Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 191: Thập Bộ Nhất Sát

Trong thời gian ngắn, toàn bộ Nhiếp gia trang rơi vào hỗn loạn, tiếng chém giết kêu la vang lên thảm thiết không dứt. Bên ngoài trang viên, từng bóng người theo nhau phóng vào, tốc độ chém giết bên trong cũng theo đó mà tăng nhanh. Đa phần người của trang chủ đã bị hôn mê từ trước do trúng bí dược, giao thủ chưa được bao lâu đã yếu thế không chống đỡ nổi phải chạy tán loạn.
Không rõ lửa từ đâu bùng lên, do không được cứu ngay nên nhanh chóng cháy lan thành một vùng rộng ngập tràn ánh lửa hừng hực.
“Sao lại thành ra thế này?”
Trong bóng tối, một thân ảnh phá không bay xuống, phất tay đánh bay mấy người xung quanh rồi liếc nhìn toàn cảnh. Người này dáng người không cao, vẻ ngoài xấu xí nhưng khí thế phát ra lại không tầm thường.
Hắn đứng yên tại chỗ mà khiến cho những người có mặt xung quanh không khỏi căng thẳng, lo sợ.
“Đường chủ!”
“Vi đường chủ!”
Có một người đứng gần đó cúi đầu lên tiếng. “Ti chức nhất thời sơ sẩy, không ngờ Nhiếp Vạn Lý nội công đã đạt tới cảnh giới nhập hóa, khoảng cách đến Tiên thiên không còn bao xa. Lúc xuất thủ không giết được hắn, còn để hắn lấy lại trang viên nên mới gây ra họa này.”
“Vậy sao?” Người vừa tới hừ lạnh. “Theo tin tức ta nhận được, Nhiếp Vạn Lý bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, có về đến trang viên cũng không cứu được mới phải. Sao bây giờ lại thành ra thế này?”
Không gian trở nên yên tĩnh, đám người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều dồn lại cả về phía vị công tử áo trắng lúc này sắc mặt đã trắng xám, nắm tay thật chặt rồi bước tới trước. “Vi đường chủ, vãn bối nhất thời sơ sẩy, không ngờ thầy thuốc tới từ Dược cốc lại cứu được Nhiếp Vạn Lý.”
“Nhất thời sơ sẩy? Chưa từng ngờ tới...”, Vi đường chủ gật đầu, nói chậm rãi từng tiếng rồi đột nhiên vung mạnh tay áo, một luồng gió mạnh bốc lên quét qua toàn trường.
“A!”
“Phù phù...”
“Xin đường chủ tha mạng!”
Chỉ một thoáng sau, mấy người xung quanh đồng loạt ngã bay ra ngoài, mặt mũi bầm dập nhưng không dám phản kháng, chỉ dập đầu xin tha thứ.
“Đồ vô dụng.” Vi đường chủ quét ánh mắt lạnh lùng nhìn thủ hạ. “Nhiếp gia chỉ là việc nhỏ, làm trễ nải việc lớn thì các ngươi có chết cũng không hết tội.” Sau đó, hắn lặng lẽ nhìn về phía vị công tử áo trắng. “Độc công tử, đừng tưởng có sư phụ ngươi che chở thì ta không dám làm gì ngươi.”
“Vãn bối không dám.” Thân thể Độc công tử run lên, vội vã cúi đầu.
“Hừ!” Vi đường chủ cau mày. “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi bắt tất cả bọn chúng lại.”
Nói xong hắn buông tay xuống, cả người bay lên không trung, lắc mình một cái đã tiến vào trung tâm của trận chiến.
Ở nơi này, toàn thân Nhiếp Bạn Lý đã chịu nhiều thương tích liên tục gầm thét, dùng thực lực bản thân đấu với mấy người khác mà không rơi vào thế hạ phong. Chưởng kình cuồn cuộn như thủy triều tản ra bốn phía, dù là cao thủ nhất lưu cũng không thể tiếp cận gần hắn.
“Bích Đào Công.”
Vi đường chủ đằng không thấy thế thì cười lạnh, đưa tay hóa thành trảo giơ về phía trước, chân khí hóa thành một bàn tay lớn cách không chộp về phía Nhiếp Vạn Lý.
Kình lực còn chưa tới, uy áp đã buông xuống.
“Ai!”
Nhiếp Vạn Lý ngưng trọng, không kịp nghĩ nhiều chỉ kịp giương đao lên không chém ra một đao, đao ý sắc bén đến nghịch thiên. Nhưng thực lực người tới quá kinh khủng, đao khí vừa chạm vào đã tan vỡ, bàn tay bằng chân khí tiếp tục giáng xuống.
“A!”
Nhiếp Vạn Lý ngửa mặt lên trời gào thét. “Ta liều mạng với các ngươi!”
“Oanh!”
Trong tiếng nổ, mặt đất rung chuyển, phòng ốc xung quanh theo nhau đổ sụp xuống. Vị trí trung tâm hình thành một cái hố sâu đường kính tới hơn một trượng, ở giữa là thân thể một người đã không còn khí tức.
“Bạch!”
Giữa đêm, ba thân ảnh theo nhau di chuyển. Hứa Việt đi đầu, hắn cầm trường thương trong tay vừa đi vừa chăm chú quan sát bốn phía, phát hiện ra có gì nghi hoặc thì hắn cũng là người đầu tiên xông lên. Mạc Cầu đi ở phía sau, khinh công thuần thục, tốc độ di chuyển rất nhanh mà không gây ra tiếng động nào. Trương Tử Lăng tuy tu vi không cao nhưng khinh công của nàng không yếu, thân thể như lá liễu phiêu nhiên mà đi sau cùng.
“Dừng lại.” Cây cối phía trước lắc lư, hai bóng người từ trong đó nhảy ra, vung vẩy đao kiếm ngăn trước mặt ba người.
“Ông...” Hứa Việt không thèm lên tiếng, hắn lao nhanh về trước, trường thương trong tay khẽ rung lên, thương ảnh nhanh chóng bao phủ lấy hai người.
Đoạt Mệnh Liên Hoàn Thương!
“Phốc! Phốc!”
Âm thanh trầm đục vang lên, thân hình Hứa Việt không dừng lại, trường thương trong tay hất văng hai người ra ngoài. Trước kia hắn từng nổi danh vì thương kỹ, đã từng xưng bá một phương, há lại là kẻ tầm thường. trên đường đi, mấy lần có địch xuất hiện hắn đều nhanh chóng đánh bay, dưới Đoạt Mệnh Thương của hắn chưa có tên nào sống sót.
“Hảo thương pháp!”
Từ bên cạnh vang lên tiếng quát lớn. Một bóng trắng lăng không đuổi theo, xẹt theo hình vòng cung ra phía trước điểm vào trường thương của Hứa Việt.
“Đinh...”
Thương chỉ va chạm lại phát ra âm thanh thanh thúy như tiếng va chạm của sắt thép. Thân thể Hứa Việt ngưng trệ, hắn cảm thấy một cỗ kình lực xuyên thấu qua thân thương truyền tới khiến mình không thể không lùi lại một bước.
Hắn nghiêm sắc mặt, hoành thương phía trước.
“Mạc đại phu cẩn thận, đối phương là cao thủ!”
Ở phía sau, Trương Tử Lăng cũng khẩn trương, hai tay mở ra, hai thanh đoản kiếm dài hơn một xích xuất hiện trong lòng bàn tay. Nàng bước tới trước bảo vệ Mạc Cầu.
Bóng trắng chậm rãi hạ xuống phía trước, tới khi dừng lại thì hiện rõ là một vị công tử môi hồng răng trắng, bạch y tung bay trong gió. Hắn đứng chắp tay không nhìn hai người Hứa Việt mà đặt trên người Mạc Cầu ở phía sau.
“Tiểu thần y Mạc Cầu, nghe đại danh đã lâu!”
“Các hạ là...”, Mạc Cầu liên tiếng hỏi.
“Tại hạ là Tôn Kham, người giang hồ vẫn xưng là Độc công tử.” Tôn Kham chắp tay. “Chúng ta xem như cũng đã từng giao thủ. Tại hạ vô cùng khâm phục trình độ y thuật của Mạc đại phu.”
“Tôn Kham.” Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích. “Ngươi có quan hệ thế nào với phản đồ Tôn Tuyệt Tâm của Linh Tố Phái trước kia?”
“Đấy là gia phụ của ta, cũng là ân sư thụ nghiệp.” Tôn Kham lắc đầu. “Nhưng danh xưng phản đồ ân sư tuyệt không dám nhận, bản thân người cũng sẽ sớm trở lại Linh Tố Phái thôi.”
“Ngươi đang nằm mơ.” Trương Tử Lăng gân cổ lên quát. “Tôn Tuyệt Tâm lấy người ra thử thuốc, lạm sát kẻ vô tội, làm gì có cái tâm của người thầy thuốc. Hắn đã bị Linh Tố Phái gạch tên từ lâu rồi, làm gì còn khả năng trở lại tông môn nữa.”
“A...”, Tôn Kham cười khẽ. “Chuyện ấy còn chưa nói trước được.” Sau đó hắn tiến lên một bước. “Mạc đại phu có thể chữa khỏi cho người bị dính Tuyệt Tâm Chỉ của ta, y thuật thật cao minh. Tôn mỗ không bằng được, không biết ngươi có nguyện ý gia nhập với chúng ta hay không?”
“Các ngươi là ai?” Mạc Cầu nghi hoặc hỏi.
Tôn Kham cười cười nhưng không nói rõ. “Mạc đại phu cứ gia nhập là sẽ biết thôi.”
“Không được.” Mạc Cầu lui về sau một bước. “Tại hạ không có hứng thú với việc tranh đấu của các thế lực.”
“Thế thì thật là đáng tiếc.” Tôn Kham than nhẹ. “TÔn mỗ thật tâm mời, vì đuổi kịp mấy vị cũng đã phải xuất hết thủ đoạn ra vì sợ mất đi cơ hội này.”
Hắn lắc đầu liên tục, rồi giọng nói trở nên lạnh lùng. “Y thuật cao minh như thế, nếu không thể dùng thì... chết đi là hơn.”
Vừa dứt lời, một mũi trường thương đã cách không điểm tới, mũi thương sắc bén nở ra thương ảnh như một đóa hoa màu trắng, một tia kình lực cũng từ mũi thương phóng ra.
Chân khí ngoại phóng!
Hứa Việt do bị thương mà tu vi giảm xuống , nhưng lúc hắn toàn lực ứng phó thì vẫn thể hiện ra được một chút lực lượng của cao thủ nhị lưu, huống chi nửa năm qua đồng hành cùng với Mạc Cầu, qua việc dùng thuốc nên thương thế của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Đối mặt với đòn tấn công của Hứa Việt, Tôn Kham khẽ vẩy chân mày.
“Không sai.”
Vừa nói, thân ảnh hắn trở nên phiêu hốt giữa đám thương ảnh, rồi chậm rãi bấm tay.
Tuyệt Tâm Chỉ.
“Đinh...”
Sắc mặt Hứa Việt hơi biến, hắn lui lại một bước.
“Hây!” Trương Tử Lăng ở phía sau cắn răng bổ nhào tới trước, song kiếm giao nhau thành hình chữ thập. Nàng tu hành Song Ảnh Kiếm có điểm tương đồng với Phân Ảnh Kiếm, cũng là kiếm pháp các nữ đệ tử hay chọn tu luyện vì không cần có tu vi thâm hậu cũng có thể dùng được.
Kiếm pháp này sắc bén, tốc độ xuất chiêu mau lẹ, đầu kiếm ảnh lóe lên, trong tích tắc đã hình thành hơn mười ảo ảnh.
Hứa Việt hít sâu một hơi, hắn đè nén khí tức đang xáo trộn trong thể nội rồi tiếp tục vung thương lên.
“Đến hay lắm.”
Hai mắt Tôn Kham sáng lên, thân hình lúc chậm lúc nhanh, dùng khinh công tinh diệu đối phó với đòn hợp kích của hai người, cùng lúc ấy hắn mượn uy lực của chân khí ngoại phóng, chỉ chưởng ảo diệu đánh ra liên tục bức lui hai người.
Cao thủ nhị lưu.
Vị Độc công tử Tôn Kham này tuy tuổi chưa lớn nhưng không ngờ đã là một cao thủ nhị lưu.
“Mạc đại phu.” Hứa Việt dùng hết sức, vẻ như đã sắp không chống đỡ nổi, hắn rống lên. “Chúng ta ngăn cản hắn, ngươi mau đi.”
“Đi?” Tôn Kham cười lạnh. “Đơn giản vậy sao.”
Hắn bỏ qua đám người ở Nhiếp gia trang, dùng toàn lực đuổi theo đến đây mục đích chính là muốn ngăn cản Mạc Cầu, bây giờ đã gặp lẽ nào lại dễ dàng buông tha!
Với hắn, những người khác không quan trọng, nhưng một vị đại phu có y thuật cao minh khắc chế được Tuyệt Tâm Chỉ của hắn chắc chắn là một mối họa lớn về sau. Đã không thể dùng, tất nhiên phải giết chết.
Mạc Cầu hơi biến sắc, điệu bộ như đã đồng ý. Hắn lui về sau định cong người bỏ chạy.
“Tránh ra.” Tôn Kham thấy thế thì hô lớn, chưởng thế đại thịnh, kình lực xé rách tứ phương theo trảo ảnh bổ nhào về phía Mạc Cầu. Thân hình hắn như thiểm điện, lắc lên một cái đã xuất hiện cách đó hơn hai trượng, năm ngón tay mở rộng, từng tia kình khí sắc bén theo ngón tay bắn ra.
Chân khí vô hình trên người hắn lại như có màu sắc, hỏa độc nóng bỏng theo kinh mạch tuôn về phía các đầu ngón tay.
“Hô...”
Độc hỏa trong lòng bàn tay bốc cháy, nhiệt độ cao từ đó khiến không khí trở nên vặn vẹo nhưng vẻ mặt Mạc Cầu lại chẳng biểu lộ gì.
Đạm mạc như thế?”
Tôn Kham sững người, trong lòng cảm giác có điều không ổn.
“Xì..., đột nhiên, bên hông Mạc Cầu hiện ra một tia kiếm quang, vô thanh vô tức xuất hiện phía trước tầm mắt hắn. Kiếm quang không rực rỡ nhưng lại khiến người ta kinh tâm động phách, sau khi hiện lên thì trong mắt đối phương không còn nhìn thấy gì khác nữa. Cả thiên địa như trở nên u ám, mất đi hào quang.
Tất cả chỉ còn lại một vòng kiếm quang lóe lên rồi biến mất, tốc độ nhìn như rất chậm mà lại lướt qua hư không rất nhanh, khắc sâu trong tâm trí người ta mãi không tiêu tán.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
Không! Sau khi dung nhập Âm Dương Thác Loạn Đao, Tu La Đao, Độc Sát Kiếm cùng nhiều công pháp khác, một kiếm này đã có thể gọi là Thập Bộ Nhất Sát.
Trong khoảng cách mười thước, đoạt mạng hết thảy!
Kiếm pháp quyết tuyệt tàn nhẫn, kiếm xuất vô hối! Kiếm xuất, người vong.
Thân hình Mạc Cầu hiện ra cách đó ngoài hai trượng, nhuyễn kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, lưỡi kiếm vẫn sáng ngời như lúc đầu không nhiễm một chút tiên huyết nào.
“Hây...
Một kiếm quá nhanh!
Thân thể Tôn Kham lắc lư, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt phức tạp, há miệng muốn nói nhưng bất lực, cuối cùng ngã lăn ra đất.
Tới lúc nằm dưới mặt đất rồi, trên mi tâm của hắn mới hiện ra một cái khe, máu huyết từ đó chậm rãi tuôn ra.
“May mắn là hai người các ngươi đã tiêu hao không ít khí lực của hắn, hắn lại quá chủ quan không phòng bị nên một chiêu của ta mới đắc thủ như vậy.” Mạc Cầu thu hồi nhuyễn kiếm, cười nhạt nhìn hai người Hứa Việt đang ngu ngơ.
“Không cần phải ngạc nhiên, đây là chiêu thức bảo mệnh của ta, trong một ngày chỉ xuất ra được một lần mà thôi. Nếu không hiệu quả thì cũng chỉ biết chờ chết.”
Nói xong, hắn theo thói quen lục soát thi thể đối phương.
“Cái này...”, Trương Tử Lăng thở ra, vẻ mặt mừng rỡ. “Thì ra Mạc đại ca còn có sát chiêu cỡ này, vừa rồi làm ta sợ muốn chết.”
Ánh mắt Hứa Việt thì lại phức tạp, hắn nhìn Trương Tử Lăng rồi im lặng lắc đầu. Nha đầu này quá dễ lừa gạt, những lời ấy mà cũng tin sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận