Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 131: Phù Đồ

Đêm. Bầu trời không trăng không sao. Giữa rừng núi thi thoảng lại vang lên tiếng chim kêu và tiếng gió thổi.
Tại biên giới Dược cốc có từng dãy phòng ốc, một trong số đó vẫn tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Trước bàn sách, Mạc Cầu vặn ngón tay, hít vào một hơi rồi thở dài nhẹ nhõm. Sách trong Vạn Quyển Lâu có thể mang ra sao chép nhưng trong thời gian quy định phải mang trả lại. Vì để tiết kiệm thời gian, hắn ghi lại Đan Khê Phổ Tế Lục và Âm Dương Thác Loạn Đao ngay trong đêm. Còn công pháp tên là Phù Đồ kia Thôi lão đã có bản sao sẵn rồi, hắn đỡ mất công chép lại.
Nhưng cũng từ việc này có thể thấy, đối phương chắc đã nhiều lần mua bán nó và có chuẩn bị từ trước rồi.
Lúc này, trước mặt Mạc Cầu là ba cuốn thư tịch.
Y thuật: Đan Khê Phổ Tế Lục.
Võ kỹ: Âm Dương Thác Loạn Đao.
Công pháp: Phù Đồ.
Hắn đã dùng hệ thống trong đầu thử qua từng thứ, Đan Khê Phổ Tế Lục cần số lượng tinh quang cảm ngộ ít nhất, khoảng ba trăm khối. Còn âm Dương Thác Loạn Đao và Phù Đồ cần nhiều số lượng tinh quan hơn, hiện giờ hắn còn chưa đủ.
Từ sau khi rời khỏi Giác Tinh Thành, hắn có mấy tháng để tích lúy số tinh quang trong thức hải và ít khi phải dùng đến nó nên bây giờ hắn có tới hơn sáu trăm khối tinh quang chưa dùng đến. Không ngờ, ngay cả một công pháp cũng không thể cảm ngộ được.
Âm Dương Thác Loạn Đao còn đỡ, dù không đủ, theo phản hồi từ hệ thống thì số lượng tinh quang thiếu không nhiều lắm. Riêng có Phù Đồ là không có phản ứng chút nào.
“Y thuật không vội.” Mạc Cầu mở Đan Khê Phổ Tế Lục ra rồi cất sang một bên. “Ta có Thanh Nang Dược Kinh đặt nền móng rồi, dù không có hệ thống trợ giúp cũng có thể từ từ cảm ngộ nó trong tương lai. Trong thời gian ngắn trước mắt, y thuật hiện tại của ta cũng đủ dùng, nên tiết kiệm tinh quang là hơn. Còn Âm Dương Thác Loạn Đao...”
Nhìn môn đao pháp này, hai mắt hắn chớp động. Đao pháp này tuy viết như thể chỉ dùng cho đao nhưng thực tế lại là thuật sử dụng cùng lúc cả đao lẫn kiếm, còn không câu nệ cái gì. Song đao, song kiếm, thậm chí hay tay không cũng có thể dùng nó được.
Tất cả có ba mươi sáu thức, thiên biến vạn hóa vô cùng vô tận. Đao pháp lấy cương mãnh làm chủ, kiếm pháp lấy linh hoạt làm trọng. Khi thành thục có thể kết hợp đao kiếm, đao thành kiếm, kiếm thành đao, chiêu thức vô cùng huyền ảo khiến người ta rất khó cảm ứng và đề phòng.
Cảnh giới chiêu thức của nó chia làm ba tầng.
Tiểu thành: đao không phải đao, kiếm không phải kiếm.
Đại thành: đao tức là đao, kiếm chính là kiếm.
Đạt tới cảnh giới viên mãn, đao kiếm tương dung không phân biệt nữa, có thể tùy tâm mà động.
Theo như ghi chép trong bí tịch, người để lại nó đã đạt tới đại thành, nhờ nó mà dương danh một phương. Nếu có thể đạt tới viên mãn, dùng nó để trở thành cao thủ nhất lưu là hoàn toàn có thể được.
Không nghi ngờ gì, đây là một môn võ học thượng thừa rất tinh diệu, vượt xa các môn võ học khác của Mạc Cầu.
Theo lời Thôi lão, trong rất nhiều võ kỹ ở Vạn Quyển Lâu, nó cũng thuộc vào hành những võ kỹ đỉnh cao.
Điều đáng tiếc là võ kỹ tuy tốt nhưng hắn lại không có danh sư chỉ bảo. Không giống như Ngũ Khí Triều Nguyên, Định Dương Châm hay Phi Diệp Kiếm Quyết có rất nhiều người trong Linh Tố Phái tu tập và được truyền thừa từ đời này sang đời khác. Nhờ vậy, khi tu tập gặp phải khó khăn chướng ngại là có sư môn để thỉnh giáo hoặc có thể giao lưu cùng đồng môn để từ đó tăng lên hiểu biết và cảm ngộ.
Môn công pháp ngoại lai này, hắn chỉ có thể tự mình tìm hiểu, có thành hay không phải xem vào thiên phú và cả may mắn nữa.
Một người có thiên phú cao liệu có thể mạnh hơn kinh nghiệm tích lũy của rất nhiều người hay không? Rất khó. Cho nên công pháp này tuy tốt nhưng có rất ít đệ tử nội môn trong phái lựa chọn tu tập nó. Còn đám đệ tử ngoại môn thì...
Muốn đổi được Âm Dương Thác Loạn Đao cần số công lao không nhỏ, dù tích lũy đầy đủ cũng chưa chắc có người đã chọn.
“Phủ Đông An bình yên đã cả trăm năm qua, trong Dược cốc càng không bị ảnh hưởng bởi chém giết giang hồ, ta không cần vội tu tập võ kỹ làm gì.” Sau khi mím môi một cái, Mạc Cầu cũng tạm gạt Âm Dương Thác Loạn Đao sang một bên.
“Trước tiên cứ thử tự mình tu luyện, sau này nhờ hệ thống trợ giúp cũng có thể tiết kiệm được một ít tinh quang. Còn công pháp Phù Đồ này...”
Hai mắt hắn ngưng trọng.
Môn công pháp này không hổ là thứ có quan hệ với tu tiên giả, hoàn toàn khác với pháp môn của những thứ mà hắn biết trước đây. Văn tự chỉ có mấy chục lời, còn lại là một cái hình vẽ lớn.
Phù Đồ, có người cũng gọi là Phật Đà, có người lại xưng là bảo tháp. Mà cái phù đồ này có hình dáng rất quái dị, giống một thứ quỷ vật có ba đầu sáu tay và bốn chân.
Trên ba cái đầu có sáu con mắt to trợn lên, vẻ mặt dữ tợn rất đáng sợ khiến người ta rất dễ cảm nhận được uy áp từ nó.
“Phù Đồ Đan, Thương Phù Chi khí...”, khẽ vuốt cái hình vẽ, Mạc Cầu nhăn mặt lại. Theo lời công pháp, muốn tu hành thuật này nhất định phải có Phù Đồ Đan phụ trợ, nếu không rất khó nhập môn. Mà lý do phải dùng đến Phù Đồ Đan là vì trong nó có chứa Thương Phù Chi khí.
“Thật phiền toái!”
Mặc dù hắn thốt lên mấy lời ấy nhưng bộ dáng lại như không có chuyện gì. Cũng chỉ mất mấy tháng thời gian để thử mà thôi, nếu có thể thành công thì tốt quá, còn nếu thất bại thì cũng không đến mức quá thất vọng. Dù sao công pháp này cũng có quan hệ đến người tu tiên, không thử thì thật đáng tiếc.
Lấy lại tinh thần, hắn thu cuốn thư tịch trước mặt lại, sau đó mang cái bình bằng đồng nặng trĩu ra.
Kim Cương Tô Du!
Trên người Cốc Tu, hắn lấy được hai cái bình, trong đó một bình còn đầy, một bình chỉ còn nửa non thì đã đổi cho Thôi lão. Hiện giờ hắn chỉ còn lại một bình đầy kia mà thôi.
Hắn đưa tay lên ước lượng nhưng không thử ngay. Hắn tắt nến, lên giường nghỉ ngơi.
Thứ này cực kỳ trân quý, hắn lại chưa rõ cách sử dụng nên không muốn lãng phí nó.
Hắn không vội. Hiện giờ không việc gì phải gấp gáp cả.
Sau đó mấy ngày, cứ đến giờ là hắn đi dùng cơm, theo đám tân đệ tử nhập môn đi nghe trưởng bối trong phái giảng về môn quy. Hiện giờ hắn không có tiền trợ cấp hàng tháng nhưng cũng may, đệ tử nơi này được dùng cơm miễn phí, hắn không cảm thấy phiền phức gì.
Thời gian cứ thế trôi qua. Sau bảy ngày, số lượng tinh quang đã đủ để hắn cảm ngộ Âm Dương Thác Loạn Đao nhưng hắn vẫn chưa tiến hành cảm ngộ nó. Trong khi đó Phù Đồ vẫn không có biến hóa gì.
Sau nửa tháng, sắc mặt hắn đã hơi khó coi. Lâu như vậy rồi mà Đổng trưởng lão chẳng an bài việc gì cho hắn, hắn cảm giác như có điều gì đó không bình thường.
Trong nội viện Dược cốc. Nội Vụ Đường của Linh Tố Phái là nơi đưa ra các nhiệm vụ cho mọi người. Hôm nay người trực ban là Phó đường chủ Ngũ Côn.
Người này đã trên năm mươi tuổi nhưng được chăm chút nên vẻ ngoài chỉ như người mới chừng ba mươi. Hắn nằm trên ghế mềm, thân thể đung đưa, hai mắt nhắm lại nghe thủ hạ bẩm báo.
“Thường sư huynh đệ thực luân phiên hai năm, tháng sau được hồi cốc, nhưng hắn lại muốn được tiếp tục ở lại.”
“Thương Bân đúng không?” Ngũ Côn hừ nhẹ. “Ý của hắn hay là ý của Nhị trưởng lão?”
“Là ý của hắn.” Tên thuộc hạ hơi chút chần chừ. “Nhưng hắn có quan hệ tốt với đại thiếu gia của Phương gia ở trong thành. Sinh ý từ Phương ra rất trọng yếu đối với chúng ta, Thường sư huynh trở về có thể sẽ phát sinh vấn đề.”
“Ừm...”, Ngũ Côn mở mắt. Hắn nhíu mày, dừng một chút rồi nói. “Để Thường Bân lưu lại trong nội thành một năm, chọn một người giúp hắn làm việc. Tiện thể dò la xem ý của nhị trưởng lão thế nào.”
“Vâng.” Tên thuộc hạ gật đầu rồi lật sang trang kế tiếp của cuốn sổ.
“Đệ tử ký danh Mạc Cầu của Đổng trưởng lão đã nửa tháng không làm việc gì, hôm nay tới đây hỏi thăm.”
“Mạc Cầu à.” Ngũ Côn lạnh nhạt nói. “Tên này lai lịch ra sao?”
“Theo như người ở chỗ Đổng trưởng lão nói thì Mạc Cầu đến từ một cái thành nhỏ, từng đi theo học nghệ chỗ Hứa Mộ Vân, tuổi không lớn lắm nhưng cũng đã có tu vi Đoán Cốt, y thuật của hắn không tệ, có thể xem như một nhân tài trung kiên.”
“Hứa Mộ Vân?” Chân mày Ngũ Côn khẽ nhếch lên. “Người này ta nhớ, năm đó hắn có tranh chấp với Lý Tuân của ngoại vụ đường, sự tình tạo ra huyên náo lớn một thời gian.”
“Lý sư bá?” Tên thuộc hạ sững người, sau đó ngẩng đầu dò hỏi. “Vậy chúng ta xử lý hắn thế nào bây giờ?”
“Ừm...”, Ngũ Côn mím môi rồi nheo mắt lại. “Cho hắn đi tới chỗ nào xa xa ở thành bắc đi.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận