Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 295: Tán loạn

“Đi!”
Tiếng quát vừa vang lên, quanh thân Lục Mộc Hủy đã sáng lên linh quang, thân thể lao vọt đi.
Khinh Thân Phù, Tật Phong Phù, Kim Cương Phù thay nhau hiển lộ. Lực bộc phát vượt qua cực hạn của võ giả phàm nhân, cả người nàng như kình tiễn, trong chớp mắt đã vượt qua năm sáu trượng, lóe lên trong rừng rậm.
Tranh mã cũng đạp mạnh móng trước, yên ngựa trên thân vỡ tan, bốn võ tung bay theo sát phía sau. Đường đến Tiên đảo không lúc nào thuận buồm xuôi gió, trên đường đi vẫn hay xảy ra biến cố, ngay cả tu Tiên giả có khi cũng gặp nạn. Nửa năm trôi qua, Lục Mộc Hủy đã không còn là Thập Cửu Nương non nớt như ngày trước, vào lúc lâm nguy là quyết đoán, suy nghĩ tới là rời đi ngay.
“Muốn chạy trốn?”
Người cưỡi trên lưng ngựa thấy thế thì gầm lên, rời mắt khỏi đám phàm nhân, trường thương giơ ra khóa chặt mấy vị tu Tiên giả, nhất là Đồng lão và Vương đạo trưởng, hai vị tu sĩ có tu vi Luyện khí tầng tám, tầng chín.
“Bạch!”
Hơn hai mươi hư ảnh trường thương xuyên phá hư không, tựa như tấm lưới lưu quang lao vọt về phía mấy người. Thế đi nhanh như thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt đối phương.
“Ông...”
Mấy người nhanh chóng giở hết thủ đoạn, các loại linh quang lấp lóe phun trào ngăn trở trường thương. Lục Mộc Hủy tu vi không cao, lao về phía nàng có 2 hư ảnh trường thương, nàng cong ngón tay búng ra Thổ Linh Châu.
Thổ Linh Châu nở rộ quang mang đục ngầu, bao phủ phương viên hơn một trượng đột kích đâm vào trường thương khiến tốc độ của nó chậm lại. Thân hình nàng chớp động, thừa cơ nhảy lên lưng tranh mã, hai chân kẹp chặt bỏ chạy về phía xa.
Tranh mã có năng lực ngự thủy, xung quanh khu vực này có nhiều mặt nước, nó thấy nước như hóa thành cá, thực lực cũng tăng lên nhiều. Những người khác đều có thủ đoạn của riêng mình, ngoài trừ Đồng Nguyên Phụ kinh nghiệm non kém nên hơi có vẻ chật vật, những người khác đều dễ dàng né được.
Mạc Cầu là một phàm nhân, hắn không nhận quá nhiều sự chú ý của đối phương, sớm đã thừa dịp hỗn loạn mà trốn về phương xa trong lặng lẽ.
Người cưỡi ngựa thấy vậy thì không đổi sắc mặt, hắn chỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng, bàn tay to lớn vung về phía trước.
“Để lại hai người xử lý đám phàm nhân, những người khác theo ta truy đuổi.”
“Rõ.”
“Đát đát...”
Vó ngựa vang lên, đám người nhanh chóng chia ra hai đường, phần lớn tập trung đuổi theo những người đang chạy trốn. Sau lưng Lục Mộc Hủy có ba người. Ba người ra vẻ thoải mái, trường thương trong lòng bàn tay không ngừng vung vẩy.
“Một tên tán tu luyện khí tầng sáu mà thôi.” Một trong ba tên đuổi theo mặc giáp toàn thân, hai mắt lấp lóe kỳ mang. “Chúng ta chơi đùa với nàng ta một chút chứ?”
“Đừng để phát sinh việc gì.” Một người khác nhẹ lắc đầu. “Chuyện này là trưởng lão chấp pháp tự mình hạ lệnh, ngay cả đệ tử chân truyền Tử Diên cũng ra tay, nếu chẳng may không lấy được đồ vật về, chúng ta sẽ phải phục dịch tại đạo binh nhiều năm mới xong đấy.”
“Ngươi nói không sai.”
Người cuối cùng gật đầu, kéo dây cương, cự mã dưới chân nhanh chóng tăng tốc. Ngựa bọn họ cưỡi thân cao gần trượng, vó đạp như bay không quan tâm đến địa hình nhấp nhô ra sao, mạnh mẽ lao tới. Dường như bọn họ có biện pháp truy tung chính xác Lục Mộc Hủy nên cứ thế thẳng tiến, không rời mục tiêu.
“Thấy nàng ta rồi.”
Vượt qua cánh rừng rậm, một người cưỡi ngựa sáng mắt lên, hắn giơ cao trường thương trong tay. Đúng lúc ấy...
“Cẩn thận!”
Người bên cạnh đột nhiên quát khẽ, trường thương lắc một cái như giao long xuất động nằm giữa không trung. Một đạo hắc ảnh từ dưới lòng đất xông ra mang theo cự lực hung hăng đâm vào phía trên cán thương,
“Đương...”
Lực đột kích quá lớn vượt ngoài dự phòng của người cưỡi ngựa, cả người hắn và cự mã đều bật ngửa ra sau.
“Lớn mật!”
Hai người còn lại biến sắc, đồng thời xuất thủ. Bọn hắn chính là đạo binh của Kính Không Môn, mặc dù không có pháp lực nhưng đều là người có cương khí đại thành, lại thêm toàn thân võ nghệ, trên người có trọng giáp, trường thương trong tay đều là pháp khí của tông môn, toàn lực hành động có thể so với tu sĩ luyện khí tầng bốn, tầng năm.
Với đám tu sĩ ngoại lai chỉ là tán tu không mạnh về công pháp, pháp khí lại thấp kém, kinh nghiệm chém giết không nhiều thì đa phần đều không phải là đối thủ của bọn họ.
Từ kinh nghiệm trước kia có được, ba người liên thủ ứng phó với đệ tử của tiên phái thì có chút khó khăn, nhưng đối phó với tán tu thì dễ như trở bàn tay mà thôi. Chưa từng nghĩ hôm nay lại có người dám quay ngược động thủ với mình.
Mà người ra tay lại là... một phàm nhân!
Trường thương nhảy múa, trong nháy mắt hóa thành một cái lồng giam, hàn mang lấp lóe rồi đột ngột co rút lại.
“Bạch!”
“Sao có thể...”
“Hảo thân pháp!”
Trong tiếng quát kinh ngạc, ba người vội giục ngựa xông lên. Ba con cự mã, ba thanh trường thương mang theo sát cơ lăng lệ hai thân ảnh ở giữa.
“Đinh!...”
Theo tiếng va chạm thanh thúy vang lên, Mạc Cầu và cương thi cùng bay ngược lại phía sau mấy trượng mới dừng lại.
“Lợi hại!”
Hai tay hắn run rẩy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người cưỡi ngựa phía trước.
“Đây chính là thực lực của môn phái Tiên gia sao?”
Có thể lấy lực lượng Tiên thiên áp chế hắn và cương thi, tuy đối thủ là ba người nhưng vẫn khiến hắn phải kinh ngạc. Dù sao đối phương cũng không phải là tu Tiên giả. Xem xét qua một lượt, trong lòng hắn đã hiểu ra phần nào.
Kim Cương Phù, Khinh Thân Phù, Cự Lực Phù gia trì, lại thêm pháp khí... nhiều thủ đoạn hỗ trợ như vậy, thêm có môn thương pháp hợp kích thì uy năng tăng lên là đương nhiên.
“Hảo tiểu tử!”
Ba người cưỡi ngựa cũng lộ vẻ mặt nghiêm trọng nhìn nhau, đồng thời giơ cao trường thương trong tay.
“Một tên Tiên thiên mà có thể thoát được tam tài sát trận của chúng ta, ngươi quả thực cũng không tầm thường. Bất quá... nên dừng ở đây thôi!”
Tiếng quát khẽ vang lên, ba tên cưỡi ngựa thúc ngựa xông tới, linh quang sáng rực bao phủ cả người và ngựa. Trường thương vung vẩy kéo theo lưu quang và sát cơ bao trùm phương viên đến hơn mười trượng, uy thế cực thịnh không thua kém gì tu sĩ luyện khí tầng tám như Ngô Pháp Thông.
“Xuất!”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn đột nhiên quát khẽ, cái chuông bên hông cũng run lên, hai luồng khói đen mang theo âm thanh quỷ khóc thần hào nhanh chóng thoát ra. Hai cái quỷ trảo thi triển trảo pháp tinh diệu đột kích về phía đối phương. Tiên Vân Chướng quấn quanh, Hỏa Long Bội toát ra hai sợi hỏa tuyến hóa thành liệt diễm như một sợi roi dài vung vẩy.
Chỉ một thoáng, cả người Mạc Cầu bao phủ bởi linh quang, lệ quỷ lơ lửng trên đầu, hỏa diễm trường tiên bảo vệ hai bên, còn có cương thi thủ thế sẵn, khí thế hung mãnh khiến cho ba người đối phương sững lại.
Cái này... hắn còn là phàm nhân hay sao?
“Ô...”
“Ba!”
Quỷ khiếu vung roi, đôi bên lao vào nhau làm ầm vang cả một vùng. Không bao lâu sau, Mạc Cầu mang theo sắc mặt trắng bệch lững thững lại gần một lạch nước, bên cạnh hắn là cương thi cũng toàn thân là thương tích.
“Hô...”
Mặt nước gợn sóng, một vòng xoáy trống rỗng xuất hiện kéo cả người cả cương thi xuống dưới. Mạc Cầu không phản kháng, để mặc cho nó lôi đi.
Dưới kênh ngầm, tranh mã đang nhàn hạ nằm ở đáy nước, một cái bong bóng lớn bao phủ lấy Mạc Cầu và Lục Mộc Hủy.
“Mạc sư huynh...”
“Ta không sao.” Mạc Cầu khoát tay, kiềm chế khí huyết dao động trên người. “Ba người kia tạm thời cũng không dám tiến lên, nhưng hình như bọn chúng còn có thủ đoạn để truy tìm tung tích. Chúng ta phải thử xem thủ đoạn bọn chúng dùng là thứ thủ đoạn gì mới được.”
Nói xong, hắn gỡ từ trên người ra một bình dược vật, vẩy lên thân thể hai người.
Hai ngày sau, bên ngoài trăm dặm, từ dưới mặt nước chợt nổi lên bọt sóng, sau đó có hai thân ảnh từ từ hiện ra.
“Sẽ không sao chứ?”
Mạc Cầu thở nhẹ, nhìn về phía sau một lát rồi lắc đầu liên tục.
“Không ngờ nữ nhân Tử Diên kia lại mạnh như vậy, Vương đạo trưởng, phu thê Phi Vũ sợ là khó thoát được một kiếp.”
“Không sai.” Sắc mặt Lục Mộc Hủy cũng đã trắng bệch, như thể nghĩ tới sự việc gì kinh khủng lắm, con ngươi liên tục run rẩy. “Sợ là ngay cả cha ta cũng không phải là đối thủ của nàng ấy.”
“Không... đệ tử chân truyền của môn phái Tiên gia, cũng là kỳ tài Tiên tu có triển vọng Đạo cơ thì cha ta... hẳn là không thể so được.”
“Không nên tự xem nhẹ mình.” Mạc Cầu nhảy lên bờ. “Nàng có pháp khí đỉnh tiêm, so với nàng chung ta cũng không kém nhiều, không địch lại là đương nhiên.”
“Điều không ngờ là...” hắn thở dài rồi mới nói tiếp, “Trên đường đi tuy gặp không ít khó khăn trắc trở nhưng tổng thể vẫn ổn thỏa, sắp đến cuối cùng lại gặp phải một màn như này.”
“Đúng vậy.” Lục Mộc Hủy cũng cảm khái. “Bây giờ chạy tứ tán, không biết những người khác thế nào, ngoài chúng ta ra còn có ai bị đuổi giết nữa không?”
Nói đến đây, Mạc Cầu đột nhiên nhíu mày. “Đừng lên tiếng.”
“Sao vậy?”
“Có tiếng khóc.”
Hai người bọn họ chọn nơi này để xuất hiện là vì xung quanh toàn là nơi hoang dã, trong vòng trăm dặm không có chút bóng người, sao lại có tiếng khóc truyền tới được?
“Âm thanh này...”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh hô lên.
“Đồng Nguyên Phụ.”
“Ô ô...”
Bên dòng sông, Đồng Nguyên Phụ ôm thi thể Đồng lão khóc như một đứa trẻ, ánh mắt mơ hồ, đầy bi thương.
“Đồng gia nhà ta... gặp kiếp nạn, gia tộc còn sót lại không có mấy người, bây giờ nhị gia lại đi rồi...”, hắn mếu máo, “sau này ta phải làm sao đây?”
Hai mắt Lục Mộc Hủy đã hơi đỏ lên. Tuy không tính tính cách ngạo mạn của Đồng Nguyên Phụ nhưng tình cảnh hiện giờ của hắn cũng khiến nàng cảm động lây. Lục gia gặp nạn, nàng cũng từng trải qua hoàn cảnh ấy rồi. Nàng cũng đã từng mê man không biết làm sao, chìm trong bi thống đâu thương chẳng nhìn ra đường đi. Nàng đưa mắt nhìn Mạc Cầu, đối phương vẫn giữ vẻ đạm mạc như cũ, chỉ mở miệng hỏi.
“Theo ta được biết, tuy nhân khẩu Đồng gia không nhiều nhưng căn cơ vẫn còn, sao Đồng công tử lại bảo họ gặp kiếp nạn? Hơn nữa, chuyện hôm nay khó tránh có liên quan đến Địch tiên sư, nhưng vì sao Đồng lão không giải thích lời nào đã mang công tử chạy trốn ngay?”
Đồng Nguyên Phụ ngưng trọng. Thật lâu sau hắn mới từ tốn mở miệng.
“Nhị gia nhà ta có nói, nhà chúng ta bị người hãm hại nên mới gấp gáp mang ta đến Tiên đảo. Ông ấy biết trên người Địch tiên sư có bí mật nhưng vì hắn là bằng hữu của nhị gia nên chúng ta cũng không hỏi quá nhiều.”
“Hừm!”
Mạc Cầu hừ nhẹ, sau đó từ chối cho ý kiến.
Có một số người, hình như chỉ có trải qua sinh ly tử biệt thì mới có thể trưởng thành lên. Lục Mộc Hủy là một ví dụ. Đồng Nguyên Phụ cũng là như thế.
“Tiên đảo không phải cứ muốn là có thể vào được.” Hắn trải bản đồ ra, nhìn về phía xa nói. “Tu Tiên giả mới đến có thể ở lại miễn phí trong một năm, phàm nhân thì cần phải giao nộp linh thạch. Một năm hết sáu khối linh thạch đấy.”
Mạc Cầu mím môi, trong lòng không khỏi đau xót.
“Không cần giao cũng được.” Đồng Nguyên Phụ nhìn hắn một cái rồi bảo. “Tại mé ngoài Tiên đảo còn có một số đảo nhỏ bảo vệ, trong đó có một hòn đảo thuộc về Đại Tấn. Những tu Tiên giả hay phàm nhân đến từ Đại Tấn đều có thể vào trong đó ở.”
“Lên Tiên đảo có chỗ tốt gì?” Lục Mộc Hủy hỏi. “DÙng tiền mà lên thì cũng không thể tồn tại lâu dài được.”
“Môn phải Tiên gia thu nạp đệ tử đều tổ chức ở trên Tiên đảo, không đi vào thì ngay cả tư cách nhập môn cũng không có.” Đồng Nguyên Phụ thở dài. “Nhị gia cho ta một phong thư, nói là có quen một vị cố nhân trên Tiên đảo, ta sẽ cầu xin hắn nghĩ biện pháp để giới thiệu các ngươi với tông môn.”
“Tất nhiên,” hắn nghiến răng, cố nén tâm tư, “các ngươi phải bảo vệ ta đến được Tiên đảo.”
Đồng Nguyên Phụ bị thương, pháp y trên người bị tổn hại, linh khí toái liệt, khí huyết xáo trộn, thực lực còn không bằng một Tiên thiên phàm nhân. Mạc Cầu trầm tư, hắn nhìn nhận lại đồ đạc còn trong tay, yên tâm rằng đối phương không lưu lại gì có thể gây ra tai họa ngầm thì mới chậm rãi gật đầu.
“Có thể.”
Không lâu sau đó, đội xe đông đúc lúc trước đã không còn, chỉ có mấy bóng người lẻ loi đi trên đường ngày một khuất xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận