Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 166: Tứ trọng cùng dị bảo

Tám hạt Phích Lịch Tử, hắn lấy ra một hạt, búng nhẹ tay nó đã bay lên cách trên đầu hơn mười mét.
“Oanh!”
Chỉ một thoáng, hỏa diễm đã bốc lên, lôi hỏa cuồn cuộn sáng bừng màn đêm. Dù khoảng cách không gần hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ của luồng lửa này, tóc tai trên đầu cũng muốn co rút lại.
Mạc Cầu nhắm hai mắt, trong lòng gợn sóng. Uy lực thế này, nếu bản thân ở gần trung tâm vụ nổ thì hắn chắc chắn không thể thoát được.
Uy lực của Phích Lịch Tử quả thật cao minh!
Còn về Khinh Thân Phù, sau khi lấy tinh huyết kích phát, nó đúng là có thể đẩy cao tốc độ của hắn lên, nhưng khinh công của hắn vốn đã không tầm thường, sau khi sử dụng lá phù thì tốc độ chỉ nhanh hơn khoảng bảy phần. Dù vậy, sự gia tăng ấy đã đủ khiến hắn phải kinh ngạc.
Hắn tin tưởng nếu mình toàn lực ứng phó, cao thủ nhất lưu cũng chưa chắc đã nhanh hơn hắn.
“Hai vị, làm phiền.”
Mạc Cầu xoay người, gật đầu ra hiệu với người chứng kiến của phủ quân rồi ném Hàn Thiết Huyền Trảo ra.
Giao dịch thành công!
Sau đó, Mạc Cầu thu hàng, lại đi một lượt hội giao lưu để tìm kiếm. Số người tham gia tăng lên, đồ vật tốt xuất hiện cũng nhiều hơn. Có mấy thứ khiến hắn động tâm.
Tuyết Sâm Hoàn.
Một loại đan dược có tác dụng dung dưỡng chân khí Hậu thiên, tuy không so được với Thất Tinh Đan nhưng manh hơn Dưỡng Khí Đan không ít. Hắn lấy Kim San Dược ra đổi lấy hai bình. Đan dược phụ trợ hắn tu hành coi như được bổ sung kịp lúc.
Thiên Lý Hương, bảo dược thiết yếu dùng để luyện chế ra Kim Cương Tô Du. Từ hơn nửa năm trước hắn đã hết thứ này, ngay cả hàng phẩm cấp thấp hơn cũng không có.
Sau nhiều thời gian tích lũy, hiện hắn đã gom được bảy tám phần nguyên liệu, có thể Thiên Lý Hương này, hắn có thể bắt tay luyện chế tiếp rồi.
Trải qua mấy phen đấu giá với người bán, cuối cùng hắn cũng đem được dược liệu này cất vào túi.
Đến lúc này, đồ vật hắn mang đến đã không còn mấy, nhìn thời gian cũng đã tới lúc, hắn dứt khoát trở lại nơi mọi người ước hẹn rồi lẳng lặng chờ những người khác.
Không lâu sau, mấy người Ngụy Lương cũng trở về, mọi người đều hiểu ý không ai hỏi thăm cụ thể thu hoạch của người khác.
Trên đường trở về, không khí cũng yên lặng như vậy, không phát sinh thêm việc gì ngoài ý muốn.
Khoảng thời gian sau đó, nếu không có việc cần thiết, Mạc Cầu sẽ không ra ngoài, hắn tập trung vào việc luyện chế Kim Cương Tô Du.
Ba ngày sau.
“Hô...”
Khẽ thở ra một ngụm trọc khí, Mạc Cầu thu hồi ánh mắt.
Rốt cuộc hắn đã luyện thành Kim Cương Tô Du, tuy chỉ được hơn nửa bình nhưng cũng làm tiêu tốn của hắn rất nhiều bảo dược. Tính theo giá thị trường, có lẽ phải đến gần ngàn lượng bạc. Một số dược liệu trong đó có tiền cũng chưa chắc đã mua được, chỉ có thể trông vào vận khí để thu thập được mà thôi.
Khó trách, Thôi lão ở Vạn Quyển Lâu lúc trước lại coi trong nó như thế, còn không tiếc lấy công pháp ra để trao đổi.
Cầm lấy dược vật, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên giường. Đầu tiên, hắn đổ ra một ít Kim Cương Tô Du bôi lên toàn thân, sau đó ngẩng đầu, ngửa cổ ăn vào một viên Tu La Đan.
Dự định của hắn là muốn trong ngoài kết hợp, mượn nhờ lực lượng của Đan dược để xem có đột phá Tu La Thân tam trọng được hay không.

Nếu luyện thành Tu La Thân đệ tứ trọng, mặc dù hắn chỉ là cao thủ nhập lưu nhưng với phẩm giai cao, lực lượng nhục thân của hắn đã không kém của cao thủ nhị lưu. Lực phòng ngự còn tốt hơn cao thủ nhị lưu bình thường. Sau khi luyện thành, cơ hội sống sót khi gặp phải cao thủ hay tình huống nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều.
“Oanh...”
Hắn vận chuyển chân khí, thức hải cũng run lên. Trong thể nội, Tu La Đan nhanh chóng hòa tan, dược lực cuồng bạo như ước thủy triều trào lên rồi lan ra toàn thân. Trên bề mặt da thịt, Kim Cương Tô Du hóa thành những dòng nước ấm cuồn cuộn, im lặng xâm nhập vào gân cốt, ngũ tạng.
Hai luồng lực lượng giao thoa, cường độ nhục thân của hắn thay đổi với tốc độ có thể dùng mắt thường để quan sát được. Nhất là Kim Cương Tu Du, dưới tác dụng thôi thúc của chân khí, nó không ngừng rèn luyện thân thể, làm lớn mạnh tinh nguyên nhờ có dược lực kinh người.
Chả trách Kim Cương Tô Du được gọi là thánh phẩm luyện thể với cảnh giới Hậu thiên. Thì ra lý do là nếu không có chân khí thì không thể luyện hóa dẫn tới lãng phí dược lực của nó. Chỉ có võ giả Hậu thiên mới có thể cảm nhận được tác dụng mạnh mẽ của nó.
Hắn từng có một bình lớn được hắn sử dụng lúc còn ở giai đoạn Luyện thể, bây giờ nhìn lại, có lẽ đã lãng phí đi mất bảy tám phần tác dụng rồi!
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác hối hận. Nhưng hắn cũng hiểu, giờ có nuối tiếc thì cũng không giải quyết được gì. Hắn tập trung suy nghĩ, toàn lực vận chuyển Tu La Thân.
“Ông...”
Da thịt hắn run rẩy, nhiệt khí bốc lên không ngừng. Trong thời gian ngắn, cả người hắn bị hơi khói bao phủ, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, nét mặt hắn ngày càng ngưng trọng, cảm giác cửa ải tiếp theo của Tu La Thân đã như ở ngay trước mắt nhưng vẫn còn thiếu một bước cuối cùng khiến hắn không còn chút sức lực nào.
Cường độ tu hành này đã làm cho chân khí trong người hắn dần không theo kịp.
“Bạch!”
Hắn vừa mở mắt đã dừng vận chuyển công pháp, nhanh chóng lấy ra một viên Thất Tinh Đan, sau khi suy nghĩ thì tiếp tục lấy ra thêm một viên Tuyết Sâm Hoàn nữa.
Sau khi ăn đan dược vào, hắn lại quay trở lại trạng thái nhập định. Có đan dược trợ giúp, chân khí bị khô kiệt nhanh chóng bạo tăng, dược lực bốc lên hỗ trợ hắn tiếp tục phá quan.
“Oanh...”
“Ầm ầm...”
Tiếng hít thở vang lên như sấm, liên tiếp như thế một lúc lâu rồi đột nhiên im lặng.
“Lốp bốp...”
Mạc Cầu khẽ cử động thân thể, gân cốt toàn thân phát ra tiếng nổ liên tiếp. Hắn giơ cánh tay, cảm giác như có một lực lượng mạnh mẽ dâng trào theo. Cổ tay hắn khẽ động, năm ngón tay nhẹ nhàng phát lực đã kéo theo tiếng gió rít cuồng bạo.
Tu La Thân đệ tứ trọng đã thành!
Dãy núi trước mặt chập trùng liên miên không dứt. Đứng trên đỉnh cao của Phượng Đầu Sơn có thể nhìn ra bốn phía, mây mù lượn lờ, thậm chí có cả tuyết trắng bao phủ, cảnh sắc thật rung động lòng người.
Lúc này có ba người đang đứng trên đỉnh núi, hướng mắt nhìn ra phía trước. Ở đó còn có một con cự mãng dài đến hơn mười mét đang trườn quanh, thêm một con khỉ cao chừng hơn một trượng đang ngồi xổm.
Hai đầu dị thú hung hãn đưa mắt nhìn chằm chằm về phía ba người, cảm giác như lúc nào cũng có thể ra đòn tấn công ba người vậy.
Nam tử đứng giữa tuy đã trung tuổi nhưng ăn mặc như một thư sinh, khí chất nho nhã, tướng mạo đường đường. Hắn đối mặt với sự uy hiếp của dị thú mà không đổi sắc, chỉ vỗ nhẹ cánh quạt rồi cao giọng nói.
“Tử Khánh huynh, đây chính là đạo đãi khách của các ngươi sao?”
“Vạn huynh, tại hạ cũng là phụng mệnh làm việc, nếu có điều gì mạo phạm xin được bỏ qua cho.” Người vừa nói chuyện đứng sau cự mãng, hắn mặc áo bào đen, thân hình thấp bé không khác người thường là mấy.
“Vạn mỗ tới đây đã gần một tháng.” Nam tử trung niên lắc đầu thở dài. “Tề giáo chủ ngoài lần xuất hiện đầu tiên thì không thấy hiện thân nữa. Với tình huống lúc này, sự biến mất ấy khó mà làm an lòng mọi người được.”
“Vạn huynh là đặc sứ Huyền Y Giáo, tu vi cao thâm, nếu huynh muốn đi, người phía dưới có thể ngăn cản hay sao?” Người mặc áo đen cười lạnh. “Các ngươi nếu muốn thì lúc nào cũng có thể rời đi.”
“Vạn mỗ đến đây với thành ý, nếu Tề giáo chủ nguyện ý gia nhập Huyền Y Giáo của ta, chắc chắn được làm một trong năm vị trưởng lão. Hắc Sát Giáo cũng có thể thành lập một phân đường, lại không phải chịu ước thúc gì cả. Đãi ngộ như thế chưa từng có bao giờ.”
Nam tử trung niên dừng một chút rồi nói tiếp. “Hắc Sát Giáo bây giờ không còn như xưa nữa, những năm vừa rồi các ngươi liên tục phải trốn tránh, bây giờ tình thế càng nguy cấp, cần gì phải chấp nhặt quy củ của tiền nhân?”
“Hừ!” Người áo đen hừ lạnh. “Lời của Vạn huynh nói với ta thì có tác dụng gì. Điền mỗ chỉ là một tiểu nhân vật khu thú đuổi trùng mà thôi.”
“Tử Khánh huynh quá khiêm tốn rồi.” Nam tử trung niên họ Vạn lắc đầu. “Phương pháp ngự thú của các hạ tinh diệu tuyệt luân, chỉ bằng vào phương pháp ấy các hạ đã có thể khai tông lập phái.”
“Đừng nói nhiều lời.” Người áo đen tên đầy đủ là Điền Tử Khánh phất tay. “Giáo chủ không tiện ra ngoài, các ngươi có thể đi về.”
Nói xong, hắn khẽ kêu một tiếng trong miệng, cự mãng bên cạnh và thương viên cùng chậm rãi lùi về sau.
“Sư phó.” Ở sau lưng nam từ trung niên, một thiếu nữ bước tới một bước. “Bọn hắn đang giở trò quỷ gì vậy? Được hay là không thì trả lời luôn đi, cần gì phải đóng cửa im ỉm lâu như vậy?”
Nếu Mạc Cầu có mặt ở nơi này thì hắn nhất định sẽ nhận ra, thiếu nữ này chính là yêu nữ đã từng có giao thủ với hắn lúc trước. Bên hông nàng vẫn đeo cây tiêu ngọc.
“Hẳn là Tề Bỉnh đang thử xung kích cảnh giới Tiên Thiên.” Hai mắt nam tử trung niên lộ vẻ suy tư. “Với thiên phú của hắn, dù có hơi vội vàng nhưng thật sự cũng có mấy phần hy vọng có thể thành công.”
“Tiên Thiên...”, đôi mắt đẹp của thiếu nữ chớp chớp. “Dù thành tựu Thiên Tiên thì sao? Lúc này bọn hắn đã bị người của phủ Đông An bao vây, lẽ ra nên tranh thủ thời gian mà trốn đi mới phải.”
“Sư muội, không đơn giản như vậy đâu.” Một giọng nói trầm trầm khác cất lên. “Nơi này chính là cứ điểm hạch tâm của Hắc Sát Giáo chứ không giống các địa phương khác, không thể dễ dàng bỏ qua được. Mà dù bọn hắn có muốn đi cũng không dễ. Ta nghe nói Tề Bỉnh đã âm thầm đưa con cái của mình rời đi trước để bảo tồn huyết mạch rồi.”
“Vậy cũng phải.” Thiếu nữ nghiêng đầu nói. “Dù sao hắn cũng nên tranh thủ thời gian mà nghĩ đối sách đi, chứ cứ bế quan cả ngày chẳng phải là chờ chết hay sao?”
“Xung kích Tiên Thiên chính là đối sách của bọn hắn.” Nam tử trung niên khẽ động quạt xếp trong tay, hắn cất giọng cảm khái. “Năm đó, Hắc Sát Giáo còn lục đại Tiên Thiên, uy chấn tứ phương. Giáo chủ lại có dị bảo, có can đảm đối đầu cùng với Lục phủ. Dù bọn họ có chút không tự lượng sức mình nhưng cũng không phải thế lực dễ bị coi thường. Lần này nếu Tề Bỉnh có thể tiến giai Tiên Thiên, lại kết hợp với dị bảo thì dù không thể tái hiện sự phồn thịnh như năm đó thì cũng có hy vọng thay đổi thế cục.”
“Đúng rồi.” Hắn quay đầu nhìn lại. “Đám người kia có động tĩnh gì không?”
“Bẩm sư phó.” Thiếu nữ chắp tay. “Bọn chúng đã phát hiện ra một cứ điểm của Hắc Sát Giáo ở đây nhưng không biết bọn họ ẩn giấu bao nhiêu cao thủ.”
“Ừm.” Nam tử trung niên gật đầu. “Nếu bọn chúng biết món dị bảo mất tích năm đó lại rơi vào tay Hắc Sát Giáo thì chúng ta sẽ có chuyện hay để xem rồi.”
“Không sai.” Thiếu nữ gật đầu. “Người của quân phủ có phải huy động tất cả đám người ấy cũng muốn ngăn Tề Bỉnh bằng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận