Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 635: Truyền thừa

Trụ sở rất an toàn, ít nhất có tên tuổi Thất Thánh minh ở đây, không có ai dám làm càn bừa bãi. Cho nên lần này rời đi, Vương Kiều Tịch không đi theo, Mạc Cầu tính toán đi nhanh về nhanh, sau đó sẽ trở về Vân Mộng Xuyên. Trải qua nhiều năm như vậy, nghĩ đến việc Trúc lão đã chờ ở Thiên Nhai đạo tràng, dù Tán Hoa lão tổ tìm tới cũng không phải sợ.
“Mấy tháng không thấy, chủ thượng tu vi lại có tiến triển, xem ra khoảng cách tới Kim Đan trung kỳ chỉ còn một bước nhỏ, thật sự là đáng mừng.”
Trọng Minh Hoả Mãng khống chế hoả diễm, nịnh nọt.
“Lần này lại có được truyền thừa của lão chủ nhân, nhất định có thể nâng cao thêm một bước, ngày khác Nguyên Anh có thành, đại đạo khả kỳ, tiểu yêu xin được chúc mừng đầu tiên.”
Mac Cầu bình thản. “Việc đã đến nước này, ngươi nên nói về tên họ của vị chủ nhân kia đi chứ?”
“Đương nhiên.” Trọng Minh Hoả Mãng gật đầu. “Lão chủ nhân có mấy danh hào, nhưng chủ thượng có từng nghe qua cái tên Mê Thiên Thánh chủ Tô Mộng Chẩm của Thất Thánh minh?”
“Mê Thiên Thánh chủ?” Mạc Cầu ra vẻ không tin tưởng lắm. “Nhân vật của ba ngàn năm trước kia?”
“Không sai.” Trọng Minh Hoả Mãng khẽ ngẩng cao đầu, vẻ tự ngạo. “Vân Mộng Xuyên không thiếu tông sư Kim Đan, nhưng chân nhân Nguyên Anh thì rất ít, có thể thành Nguyên Anh trung kỳ lại càng lác đác không có mấy. Lão chủ nhân chính là một trong số đó.”
“hừ hừ…”, nó hừ mấy tiếng rồi nói. “Kỳ thực nếu không phải lão chủ nhân lòng mang đại đạo, không thích tục sự phàm tục, dùng tu vi của người, làm Minh chủ của Thất Thánh minh thừa sức.”
“Danh hào của Tô chân nhân đúng là không nhỏ.” Mạc Cầu nheo mắt, gật đầu. “Thật không ngờ, ông ấy cũng rơi vào giới này.”
Mê Thiên Tháng chủ đại danh đỉnh đỉnh, học quán đạo, thật, tà, cơ hồ uy chấn một thời đại, tất nhiên Mạc Cầu có nghe qua, nhưng người này quả không phải chết già?
“Giới này chỉ là khó sinh ra Kim Đan chứ không phải là không thể.” Trọng Minh Hoả Mãng vội giải thích. “Tiểu yêu… mà thôi, nói về nguy hiểm thì chỗ nguy hiểm nhất ở giới này chính là Tổ miếu, ngoài trừ đó ra chỉ có tu sĩ ngoại giới mới là uy hiếp. Chủ thượng không cần phải lo lắng.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Đi thôi.”
Dứt lời, liệt diễm bùng lên hoá thành một đao hoả quang màu ám trầm, trong nháy mắt đã xẹt qua màn mưa đầy trời, tiêu thất ở xa xa.

Nửa tháng sau, Mạc Cầu mang vẻ mặt âm trầm xuất hiện tại một khu vực đầm lầy, ba thước dưới chân sôi sục khí mê tan, Mạc Cầu cất giọng lạnh như băng.
“Ngươi nói không có nguy hiểm là thế này sao?”
“Việc này…”, Trọng Minh Hoả Mãng ngây ra. “Tiểu yêu cũng không biết vì sao lại thành thế này? Thời khắc lão chủ nhân chết đi, rõ ràng nơi này chỉ là một chỗ hoang vu không người, chỉ lưu lại đạo thống cho người hữu duyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Cầu quan sát một hồi, xác nhận đối phương không nói dối mới bất đắc dĩ thở dài.
“Việc đến nước này nói nhiều cũng vô ích, chúng ta qua xem sao đã.”
Nói xong liền hạ xuống một ngọn núi thấp giữa đầm lầy. Ngọn núi vốn rất bình thường, hiện giờ lại có rất nhiều đạo lưu quang như Tinh hà huyền tí vờn quanh, lại có thêm một cỗ khí tức khủng bố thi thoảng xuất hiện. Hiển nhiên, nơi này đã không hoàn toàn như lời Trọng Minh Hoả Mãng nói mà là khảo nghiệm của Mê Thiên Thánh chủ lúc hấp hối lưu lại, người ngoài không biết được.
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi, Mạc Cầu xem như đi một chuyến uổng công, trở về trụ sở tĩnh tu, có điều… hai cỗ khí tức mênh mông như thương khung kia như cùng vô hình kết giới, khoá lại đường lui của tất cả mọi người tới gần nơi này.
Nguyên Anh! Hơn nữa còn là hai vị.
“Khoảng cách đến lúc Tổ miếu mở ra còn một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này các ngươi không được rời khỏi nơi đây, nếu không… giết không tha.”
Một âm thanh lạnh như băng đột nhiên hiện ra trong thức hải, cũng đồng thời để lộ thân phận của người này.
Quân Lôi Chân nhân của Thất Thánh minh hiện giờ.
Lôi Phi!
Thời điểm Thất Thánh minh cường thịnh nhất có bảy vị Chân nhân Nguyên Anh toạ trấn, vì thế mới có cái danh hiệu Thất Thánh minh này, hiện giờ tất nhiên không còn nhiều như vậy. Theo Mạc Cầu biết, Thất Thánh minh hiện giờ chỉ có ba người chân nhân Nguyên Anh, hai người khác không rõ sống chết thế nào, dù chưa chết thì tổng cũng chỉ có năm người thôi. Quân Lôi chân nhân là một trong số đó.
“Đạo hữu.” Độn quang vừa tới gần ngọn núi, một thanh âm già nua vang lên. “Có phải là Mạc Cầu của Thái Ất Tông không?”
“Cái gì?” Mạc Cầu nghiêng đầu, vẻ nghi hoặc. Hắn mới tấn chức Kim Đan, thanh danh ở Vân Mộng Xuyên không nổi, một số tu sĩ ở Bắc giang có biết nhưng tu sĩ ngoại giới thì rất ít người biết được, dù biết cũng chỉ nghĩ hắn là một tán tu mà thôi. Việc Mạc Cầu tới từ Thái Ất Tông rất ít người biết. Tu sĩ ở Vân Mộng Xuyên nghe nói tới cái tên Thái Ất Tông này cũng không nhiều.
Người này là ai?
Người nói chuyện tướng mạo gầy gò, hạc phát đồng nhan, đạo bào màu trắng, tóc dài tuỳ ý kéo lên rất có vài phần tiên phong đạo cốt. Nhìn thấy Mạc Cầu, người này mỉm cười gật đầu ra hiệu.
“Khấu Văn của Chân Tiên Đạo ra mắt Mạc đạo hữu!”
“Thì ra là Khấu đạo hữu.” Mạc Cầu bừng tỉnh.
Theo lời Vương Kiều Tịch nói, trụ sở Chân Tiên Đạo ở Vân Mộng Xuyên quanh năm đều có vài vị Kim Đan toạ trấn, Khấu Văn là một người trong số đó. Người này có tu vi Kim Đan trung kỳ, là Phó chấp sự ở đạo tràng Chân Tiên Đạo, chưa từng nghĩ đối phương cũng tới Vân Mộng Thuỷ Giới này.
“Ta sớm nghe danh Mạc đạo hữu, lại chưa từng được gặp mặt, hôm nay thật là may mắn.” Khấu Văn ra vẻ thiện ý, cung tay làm lẽ. “Mạc đạo hữu yên tâm, sự việc ngươi giao chúng ta đã làm thoả đáng, tin tức hiện giờ có lẽ cũng được đưa đến Thái Ất Tông rồi.”
“Đã làm phiền.” Mạc Cầu hơi phấn khích, cũng chắp tay hồi lễ.
Sự việc ở Thượng Thanh Huyền Y động thiên xem như là một vướng mắc trong lòng hắn, nếu đưa tin thành công, người ở đó chắc sẽ bắt được liên lạc với Thái Ất Tông, cũng coi như giải quyết được một tâm tư trong lòng. Khấu Văn chủ động tới gần bắt chuyện.
“Đạo hữu cũng tới tìm ẩn địa Tổ miếu?”
“Ẩn địa Tổ miếu?” Mạc Cầu lắc đầu. “Thực không dám giấu, Mạc mỗ không biết Tổ miếu ẩn địa là cái gì, chỉ vừa đi qua thì bị kéo vào nơi này, đang muốn hỏi đạo hữu.”
Khấu Văn cười khẽ. “Thỉnh giáo thì không dám nhận, bần đạo cũng chỉ biết một vài thông tin, nếu đạo hữu không chê thì xin được nói một vài lời.”
Nói xong hắn đưa tay chỉ một chỗ thạch đình ở phía trước. Hai người lại gần thạch đình, một người chắp tay, một người vuốt râu, quét mắt nhìn ngọn núi. Ở đây có nhiều tu sĩ, vẻ mặt mỗi người một khác. Phần lớn người ở đây đều có vẻ vội vàng, nôn nóng, nhưng cũng có người đã kịp thích ứng, thậm chí còn làm ra mấy chuyện mua bán giao dịch.
Khấu Văn chậm rãi. “Đạo hữu đã biết, Vân Mộng Thuỷ Giới là một địa phương thần bí, Tổ miếu ở chính giữa đại lục cũng là nơi thần bí nhất, bên trong ẩn chứa huyền diệu ngay cả chân nhân Nguyên Anh cũng khó mà nắm rõ. Nếu không phải có Tổ miếu này, thế giới này cũng khó hấp dẫn được các bậc cao nhân kia.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Nơi này tên là Tổ miếu ẩn địa, chẳng lẽ có liên quan đến sự bí ẩn của giới này?”
“Đúng thế.” Khấu Văn cười nhạt một tiếng. “Hơn hai ngàn năm trước, nơi này bị mấy người ngẫu nhiên phát hiện ra, những người đó thu hoạch cũng khá, tích lũy được gia nghiệp không nhỏ. Lần trước Thuỷ giới mở ra, cũng chỉ có mấy đạo hữu đến đây, không ngờ lần này lại có nhiều người tới như vậy.”
Nói xong hắn lắc đầu than nhẹ, vẻ tiếc nuối và bất đắc dĩ. Nếu có ít người, đồng nghĩa có thể kiếm được nhiều chỗ tốt hơn. Để chiếm được tin tức này, hắn đã hao tốn không ít tâm tư. Lần này vội vàng chạy tới lại phát hiện nơi đây đã không còn bí mật, thậm chí còn bị cả chân nhân Nguyên Anh lập trận pháp xuống, phong bế đường lui của tất cả mọi người, Khấu Văn thực sự hụt hẫng.
“Khấu đạo hữu.” Mạc Cầu hỏi. “Vì sao nơi này được gọi là Tổ miếu ẩn địa?”
“Xem ra đạo hữu không biết rõ sự việc.” Khấu Văn vuốt râu. “Thực ra nơi này tương đối rộng rãi, cũng không quá nguy hiểm.”
Mạc Cầu trầm mặc. Như lời Trọng Minh Hoả Mãng nói, đây chỉ là vùng đất truyền thừa do Mê Thiên Thánh chủ Tô Mộng Chẩm lưu lại khi hấp hối, mặc dù có chút khảo nghiệm nhưng với thực lực của Mạc Cầu và quan hệ của Trọng Minh Hoả Mãng, khả năng đạt được truyền thừa là rất lớn.
Hiện giờ nó lại thành Tổ miếu bí địa? Chẳng lẽ là khảo nghiệm Tô tiền bối lưu lại, cũng phỏng theo tình huống bên trong Tổ miếu mà thiết lập?
Mê Thiên Thánh chủ tuy mạnh, thủ đoạn lập ra lúc sắp chết cũng khó mà thái quá không hợp với lẽ thường.
“Không lâu nữa, nơi này sẽ mở ra thông đạo, theo kinh nghiệm lần trước, tuy có không ít lợi ích nhưng nguy cơ cũng rất nhiều.” Khấu Văn không biết suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu, tiếp tục nói. “Trước đây có vài vị đạo hữu Kim Đan từng vào trong, cho nên Khấu mỗ dự tính mời vài đồng đạo cùng đến đó tìm kiếm, không biết Mạc đạo hữu có hứng thú hay không?”
Thanh danh của Chân Tiên Đạo không phổ biến ở Vân Mộng Xuyên, đại đa số tu sĩ chỉ coi như là một khu vực truyền thừa bình thường. Trong khi đó Mạc Cầu lại biết rõ, Chân Tiên Đạo có nội tình rất sâu, so với tam đại thế lực ở Vân Mộng Xuyên thì mạnh hơn nhiều. Khấu Văn cũng là Kim Đan trung kỳ, thanh danh không lớn nhưng thực lực không yếu hơn Lục Văn Trọng của Thánh tông bao nhiêu.
“Việc này…”, ngẫm nghĩ một lúc, hắn chậm rãi đáp. “Để cho ta suy nghĩ một chút.”
“Đương nhiên rồi.” Khấu Văn biết đối phương khó đồng ý ngay nên lấy từ trên người ra một tấm lệnh bài đưa tới. “Bần đạo ở trong một động phủ trên núi, thời gian này đạo hữu có rảnh thì có thể đến chơi. Còn có vài vị đồng đạo khác, lúc đó sẽ giới thiệu với đạo hữu.”
Xem ra đối phương không chỉ mời một mình Mạc Cầu mà còn nhiều người khác nữa. Có thể được tu sĩ Kim Đan của Chân Tiên Đạo xem trong đối đãi như thế, đủ thấy bên trong Tổ miếu ẩn địa nguy hiểm như thế nào.
“Cũng tốt.” Mạc Cầu gật đầu rồi cung tay làm lễ. “Tại hạ xin đi trước.”
“Đạo hữu đi thong thả.”
“Đúng rồi.” Mạc Cầu chợt dừng bước. “Sư tỷ Vương Kiều Tịch đã tiến giai Kim Đan.”
“A!” Khấu Văn hơi biến sắc, sửng sốt một chút mới chậm rãi gật đầu. “Thật vậy sao? Đúng là không ngờ được, nhưng nha đầu đó nhất tâm hướng đạo, có thành tựu này cũng là lẽ đương nhiên, đáng tiếc…”
Hắn than một tiếng rồi cũng không nhiều lời nữa. Vài thập niên trước, Vương Kiều Tịch khăng khăng trọng lập Thương Vũ Phái đã bị loại ra ngoài hạch tâm của Chân Tiên Đạo, nằm ngoài hàng ngũ truyền thừa. Hiện giờ cũng chỉ có thể xem Thương Vũ Phái như một phái bên ngoài của Chân Tiên Đạo, mọi thứ không còn được Chân Tiên Đạo ban cho, quan hệ xem như thân mật, lúc giao dịch sẽ có được một chút ưu ái mà thôi.
Chân Tiên Đạo ở Vân Mộng Xuyên không có thanh danh gì lớn, chỗ tốt có thể mang lại sợ là không nhiều.
“Cáo từ.”
“Đi thong thả.”

Trăm dặm núi non xung quanh đều bị đại trận bao phủ, có tiến mà không xuất, dù lý do tới đây là gì cũng đều bị vây ở nơi đây. Mấy năm qua, không biết bao nhiêu tu sĩ đã hội tụ về. Thời gian dần trôi qua, để tiện cho việc giao dịch, phường thị cũng được thành lập, người đi kẻ lại chen chúc, rộn ràng không khác nào phàm nhân ở thế gian.
Mạc Cầu chắp tay vừa đi vừa nhìn. Nhãn quan hắn để trên đường, tai lắng nghe bốn phương tám hướng. Bí địa mở ra, cũng giống như Tổ miếu, quy củ không khác bao nhiêu. Nhập vào bên trong rồi tao ngộ khảo nghiệm, nếu thông qua thì có thể sẽ có ban thưởng. Chỉ là khả năng... nghe nói, khảo nghiệm tổ miếu càng về sau càng khó, tất nhiên lợi ích cũng nhiều hơn.
Không nói những việc khác, chỉ cần tính số người tới đây trong ngàn năm vạn năm qua, linh dược linh tài tích lũy được có thể khiến chân nhân Nguyên Anh cũng phải động tâm, chưa nói rất có thể bên trong còn những truyền thừa từ thượng cổ để lại.
Thậm chí... Linh bảo!
Linh bảo duy nhất của Thất Thánh Minh hiện giờ cũng đến từ Tổ miếu. Bên trong ẩn địa cùng Tổ miếu giống nhau, nhưng mức độ nguy hiểm của khảo nghiệm cao hơn nên thích hợp cho tu sĩ Kim Đan tầm bảo. Lần này xuất hiện thêm hai vị Nguyên Anh là việc không ai ngờ tới.
“Chủ thượng.” Trọng Minh Hỏa Mãng biến thành một cái vòng tay màu đỏ, bọc lấy cổ tay Mạc Cầu nhỏ giọng truyền âm. “Ta có thể cảm giác được khí tức của lão chủ nhân ở gần ngay đây, tám chín phần mười là ở bên trong cái gọi là Tổ miếu ẩn địa đó.”
“Thật sao?” Mạc Cầu vẫn không đổi sắc mặt. “Dù như vậy thì sao, bên trong chưa chắc an toàn, hoàn cảnh bên ngoài cũng đã khác so với lời ngươi nói rồi.”
“Chủ thượng.” Nghe Mạc Cầu nói vậy, Trọng Minh Hỏa Mãng có phần vội vàng. “Truyền thừa của lão chủ nhân có thể không đề cập tới, nhưng trên thân người còn có ba kiện pháp bảo thượng phẩm, mỗi kiện đều là bảo vật có thể danh chấn Vân Mộng Xuyên.”
“Nói nghe chút xem.” Mạc Cầu nổi hứng thú.
“Lão chủ nhân mang theo bao kiện pháp bảo tùy thân, theo thứ tự là Di Thiên Thất Tình Phiến, có thể kích động thất tình lục dục của sinh linh, nhẹ thì khiến người ta mê thất, nặng thì thần hồn ly tán, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà tâm tính không cứng cỏi cũng không thể kháng lại, trúng phải thì đạo hạnh sẽ tổn thất lớn.” Trọng Minh Hỏa Mãng nói.
“Tinh Thần Pháp y dùng tinh thần chi lực cửu thiên luyện hóa mà thành, chính là chí bảo phòng thân có thể ngạnh kháng pháp thuật thần thông của chân nhân Nguyên Anh.”
“Sơn Hà Đồ, truyền thừa của lão chủ nhân, bên trong chứa vạn dặm sơn hà có thể công có thể thủ, thần bí khó lường, nghe nói bên trong ẩn chứa bí tàng. Ba kiện đồ vật này, chỉ cần chủ thượng ngài có được một kiện cũng không cần phải sợ Tán Hoa lão tổ kia nữa.”
Mạc Cầu nheo mắt ra điều suy nghĩ. Không thể nói hắn không động tâm, nhưng thời gian dài trôi qua, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ khiến hắn có phần không muốn mạo hiểm. Không phải hắn sợ mà thấy không cần thiết.
Mạc Cầu không phải người chưa từng trải qua nguy hiểm.
“A?” Đột nhiên hắn dừng bước, ngạc nhiên nhìn lên bầu trời. “Xảy ra chuyện gì?”
“Phát sinh chuyện gì vậy?” Cùng lúc đó, rất nhiều tông sư Kim Đan trên ngọn núi cũng phát hiện ra dị thường, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về chân trời, gương mặt biến đổi. Có ngạc nhiên, có nghi ngờ, phần lớn là cuồng hỉ. Tu sĩ dưới Kim Đan thì không hay biết gì.
“Quy tắc thiên địa...” Ở cổng động phủ, Khấu Văn đưa tay đụng vào hư không, ánh mắt điên cuồng lấp lóe. “Thay đổi!”
“Không sai.” Bên cạnh hắn, một nữ tu sắc mặt nghiêm túc chậm rãi gật đầu. “Thiên địa nguyên khí bên trong dường như có xen lẫn một thứ gì đó, khiến nguyên tắc thiên địa phát sinh biến hóa, thần hồn cảm ứng càng thêm thông thuận.”
“Không chỉ thông thuận thôi đâu.” Khấu Văn lắc đầu, “mà dễ tiến giai hơn nhiều. Kim Đan giống như thai nhi của người, muốn nhờ tự thân phá xác mà xuất thì khó khăn cỡ nào, hiện giờ trong hoàn cảnh này, độ khó đã giảm đi ba phần.”
Trên đỉnh núi, từ hư không bỗng hiện ra hai thân ảnh. Ánh mắt hai người đều vui mừng, nhận biết Nguyên Anh trong thể nội đang chập trùng, cảm giác như muốn tăng lên một bậc tu vi, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
“Bạch!”
Đúng lúc ấy, chân trời đột nhiên hiện ra một đạo độn quang màu trắng, gặp trận pháp thì hơi chậm lại nhưng vẫn lao thẳng qua.
“Thanh Cúc của Hồ gia bái kiến hai vị Chân nhân!”
Hồ Thanh Cúc chân đạp thanh phong, bạch y tung bay, độn quang hạ xuống đỉnh núi hướng về hai người chắp tay thi lễ. “Vãn bối thừa lệnh vài vị chân nhân tới để đưa tin.”
“Ồ?” Quân Lôi chân nhân Lôi Phi nhướng mày. “Về chuyện thiên địa phát sinh dị biến?”
“Đúng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận