Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 400: Phát hiện (2)

Đối phương đưa tay nhéo vào thân thể, cảm giác đau truyền tới làm hắn hoàn hồn, tin rằng không phải mình đang nằm mơ.
“Sư… sư huynh…”
Sắc mặt hắn trắng bệch, run run chắp tay. “Hảo thủ đoạn.”
“Ngươi đang sợ?” Mạc Cầu lạnh nhạt hỏi.
“Sao lại thế được.” Đối phương vội lắc đầu. “Ta chỉ là… vô cùng kinh ngạc. Thủ đoạn của sư huynh như thế mà ở tông môn lại hoàn toàn vô danh, chỉ một lòng khổ tu. Việc đó thật khiến cho ta bội phục.”
“Ngươi đúng là đang sợ.” Mạc Cầu giả như không nghe thấy đối phương nói. “Một người cố gắng làm ta phân tâm, một người tấn công chính diện còn ngươi thì phụ trách ám toán từ phía sau.”
“A…”
“Các ngươi phối hợp không tệ.” Mạc Cầu chốt lại.
“Sư huynh đang nói gì vậy, ta không hiểu.” Nam tử này gương mặt đã trắng bệch, lặng lẽ lùi lại một bước. “Đây… đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
Vừa dứt lời thân hình hắn bỗng loé lên, phi nước đại về phía sau, tốc độ di chuyển so với lúc đến nhanh hơn rất nhiều.
“Muốn trốn?” Mạc Cầu khẽ nói. “Ngươi trốn được sao?”
Nham tương sôi lên, chín đầu hoả long dài chừng mấy trượng từ trong lòng đất chui ra bao quanh đối phương.
“Ta rất hiếu kỳ.” Mạc Cầu nói. “Mạc mỗ tự thấy mình không có lỗi gì với các người, thanh danh càng không có gì đáng nói, có thể nói là chẳng ai để tâm đến cũng không sai, sao lại khiến các ngươi quan tâm đến ta như vậy?”
Nói xong hắn ra vẻ trầm tư. “Đoạn thời gian vừa qua ta chỉ gặp một người.”
“Lưu Luy!”
Hắn nhìn đối phương, sắc mặt và sự biến hoá của đối phương hiện ra rõ nét. Mạc Cầu gật đầu. “Xem ra đúng là hắn.”
“Xin sư huynh tha mạng.” Toàn thân nam tử kia run lên, hắn quỳ khuỵu xuống đất. “Ta… ta chỉ nhất thời hồ đồ bị Lưu Luy dẫn dụ, lại thêm bị hắn nắm nhược điểm mới đành bất đắc dĩ làm việc này cho hắn. Sư huynh!”
Hắn nghẹn lời, vẻ đầy hối hận. “Ta nguyện ý làm chứng để tông môn nghiêm trị loại người như Lưu Luy này, chỉ xin sư huynh hạ thủ lưu tình, tha cho ta một mạng.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ý kiến rất hay, nhưng ta lại không muốn làm phiền đến sư đệ như vậy.”
Vừa dứt lời, cửu long từ dưới đất mang theo liệt diễm ngập trời bay lên, trong nháy mắt đã đốt người này thành tro bụi.
Thất hà gấm có thể ẩn có thể hiện. Lúc hiện ra thì như cầu vồng vượt ngang hư không lộng lẫy, lúc ẩn đi lại giống như bị mây mù bao phủ, hoàn toàn không phát hiện ra được. Bình thường tu sĩ Mê Nguyệt Phong đều chọn ẩn đi để tránh cho người khác chú ý tới.
Lúc này hai nữ tử ở trên Thất hà gấm đang di chuyển trong làn mây mù, sau lưng tạo ra từng sợi mây khói.
“Phía trước chính là địa phận của Lưu Luy.” Hoàng Mẫn đưa mắt nhìn rồi nói. “Người này vốn là một tán tu, dựa vào quan hệ với một vị sư huynh nội môn để gia nhập môn phái ta. Nhưng như Mục sư tỷ từng nói, tính tình người này không tốt, không nên có quan hệ gì với hắn.”
“Vâng.” Sơ Dao gật đầu. “Ta cũng đã gặp qua người này, hắn nói năng ngọt xớt, biểu hiện khiến người ta khó mà thích được.”
“Sư muội tâm tính trong sáng có thể nhìn ra bản tâm, chính là người có đại trí tuệ vậy.” Hoàng Mẫn cười khẽ.
“Sư tỷ lại trên ta rồi.” Sơ Dao thẹn thùng, không nhịn được vỗ nhẹ vào lưng đối phương.
“Hì hì…”, Hoàng Mẫn cũng mỉm cười. “Ta không cười ngươi, nhưng Vương sư tỷ đã nói, thiên chất của ngươi xuất phát từ chính bản tâm của ngươi. Nếu gia nhập Phật môn thì tiền đồ thật khó lường trước được.”
“Ta không muốn làm ni cô.” Sơ Dao bĩu môi.
“Sao thế?” Hoàng Mẫn chớp mắt. “Sư muội không nguyện ý làm ni cô, hay là trong lòng đã có bóng hình của ai rồi, có muốn nói cho sư tỷ nghe không? Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai biết.”
“Sư tỷ!”
Sơ Dao ra vẻ thẹn thùng liên tục giậm chân làm Thất hà gấm hơi mất thăng bằng.
“Được rồi, ta không trêu ngươi nữa, ngươi chớ có lộn xộn, vạn nhất rơi xuống thì không phải chuyện đùa đâu.” Hoàng Mẫn vội nói.
“Hừ.” Sơ Dao nhếch miệng lên, nghiêng đầu không để ý đến đối phương nữa. Một khắc sau, đôi mắt đẹp của nàng chớp động, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Sư tỷ, ngươi xem dưới kia có phải có người đang đấu pháp không?”
“A…”, Hoàng Mẫn khẽ cau mày. “Đúng rồi, bên đuổi bên chạy, người phía trước xem ra khó thoát được, bọn họ đều là cao thủ cả.”
Nàng vội hạ Thất hà gấm xuống, kéo Sơ Dao trốn sau một khối đá núi. “Chớ có lên tiếng.”
Nơi này là bí cảnh có hai thế lực chính, dù người động thủ là ai thì e là bọn họ đều không muốn bị người khác phát hiện được. Chẳng may hai người bị họ nhìn thấy thì…
Hai người nghĩ đến đó đã phát lạnh trong lòng.
“Sư huynh tha mạng.” Lúc này ở phía chân trời vang lên âm thanh quen thuộc. “Ta thật không ngờ bọn họ lại dám ra tay với ngươi.”
“Nói nhiều vô ích.” Tiếng Mạc Cầu vang lên lạnh lẽo ngay sau đó. “Ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Ngươi…”, Lưu Luy vừa vội vừa giận lập tức ngửa mặt lên trời gào thét. “Ta liều mạng với ngươi!”
Vừa dứt lời một đạo hào quang bay thẳng lên không trung, sau đó liều lĩnh hướng về phía Mạc Cầu.
Tín hiệu cứu viện của Thương Vũ Phái.
“Bạch!”
Chân trời loé lên một vệt kiếm quang rồi biến mất, tín hiệu kia chưa kịp nở rộ đã bị chặn lại. Lưu Luy cũng bị một cái lồng hoả diễm bao phủ. Chín đầu hoả long quay xung quanh há miệng phun ra hoả diễm.
“Oanh…”
Cửu Hoả Thần Long Tráo!
Bên trong cái lồng, Lưu Luy kêu lên thảm thiết, một tầng kim quang đem hắn vây lại, dưới tác dụng thiêu đốt của liệt diễm có phần co rút lại. Cuối cùng kim quang đột nhiên co rút mạnh, linh quang hộ thể, pháp y, phi kiếm dưới liệt diễm đều bị bạo tán, nhục thân đối phương hoá thành tro tàn. Chỉ còn rải rác mấy vật không bị phá hủy thì bị Mạc Cầu đưa tay thu lấy.
“Sư…”
Đôi mắt Sơ Dao trợn lên, đang muốn mở miệng thì bị Hoàng Mẫn ra tay bịt lại, thân thể cứng đờ.
Giữa không trung, Mạc Cầu thu hồi túi trữ vật của Lưu Luy, thân thể loé lên một cái đã không thấy đâu nữa.
“Hô….”
Đến lúc này hai nữ tử mới thả lỏng cơ thể, đưa mắt nhìn nhau không dấu được vẻ khiếp sợ.
Tự giết đồng môn, đó là đại tội tông môn khó mà tha thứ. Mạc sư huynh dám làm chuyện này sao?
“Đi thôi.” Hoàng Mẫn lên tiếng, vẻ mặt âm trầm. “Chúng ta trở về.”
“Trở về đâu?” Một âm thanh quen thuộc vang lên. “Hai vị sư muội sao lại quay trở lại vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận