũng không có ý gì khác mà vô tư mời. “Đã có gia thất sao ngài không biên thư để mọi người cùng đến đây đoàn tụ.”
“Thê tử trước kia vì bệnh đã tạ thế.” Mạc Cầu hơi ngừng tay, ánh mắt hiện một chút gợn sóng. Nếu là phàm nhân, gần trăm nam qua đi sợ là người ta đã quên hình dáng cố nhân rồi, nhưng bản thân hắn còn nhớ rõ, còn là nhớ rất rõ.
“Sao vậy?” Lý quản sự ở bên cạnh vội hỏi, men say đã ngấm nên thân thể cũng lung lay muốn ngã. “Mạc đại phu, ngài thân là thầy thuốc, chẳng lẽ không xem được bệnh cho vợ mình?”
“Là bệnh không chữa được.” Mạc Cầu cúi đầu rồi khẽ lắc lắc.
“Thật là đáng tiếc.” Điền Ỷ than nhẹ, vừa muốn mở miệng nói sang chuyện khác thì Minh thúc chợt đứng bật dậy.
“Chớ lên tiếng.” Hắn cau mày, hai tay run rẩy. “Có thứ gì đó đang tới.”
“Thứ gì đó?” Điền Nhất Kính sững ra. .”Thứ gì ư?”
Không phải là con người sao?
“Hô!”
Hắn còn chưa dứt lời thì một cỗ âm phong đã cuốn lên khung cửa sổ, hàn ý lạnh thấu xương xông thẳng vào cốt tủy.
“Cộc cộc...”
Mặt mũi hai người Trương, Lý trở nên trắng bệch, hàm răng va vào nhau lập cập, thân thể run lẩy bẩy. Tỷ đệ Điền thị cũng phát lạnh.
“Là người nào?” Minh thúc rống lên, thân thể chấn động, một cỗ nhiệt khí nồng đậm trong nháy mắt bao phủ cả phòng để khu trục hàn ý ra ngoài.
Mạc Cầu khẽ chớp mắt. Quả nhiên là Thuần Dương Công.
“Hắc hắc...”, dưới bóng đêm, âm phong cuốn lên, một mảnh hắc bố từ bên ngoài bay vào trong rồi dừng lại ở giữa viện.
“Ngay cả gia nhân của Âm Sơn lão gia cũng dám giết, các ngươi thật to gan!”
Hắc bố rung động tựa như có bóng người trong đó di chuyển, âm thanh phát ra sắc nhọn chói tai khiến người ta phiền lòng khó chịu, khí huyết cũng sôi trào.
“Âm Sơn lão gia?” Minh thúc nhăn mày lại, cẩn thận lui về sau từng bước để che chắn cho hai tỷ đệ Điền thị. “Các hạ có hiểu làm gì không, chúng ta chưa từng nghe đến cái tên Âm Sơn lão gia, cũng chưa từng giết người.”
Vừa mới nói xong, sắc mặt Minh thúc đã đại biến, hắn dường như nhớ ra chuyện gì.
“Chưa từng giết người?” Hắc bố kia cười lạnh. “Hiện giờ toàn thành đều đã lan truyền, các ngươi giết nô bộc Âm Sơn vì dân trừ hại, thanh danh thật là vang dội.”
“Âm Sơn nô bộc?” Điền Ỷ lấy song giản ra từ khi nào, vẻ mặt như chợt hiểu. “Người kia chiếm đoạt thân thể, lấy đi tinh phách của người khác có khác gì tà đạo yêu nhân.”
“Không sai. Người là do chúng ta giết, ngươi có thể làm gì?”
Nói xong nàng giương cổ ngẩng đầu, song giản đặt chéo trước mặt ra bộ thách thức.
“Tiểu thư.” Minh thúc đại biến, muốn mở miệng ngăn cản nhưng đã không kịp.
“Thật can đảm.” Hắc bố hét lên giận dữ, rồi đột nhiên rung lắc, hai sợi xiềng xích màu đen ầm ầm xông ra. “Đã giết người, vậy hãy cùng ta trở về Âm Sơn huyện để thẩm vấn.”
“Tới đây cho ta.”
Xiềng xích phá không như hư như ảo không để ý đến tường nhà nhằm mấy người mà bay tới.
“Cẩn thận.” Minh thúc gầm nhẹ. “Là quỷ khí!”
Quỷ khí không có thực thể nhưng có thể xuyên qua tường qua đá, cũng có thể câu hồn tác phách, giết người trong vô hình. Người bình thường không thể ngăn cản!
Hắn tiến lên một bước, hai tay hư duỗi, một cố chân khí cực nóng phun trào, ngang nhiên đánh về phía xiềng xích kia. Chưởng thế biến hóa giữa trời như linh viên xuyên thẳng qua, mặc cho sợi xiềng xích kia có biến hóa thế nào cũng không thoát được.
“Bành!”
Tiếng va chạm vang lên, chân kình nóng bỏng, âm phong quỷ dị cuộn trào, bàn ghế trong phòng nhanh chóng bay loạn. Hai lão Trương, Lý ngã lộn nhào trên mặt đất.
“A?” Ở ngoài phòng hắc bố lên tiếng vẻ kinh ngạc. “Lại có cao thủ võ đạo ở đây, chả trách lại lớn mật như thế. Có điều các ngươi đặc tội với Âm Sơn lão gia, mặc cho thủ đoạn thông thiên cũng không thoát được cái chết.”
“Vạn Nha Phân Hồn!”
“Đi.”
Đối phương hét lên một tiếng, hắc bào giống như thực thể đột nhiên vỡ vụn, mỗi một mảnh hóa thành một con quạ đen như mực nhào vào trong phòng. Hai dây xiềng xích dựng thẳng giữa trời, đầu nhọn lắc lư ngo ngoe muốn động.
“Tiểu thư. Thiếu gia, các ngươi mau lùi lại.” Minh thúc hét lên thất thanh. Đối phương ra tay mạnh mẽ, nếu động thủ trong phòng sợ là sẽ ảnh hưởng đến hai tỷ đệ Điền gia, hắn chỉ có thể chủ động xuất kích ngăn địch từ bên ngoài.
Thân hình Minh thúc như lưu tinh, cổ tay rung lên, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện trong tay tạo ra vố số tia lửa đánh về phía người mặc hắc bố là Hàn Nha.
Liệt Dương Kiếm quyết!
“Hắc hắc...”, thân thể Hàn Nha lắc lư, âm phong bao phủ hướng về Minh thúc mà bao vây. “Ngươi bị lừa rồi.”
“Ô...”
Lời còn chưa nói hết, mặt đất, nóc nhà đều bỗng nhiên hiện ra mấy đạo âm hồn thừa dịp Minh thúc không có mặt mà gào thét rồi lao về mấy người trong phòng. Hai tỷ đệ Điền thị nhìn quỷ âm mê man, hai lão giả Trương, Lý càng hoảng hồn không biết làm gì. Một đầu âm hồn bổ về phía Lý quản sự, đại thủ vươn ra, từ nhục thân đối phương kéo ra một đạo hồn phách.
“A...”
Mảnh hồn phách ra sức giãy giụa nhưng không làm được gì, nó nhanh chóng bị âm hồn kia há miệng nuốt vào trong bụng. Mạc Cầu đứng ở một bên không động đậy, ánh mắt ra điều suy nghĩ. Cảnh tượng này ở ngoại giới không mấy khi được thấy, bởi vì dương khí trong thiên địa sung túc, trời đất cũng có quy tắc luật lệ, người phàm nếu không tu hành qua bí pháp thì hồn phách không thể hiện hình được. Chỉ có đạt tới Tiên thiên, âm hồn vững chắc mới có thể hiện ra hình thái.
Ở thế giới động thiên này quy tắc chắc chắn là khác biệt. Căn cứ vào đó, phương pháp tu hành ở giới này cũng không giống bên ngoài, nhất là công pháp liên quan đến hồn phách đều có chỗ tinh diệu khác thường.
“Mạc đại phu.” Điền Ỷ quát lên ngắt ngang suy nghĩ của Mạc Cầu. “Ngươi hãy cẩn thận.”
Điền Ỷ cầm song giản trong tay, dương khí toàn thân ngưng kết, song gian vung vẩy như thuẫn gắt gao đối chọi công kích của âm hồn. Điền Nhất Kính thì co ro sau lưng nàng, hắn cầm trong tay một tờ linh phù, run rẩy muốn dẫn động nhưng bối rối làm không nên việc.
“Yên tâm.” Mạc Cầu bình thản đáp. “Minh hộ vệ có thể giải quyết đối thủ.”
Nói xong hắn cong ngón tay búng ra, một cây nguyễn tiên dài nhỏ từ trong ống tay áo thoát ra, đâm tới một đầu âm hồn vừa đột kích.
“Ba!”
Âm Hồn tiên vốn là thứ khu quỷ, trong tay Mạc Cầu nó càng trở thành một kiện sát khí. Nhuyễn tiên hạ xuống, âm hồn liền tiêu tán giữa trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận