Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 184: Hồi cốc thu hoạch lớn

Dược cốc. Núi non trùng điệp, màu sắc rực rỡ.
Nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, có nhiều hoa cỏ dược liệu quý hiếm. Lần đầu tới nơi này, Tần Thanh Dung như được mở rộng tầm mắt, nhất thời rơi vào mê say không biết nên ngắm cái gì trước cái gì sau.
Mạc Cầu thì hơi mất tập trung. Hắn đang suy nghĩ đến vị Vạn đại phu mình gặp đêm hôm trước.
Nếu hắn đoán không sai, võ kỹ đối phương sử dụng hẳn là Vạn Độc Trảo, là võ kỹ Hắc Sát Bảo Lục đã được tiến giai, là võ công nhất mạch của Vạn Độc Tôn Giả trong Hắc Sát Giáo. Từ trong lời nói của đối phương, hắn đoán nhất mạch Vạn Độc Tôn Giả đã tách ra khỏi Hắc Sát Giáo rồi.
Hơn nữa sự việc ở Phượng Đầu Sơn bọn họ cũng biết, thậm chí có khả năng chính bọn họ đã tham gia dở trò gì phía sau cũng nên.
Ví như, bán đứng giáo chủ chẳng hạn!
Người của phủ quân phát hiện Phượng Đầu Sơn ẩn giấu dư nghiệt của Hắc Sát Giáo, đúng thời điểm giáo chủ Tề Bỉnh đang luyện hóa dị bảo, việc trùng hợp như thế thật khiến người ta phải đặt dấu hỏi.
Việc đó cũng giải thích vì sao lúc trông thấy Đại Hắc Thiên Quyền Pháp thì Vạn đại phu lại biến sắc. Hắn lo sợ đồng bọn làm việc bị người ta phát giác, rồi đối thủ cho người tìm tới tận cửa để báo thù cũng nên.
“Sư đệ.”
Tiếng Đổng Tiểu Uyển vang lên bên tai hắn. “Ngươi để tâm trí đi đâu mà như người mất hồn thế?”
“À..., Mạc Cầu nghe đối phương gọi thì hoàn hồn. “Ta đang nghĩ xem lúc gặp Đổng trưởng lão thì nên nói cái gì để không đắc tội với tiền bối.”
“Ngươi không phải lo lắng như vậy.” Đổng Tiểu Uyển lắc đầu. “Bây giờ ngươi đã có thanh danh, trong Dược cốc không thấp hơn ta đâu. Tiền đồ sau này là không thể đoán trước nên không cần phải lo lắng về việc khác. Huống hồ tuy cha ta ít gặp người ngoài nhưng tính tình cũng không đến nỗi.”
Rồi nàng đưa tay chỉ. “Ngươi đi vào đi. Ta dẫn Tần tỷ đi dạo xung quanh một chút. Việc Dưỡng Nhan Đan năm xưa ta cũng chưa có dịp cám ơn.”
“Đổng cô nương khách khí rồi.” Tần Thanh Dung dịu dàng nói. “Nếu không nhờ Đổng cô nương giúp đỡ, tiền bối chưa chắc đã đáp ứng chuyện luyện đan, huống hồ việc liên quan đến Phương gia vừa rồi ta cũng phải cảm ơn cô nương.”
“Không phải khách khí.” Đổng Tiểu Uyển khoát tay. “Nhắc đến việc đó, hôm nay ta nghe nói đêm qua có ác tặc xông vào Phương gia, tên Phương Quân Động kia chết rồi.”
“A!” Tần Thanh Dung biến sắc, không biết nên sợ hay vui. “Sao lại như thế?”
“Đúng vậy đấy.” Đổng Tiểu Uyển nhún vai. “Chỉ có thể nói cuối cùng thiện có thiện báo, ác có ác báo mà thôi. Họ Phương làm chuyện xấu, nhân quả rơi trúng đầu cũng không trách ai được. Tỷ tỷ không cần lo lắng, có ta ở đây, đảm bảo người của Phương gia không dám giận chó đánh mèo với ngươi.”
Hai mắt Tần Thanh Dung chớp động, nàng lặng lẽ nhìn Mạc Cầu.
Chẳng có ai mang chuyện Phương Quân Động bị giết chết đêm qua liên hệ với sư đệ nàng, vì dù Phương gia có phòng vệ lơi lỏng, cao thủ võ giả nhập lưu bình thường cũng không dễ ra vào. Huống chi có tin đồn người ra tay là dư nghiệt của Hắc Sát Giáo, có thực lực của cao thủ nhị lưu nữa.
Nhưng Tần Thanh Dung lại không phải người ngoài. Nàng rất hiểu tác phong của vị sư đệ nàng. Hắn trầm ổn nhưng cao thâm mạc trắc.
Không ra tay thì thôi, ra tay là quyết đoán gọn gàng. Còn nói về thực lực, lúc còn ở Giác Tinh Thành, Mạc Cầu mới có tu vi Đoán Cốt đã có thể giết chết cao thủ nhập lưu, bây giờ thực lực hắn đã tăng đến đâu rồi?
Đêm qua hắn đề nghị nàng bỏ qua chuyện Phương gia để đến Dược cốc, hẳn là đề phòng nàng gặp phải liên lụy mà thôi.
Nghĩ đến đó nàng khẽ thở dài, rồi nhanh chóng quay lại câu chuyện với Đổng Tiểu Uyển. Hai người phụ nữ tách ra một đường, còn Mạc Cầu một mình đi vào trong đan thất.
Trong phòng, khói trắng lượn lờ, dưới Đan lô lửa cháy phừng phừng, mùi thảo dược nồng đậm xộc vào mũi.
Trước lò luyện đan có một người ngồi xếp bằng, tóc mai đã chuyển thành màu trắng, mặt mũi nhuốm vẻ tang thương nhưng đường nét khuôn mặt chứng tỏ người này lúc còn trẻ nhất định là một trang nam tử tuấn lãng.
“Đổng sư phó.”
Mạc Cầu dừng bước, chắp tay thi lễ.
“Đổng sư phó.” Đổng Tịch Chu khẽ nhếch miệng. Dù sao cũng là dùng tiền để mua danh phận, hắn không có ý kiến gì với vấn đề này.
“Thông Tê Tán của ngươi ta đã xem qua, dược liệu được sử dụng tinh tế, phối hợp chính xác, đúng là kim sang thượng phẩm để cầm máu.”
Nói đến đây hắn nhìn Mạc Cầu, ánh mắt không khỏi có chút ngạc nhiên. Kim Sang Dược là thuốc cơ bản để trị thương, ở đâu cũng có thể gặp được nhưng từ loại thuốc này mà có thể cải biến để tạo ra công dụng như thế thì không phải ai cũng làm được.
Điều này cần có căn cơ y học vững chắc, có kiến giải sâu về dược vật và các loại vết thương. Hơn nữa chỉ dựa vào hiệu quả cầm máu mà có thể sánh với lục đại bảo đan của Linh Tố Phái thì đủ thấy hiệu quả của loại Thông Tê Tán này như thế nào.
Thậm chí, dựa vào việc này có thể đoán, giá trị sừng tê trên thị trường sẽ được đẩy lên rất cao. Lượng dự trữ trong cốc đủ để môn phải kiếm thêm được mấy vạn lượng bạc.
Tất nhiên, Mạc Cầu đưa đan phương điều chế ra cũng bởi vì hắn sẽ thu được không ít chỗ tốt.
“Tiền bối quá khen.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp, mặt không đổi sắc.
“Ta chỉ nói sự thật.” Đổng Tịch Chu cũng lạnh lùng nói. “Hiện giờ toàn bộ Dược cốc đều đã nhắc đến tên tuổi của ngươi, một vài lão tiền bối cũng có hỏi thăm. Tiền đồ của ngươi là không thể hạn lượng. Hai mươi năm sau ngươi có thể trở thành trụ cột của Linh Tố phái.”
“Việc này...”, Mạc Cầu ngẩng đầu. “Vãn bối không dám nhận. Đổng sư tỷ được liệt tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng mới thật sự là người kinh tài tuyệt diễm.”
“Có gì mà không dám.” Đổng Tịch Chu lắc đầu. “Thiên phú y đạo của ngươi rất cao, mọi người đã thấy tận mắt, tương lai rất có khả năng trở thành thánh thủ y đạo. Linh Tố Phái cũng vì có ngươi mà tự hào. Còn như Tiểu Uyển, thiên phú võ học của nó tuy không tệ nhưng đối với Dược cốc lại không phải người quá quan trọng.”
Điểm mấu chốt nữa là, mọi người trong Dược cốc đều rõ, sớm muộn Đổng Tiểu Uyển cũng sẽ rời khỏi Linh Tố Phái. Nước cạn không thể nuôi được Giao long!
“Dù sao ngươi không ở Dược cốc từ nhỏ, sở học bản thân cũng là do tìm tòi mà nên.” Đổng Tịch Chu chậm rãi nói tiếp. “Ngươi thiếu mất căn cơ quan hệ với Linh Tố Phái, nên mới có chuyện trước đây môn phái bỏ mặc ngươi.”
Hắn trầm ngâm một chút rồi hỏi. “Sau đây ngươi có tính toán gì?”
“Thưa tiền bối.” Mạc Cầu chắp tay. “Vãn bối dự định lấy y đạo làm cơ sở, võ nghệ là phụ trợ. Nếu có thể ở Dược cốc một lòng tu hành thì là tốt nhất.”
“Y đạo làm cơ sở, võ nghệ phụ trợ.” Đổng Tịch Chu cúi đầu, giọng nói chợt phát sinh biến hóa, vừa như khinh thường lại lạnh lùng vô cảm. Dừng một chút, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
“Nếu đã vậy thì ngươi cũng không cần phải ở lại nơi này, ta không giúp được gì cho ngươi. Ngươi đi đi.”
Nói xong, hắn vung tay ném cho đối phương một tấm lệnh bài rồi đuổi đi.
Mạc Cầu im bặt. Hắn đã rất cẩn thận trong biểu hiện, chẳng lẽ lại nói ra điều gì đó sai sót hay sao? Vị trưởng lão này tính tình thật quá cổ quái.
Hắn lắc đầu, cầm tấm lệnh bài rồi cáo từ đi ra. Vừa ra đến cửa, hắn thấy Đổng Tiểu Uyển dắt tay Tần Thanh Dung đi tới, bộ dạng như thể hai người đã thân thiết từ lâu.
Đổng Tiểu Uyển nhìn hắn kinh ngạc. “Sao ngươi đã ra rồi?”
“Ta cũng không biết.” Mạc Cầu thở dài, hắn đem nội dung cuộc gặp vừa rồi kể lại một lượt.
“Y đạo làm cơ sở, võ nghệ để phụ trợ?” Đổng Tiểu Uyển nghe xong là hiểu ra. “Chả trách cha ta lại đuổi ngươi ra.”
“Sao vậy?” Tần Thanh Dung khó hiểu. “Hắn nói vậy thì có gì sai?”
“Các ngươi không biết đấy thôi.” Đổng Tiểu Uyển lắc đầu. “Lúc còn trẻ , cha ta được gọi là Tam Thu Cư sĩ, chính là y, dược, tiêu đều rất giỏi. Trong mắt người khác đó thiên phú dị bẩm, nhưng với cha ta mà nói, chính vì ông ấy phân tâm vào nhiều thứ nên mới chịu kết cục như bây giờ. Ngay cả mẹ ta...”
Nàng há miệng thở dài.
Mạc Cầu nhíu mày. Việc này làm hắn nhớ lại một tin đồn có liên quan đến Đổng Tịch Chu. Hình như việc hắn bị phế võ công cũng liên quan đến thê tử.
Có lời đồn, Đổng phu nhân lúc trẻ xinh đẹp vô cùng, hai người là phu thế nhưng bị người khác đố kỵ, cuối cùng Đổng Tịch Chu vì không địch lại cường nhân nên bị đối phương phế mất võ công, phu nhân cũng bị người ta cướp đi trắng trợn, chỉ để lại Đổng Tiểu Uyển cho ông ta.
Chuyện này thật giả thế nào hắn không rõ, nhưng nhất định phải có lý do nên Đổng Tịch Chu mới bực tức với việc bản thân mình không chuyên tâm vào một thứ. Cũng là lý do lúc hắn nghe thấy Mạc Cầu muốn song tu y đạo và võ học là quay ngoắt thái độ, trở mặt ngay lập tức.
Việc này chẳng ai trách ai được.
Đổng Tiểu Uyển và Tần Thanh Dung mới quen đã thân, chuyện trò vui vẻ và muốn nghỉ lại chỗ này, còn một mình Mạc Cầu đi thẳng đến Bách Thảo Viên.
Bách Tháo Viên là trọng địa ở Dược cốc, có một vị trưởng lão tọa trấn.
“Cát trưởng lão!”
Mạc Cầu tiến lên thi lễ.
Người này là tổ phụ của Cát Nguyên, là một trong ba vị trưởng lão của Dược cốc, cũng là một cao thủ nhất lưu nhưng tuổi tác đã lớn, gương mặt có rất nhiều nếp nhăn. Lão thả cuốn sách trong tay xuống, ngước nhìn Mạc Cầu.
“Mỗi lần Nguyên nhi đến đây đều nhắc tới ngươi, lời nói không giấu được sự cảm phục. Thông Tê Tán của ngươi ta cũng đã xem rồi, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên.”
“Tiền bối quá khen.” Mạc Cầu chắp tay. “Vãn bối được gọi tới chắc là vì đồ vật đã có?”
“Ừm.” Cát lão gật đầu. “Thất Tâm Quả, Thiên Lý Hương, Huyết Phách Hàn Tủy..., mấy thứ ngươi muốn đều không dễ mà có được. Trước đó tuy chưởng môn đã đồng ý với ngươi lấy dược vật để đổi lấy phương thuốc nhưng có một số dược liệu quá hiếm gặp, số lượng không ít nên nhất thời không thu thập đủ, khả năng phải mất thêm một thời gian nữa.”
“Không sao.” Mạc Cầu đáp. “Những thứ còn thiếu vãn bối sẽ lấy sau cũng được.”
Những dược liệu này để hắn luyện chế Kim Cương Tô Du, Tu La Đan nên hắn rất cần. Hiện giờ hắn đã không còn đan dược để phụ trợ tu hành nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận