Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 477: Quen thuộc

Tiêu Tình - Phá Thiên Kiếm Tử.
Người mang truyền thừa kiếm đạo đỉnh phong Phá Thiên Kiếm Quyết, thông hiểu Kiếm Khí Lôi Âm và tuyệt kỹ Kiếm Quang Phân Hóa. Tu sĩ Đạo cơ viên mãn.
Trúc Niệm Nô - Vô Song Ma nữ. Hậu nhân huyết mạch ma đầu Phó Huyền của Thiên Tà Minh, từng ỷ vào Thiên Ma Vô Ảnh Độn trốn thoát khỏi tay tông sư Kim Đan. Nàng cũng là tu sĩ Đạo cơ viên mãn.
Hai người này xuất hiện ở đây, ngay gần hậu phương Thái Ất Tông, tu sĩ Kim Đan tùy thời đều có thể có mặt, đủ chứng tỏ hai người này gan to chừng nào.
“Niệm Nô.” Tạ Lưu Vân đè độn quang xuống, nhìn hư không trước mắt, thần sắc trở nên phức tạp. “Các ngươi không nên tới đây.”
Giọng nói của Tạ Lưu Vân ẩn chứa sự phức tạp, như thể giữa hai người còn có những vấn đề phức tạp mà người ngoài không biết.
“Hì hì...”, tiếng cười truyền tới, hư không như mặt gương giống như bị ai đó đánh nát tạo thành vô số mảnh vỡ. Bên trong mỗi mảnh vỡ đều có chưa hình ảnh mà người thường khó phân biệt được thật giả. Không chỉ ảnh mắt, ngay cả nhận biết bằng thần niệm ở đây cũng bị xáo trộn nghiêm trọng.
Từ trong một mảnh vỡ đi ra một nữ tử như thiên tiên hóa thân, da thịt như ngọc, hai đầu lông mày lộ ra tiên khí dạt dào, toàn thân mặc đồ trắng không tô điểm gì nhưng ở trên người nàng lại càng tỏa ra khí chất siêu nhiên khó tả.
Tay nàng nắm một thanh ngọc như ý, hai tay hơi khép, sau đầu lơ lửng một chiếc gương cổ chiếu rọi tứ phương, bất kể dung mạo hay là khí chất đều có thể xếp vào hàng đầu trong những người Mạc Cầu đã từng thấy. Ngay cả một số nữ tu Kim Đan của Thái Ất Tông cũng khó mà sánh được với nàng.
Vẻ đẹp này hơn hẳn những người bình thường, có lẽ còn nằm ngoài giới hạn phàm tục thông thường. Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta say mê không tự chủ được, tự hỏi vì sao thế gian lại có một tạo vật hoàn mỹ đến thế?
“Tạ đại ca, chúng ta lại gặp nhau.”
Trúc Niệm Nô khẽ nói, thanh âm vừa có kinh hỉ, có thấp thỏm, có ai oán, càng thêm mấy phần lưu luyến không rời. Rất nhiều cảm xúc bay vào trong tai khiến lòng người xao động.
“Không đúng.” La Khỉ đột nhiên hoàn hồn, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nàng trải qua kiếp nạn sinh tử, dù không đến mức đại triệt đại ngộ nhưng cũng có thêm vài phần bình thản vô ưu, bởi vậy nàng cũng là người đầu tiên tỉnh táo lại trong cảm giác trầm mê này.
Mọi người ở đây đều là tu sĩ Đạo cơ có thần hồn cường đại, theo lý mà nói thì không có khả năng lại bị si mê vì vật gì đó, nhưng hiện tại đúng là như thế.
Ma nữ!
Nàng thất kinh trong lòng, công pháp bực này có thể khiến tu sĩ Đạo cơ trong lúc vô tình mất đạo, sợ là truyền thừa đỉnh tiêm của Hợp Hoan Tông cũng chỉ đến như thế.
Ý niệm trong lòng vừa động, nàng không dám nhìn Trúc Niệm Nô, thậm chí phong bế nhĩ khiếu rồi quay nhìn xung quanh. Điều nhìn thấy khiến La Khỉ không khỏi sững sờ. Trong khi những người khác đều bị Trúc Niệm Nô ảnh hưởng thì Mạc Cầu ở bên cạnh vẫn tỉnh táo như thường. Hai con ngươi trong suốt như mặt nước lặng không lay động, sâu không thấy đáy khó mà đoán biết được.
“Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau.” Tạ Lưu Vân cũng không bị ảnh hưởng, hắn than nhẹ. “Ta hy vọng không phải gặp lại.”
“Xe ra Tạ đại ca còn chấp nhất ý nghĩ chính tà bất lưỡng tập.” Trúc Niệm Nô than nhẹ. “Ngươi sẽ còn động thủ.”
“Đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau.” Tạ Lưu Vân nhìn đối phương. “Nếu Niệm Nô ngươi nguyện cải tà quy chính, ta sẽ thỉnh cầu tông chủ để ngươi bái nhập tông môn.”
“Trúc cô nương.” Ở phía xa, Phá Thiên Kiếm Tử Tiêu Tình nhướng mày. “Hắn đang trì hoãn thời gian đó.”
“Tại hảo ý của đại ca, Niệm Nô tâm lĩnh.” Trúc Niệm Nô không để ý đến Tiêu Tình, nàng nở nụ cười xinh đẹp. “Có điều đúng như lời ngươi nói, đạo khác biệt mưu cầu khác nhau, chúng ta đành đường ai nấy đi thôi.”
Lời còn chưa dứt, thân thể nàng đã vỡ vụn trong nháy mắt. Vô số mảnh kính phản xạ cảnh tượng quanh mình, giống như pha lẫn với thủy tinh hướng về phía Tạ Lưu Vân.
“Hừ!” Tạ Lưu Vân kêu lên một tiếng, hàng lông mày cũng nhăn lại. Hắn và Trúc Niệm Nô biết nhau đã nhiều năm, rất rõ ràng ma pháp trên người đối phương khó chơi cỡ nào. Lực sát thương có thể không quá mạnh nhưng vây khốn người, ẩn nấp, bỏ chạy lại là nhất tuyệt thiên hạ.
Đương thời đối mặt với thế công đột kích của đối phương, hắn cũng không thể không bay ngược về sau, tạm tránh đi mũi nhọn công kích.
“Đi.”
Trúc Niệm Nô không muốn tiếp tục dây dưa, lưu quang lóe lên hướng về vị trí của Tiêu Tình.
Dọc đường đi qua mấy vị đệ tử Thái Ất Tông, tay áo dài khẽ vung lên những người đó đã bị chia năm xẻ bảy.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, kéo theo hai nữ nhân bay ngược về sau. Thần hồn hắn cường đại, khả năng nhận biết kinh người, nhờ vào thiên phú khống hỏa, Linh Quan Pháp nhãn càng cao mình nhưng ở thời khắc Trúc Niệm Nô xuất thủ, hắn chỉ nhìn thấy mấy sợi tơ nhỏ xíu xẹt qua hư không. Trong lòng Mạc Cầu không khỏi cả kinh.
“Muốn trốn?”
Thấy đối phương không kiêng nể mà giết người như thế, Bạch Tiểu Nhu tràn đầy lửa giận. Nàng quát lên một tiếng, Thần Mộc Kiếm biến lớn lên mấy chục cho đến cả trăm lần, như thần binh khai sơn hung hăng chém tới.
Uy thế mạnh mẽ của đòn công kích khiến cho hư không xung quanh tựa như cũng ngưng đọng lại. Có điều..., thế công nàng tuy mạnh lại không so được với độn pháp tinh diệu của Trúc Niệm Nô, mặt kính vỡ vụn đã bay ra ngoài trăm trượng, hướng về phía Tiêu Tình quấn lấy rồi hai người biến mất không thấy gì nữa.
“Được rồi.”
Tạ Lưu Vân độn tới gần đó, thấy vẻ mặt phẫn hận của Bạch Tiểu Nhu thì không khỏi lắc đầu khuyên nhủ.
“Thiên Ma Vô Ảnh Độn của Trúc Niệm Nô quá huyền diệu, ở cảnh giới đạo cơ rất khó bị ngăn cản. Ta cũng không có cách nào.”
Hắn không chỉ là đại sư huynh của Thuần Dương Cung, còn là một trong Song Tử Đạo cơ của Thái Ất Tông. Tu vi của hắn mười năm trước đã đạt tới cảnh giới Giả Đan, thực lực mạnh mẽ vượt xa tu sĩ cùng giai, hắn đã nói không thắng được, những người khác càng không có cơ hội.
Cách đó không xa, Mạc Cầu cầm kiếm che chở cho hai nữ tử, sắc mặt không khỏi âm trầm. Hắn tự tu thành Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang phân hóa, mặc dù không thích khoe oai nhưng trong lòng không tránh khỏi có một chút ngạo khí. Hắn tự nhận mặc dù tu vi không cao, toàn lực ứng phó thì ở cảnh giới Đạo cơ cũng ít có địch thủ. Hôm nay gặp địch thủ làm cho hắn hiểu ra, thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, dứt khoát không được cuồng vọng tự đại.
So với kiếm tử, ma nữ hay Đạo cơ chân truyền của tông môn thì hắn còn kém rất xa!
Nửa ngày sau, ở ngàn dặm xa...
“Phù phù!”
Hư không rung động, một bóng người bị hung hăng ném ra ngoài, rơi vào mảng bọt nước lớn trên mặt nước.
“Ha ha...”, Tiêu Tình đạp lên mặt nước, cười sang sảng bay lên, không hề phật lòng vì hành động của đối phương. Độn pháp của tỷ quả thật cao minh.”
“Tiêu Tình, ta cứu ngươi là không muốn ngươi rơi vào tay Thái Ất Tông, làm hỏng đại sự của Minh chủ” Trong hư không truyền tới âm thanh lạnh như băng của Trúc Niệm Nô. “Đừng tưởng rằng ta thật sự muốn cứu ngươi.”
“Không sao.” Tiêu Tình khoát tay, vẻ mặt hào sảng. “Bất luận là vì sao, ân tình lần này của Niệm Nô tỷ Tiêu mỗ sẽ không quên, ngày khác chắc chắn sẽ báo đáp.”
Nói xong hắn lấy từ trong ngực ra một vật, để ở phía trước xem xét cẩn thận. Vật này như một cái bình trong suốt bên trong có nước, trong nước có mấy đầu Tế Xà, nhìn kỹ thì đó chính là Độc Giác Đằng Xà.
“Hô...”, Kiểm tra lại số lượng Đằng Xà, hắn thở ra một hơi. “Mặc dù thiếu đi mấy đầu nhưng cũng không phải không thể bàn giao.”
“Sao?” Hư không bên cạnh lắc lư, thân hình kinh diễm của Trúc Niệm Nô lại xuất hiện gần đó. “Những vật này quan trọng với ngươi vậy sao?”
Tiêu Tình quay người, dù hắn ma luyện kiếm ý, chuyên môn trải qua khảo nghiệm tâm ma Hợp Hoan Tông lúc này cũng không nhịn được sinh ra cảm giác muốn ôm đối phương vào lòng. Có điều nghĩ tới hậu quả sau khi làm vậy, hắn lại cảm thấy lạnh lẽo.
Lấy lại bình tĩnh, hắn đè sự xao động trong lòng xuống mà nói.
“Vật này dù quan trọng với ta, cũng không đến mức không thể bỏ qua, chỉ cần bọn chúng giao người kia cho ta để ta hảo hảo bồi dưỡng, nếu không...”
Nói đến đây, Tiêu Tình lắc đầu cười khổ, vẻ mặt ủy khuất.
“Vị kia?” Trúc Niệm Nô nhíu mày.
Tiêu Tình là Phá Thiên Kiếm tử, sư tôn là một vị Nguyên Anh chân nhân, còn ai có thể uy hiếp được hắn?
Ý niệm vừa động, ánh mắt đảo qua Đằng Xà trong bình, sắc mặt Trúc Niệm Nô bỗng nhiên trùng xuống. “Trùng Ma, cái người điên đó sao?”
“Ngoài hẳn thì còn có thể là ai.” Tiêu Tình than thở. “Nếu không vì vạn bất đắc dĩ, ta thực sự không nguyện ý trêu chọc vị này.”
“Thì ra là hắn.” Trúc Niệm Nô bừng tỉnh, nhìn Tiêu Tình với vẻ đồng tình. “Người kia vốn là một kẻ điên, không có ai để ý.” Điểm mất chốt là thực lực của người đó nếu không nhận áp chế thì cực kỳ khủng bố, chân nhân Nguyên Anh cũng phải thấy đau đầu.
“Đúng vậy.” Nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt Tiêu Tình càng trở nên khó nhìn.
“Đó là việc của ngươi, tạm thời không đề cập đến.” Trúc Niệm Nô lấy lại tinh thần, thể hiện ra vẻ cao lãnh thường tình. “Chuyện cần làm ngươi có làm xong chưa đó?”
“Yên tâm, sẽ không hỏng việc.” Tiêu Tình khoát tay. “Người cần thu xếp ta đã đưa qua, chờ thời gian tới là có thể động thủ. Trăm năm có một lần Tuần sơn tế lễ, chúng ta lúc nào cũng chịu thiệt thòi, lần này...”
Hai mắt hắn co rút lại. “Cũng nên để Thái Ất Tông chịu thiệt một chút.”
Trải qua chuyện của Phá Thiên Kiếm Tử, đám người Thái Ất Tông tất nhiên không còn tâm trạng ăn uống tiệc rượu, mọi người theo nhau cáo từ rời đi. Trở lại chỗ ở tạm, Mạc Cầu giữ vẻ mặt âm trầm, trong lòng hạ chủ ý không tham dự những lần tụ hội như thế nữa. Nhạn Đãng sơn mạch dù sao cũng không phải chỗ an toàn. Tốt nhất nên lấy Độc Giác Đằng Xà thu được ra, ăn huyết nhục, dùng Giáp Binh Thối Thể đại pháp luyện hóa để làm nhục thân trở nên mạnh mẽ hơn, mặc dù thời gian không dài nhưng cũng rất có ích.
Thời gian mấy ngày nhanh chóng trôi qua, tông môn truyền tới.
“Mạc sư đệ.” Trên lâu thuyền, Lưu Nhất Minh nhìn Mạc Cầu ra hiệu. “Lần này áp vận đồ vật khá nhiều, còn có một nhóm thương binh, làm phiền sư đệ đi theo một chuyến.”
Mạc Cầu gật đầu, hướng ánh mắt nhìn xuống dưới. ở đó có một đống vật tư như tiểu sơn đồng, từng đám linh thú đang bị cho vào trong túi trữ vật, túi nạp thú. Những thứ không cho vào được thì đưa lên lâu thuyền. Mấy chục tòa lâu thuyền, mỗi toàn đều đầy ắp người, tiếng hô hoán gào hét vang lên không ngừng, nhìn qua không khác gì một phường thị phàm tục.
Đại quân xuất phát tốc độ rất nhanh, tiền phương vơ vét vật tư sẽ được mang về hậu phương, rồi từ đó đưa về tông môn. Mạc Cầu phụ trách việc ở đoạn sau này nên tương đối an toàn. Dù sao phía trước có mười vạn đạo binh, một đám tán tu, phía sau lại có tiền bối trong tông môn tọa trấn.
“Ta về phòng nghỉ trước, đến lúc đi thì gọi ta.” Lưu Nhất Minh có vẻ không kiên nhẫn xem mấy việc vặt này, hắn vuốt vuốt lông mày, để lại một câu rồi hướng về khách phòng phía sau rời đi. Mạc Cầu và mấy người khác chỉ biết gật đầu.
Nửa ngày sau đại quân xuất phát. Nhiệm vụ của Mạc Cầu rất đơn giản, trị liệu, ổn định thương thế cho thương binh, đồng thời tuần sát một vài tòa lâu thuyền, trấn áp dị động do linh thú tạo ra. Bên trong lâu thuyền có hàng vật, có linh thú, có kỳ trân, ngoài ra còn có hơn trăm người trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng.
Theo như thuyết pháp của Thái Ất Tông thì những người trẻ tuổi này chỉ là bị kẻ xấu mê hoặc, vô tình nhập vào tà đạo. Điểm tốt là bọn họ tuổi còn nhỏ chưa phạm phải sai lầm lớn, còn có thể cải tà quy chính bước vào chính đồ.
Xuất phát được mấy ngày...
“Mạc tiền bối.” Trên boong tàu, Vương Sung cúi người nhỏ giọng. “Trong nhóm người này có vài người có thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Luyện khí tầng mười. Họ tu hành chủ yếu là pháp môn phổ thông, nếu nhập vào tông môn, e là tám chín phần mười có thể chứng được Đạo cơ.”
Nói đến đây hắn không giấu được vẻ hâm mộ.
Mạc Cầu gật đầu, thuận miệng hỏi. “Mấy ngày vừa rồi không có việc gì lộn xộn chứ?”
Tuy nói trên danh nghĩa là cải tà quy chính, nhưng dù sao cũng là việc cưỡng đoạt đối phương phải làm, có không ít người không nguyện ý vui lòng nên khó tránh xảy ra những việc ngoài ý muốn.
“So với lúc mới tới thì tốt hơn nhiều.” Vương Sung đáp. “Tiền bối, ngày có muốn gặp bọn họ một lần không?”
“A...”, Mạc Cầu trầm ngâm, nghĩ thời gian sau này còn dài thì cũng gật đầu. “Cũng được.”
“Xin mời.” Vương Sung vội cúi đầu, lấy chìa khóa mở cửa khoang.
Trong khoang thuyền tăm tối có hơn trăm người hoặc ngồi hoặc nằm, thân thể co lại chen nhau trong khoang thuyền chật hẹp, có không ít mùi lạ xông vào mũi. Thấy có người tiến vào, chỉ có mấy người cử động còn những người khác không phản ứng gì.
“Tiền bối, không gian đúng là chật hẹp.” Thấy Mạc Cầu nhăn mày, Vương Sung vội mở miệng giải thích. “Hơn nữa bọn họ từ đầu cũng không trung thực, nếu tách ra để quản lý thì nhân lực không đủ, bất đắc dĩ mới phải dồn lại thế này.”
“Thôi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Không được hà khắc chuyện ăn uống, những việc khác...”
“A!” Chân mày hắn khẽ nhíu lại, nhìn về một tiểu nữ hài đang co ro trong đám người kia. Cảm giác nữ hài này đúng là hơi quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận