Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 485: Bỏ chạy, vây giết

Bên ngoài trăm dặm, mặt đất mọc đầy dây leo bỗng nhúc nhích, một cái đầu người từ dưới nhô ra, một đôi mắt nhỏ liếc xem bốn phía. Mặt đất cứng rắn như trở thành mặt nước, mặt đất nổi gợn sóng, người kia động thân thể rồi từ từ lộ cả thân người ra.
Người này chính là Bách Khất Tẩu Điền Hồ.
Lúc này quần áo trên người lão rách rưới, trượng hồ lô cũng xuất hiện đầy vết sứt mẻ. Hai gò má vốn già nua giờ càng lộ vẻ tiều tuỵ.
“A”.
Than khẽ một tiếng, Điền Hồ dựa vào một cây đại thụ rồi chậm rãi ngồi xuống, thở ra một ngụm trọc khí và điều hoà hô hấp. Tình huống nguy hiểm vừa rồi lão phải hao phí hết sức chín trâu hai hổ, dùng mọi thủ đoạn mới thoát ra được. Nếu không nhờ thần phù độn địa áp đáy hòm, sợ là đã không qua được một kiếp.
Điền Hồ lắc đầu, lấy từ trên người ra một viên linh đan ăn vào, trong đầu vẫn còn hiện rõ tình cảnh diễn ra cách đó chưa lâu.
Lúc phát hiện bị bao vây, Mạc Cầu phản ứng nhanh nhất. Những người khác còn chưa cảm giác được thì hắn đã lắc mình biến mất không thấy đâu nữa. Không hổ là sư phó của Vương Hổ. Còn bản thân Vương Hổ cũng đủ khôn ngoan, dùng Phong Lôi Kiếm toàn lực ứng phó, tốc độ cũng là kinh người. Hắn phải mang theo Âu Dương Mạn nhưng tỷ lệ trốn thoát rất lớn.
Đại tỷ của Phương Sơn tam tú là Nông Nghĩa Tuyết thì rơi vào vòng vây, tình huống rất bi quan. Lúc tối hậu quan đầu, lão thấy đối phương rơi vào hiểm cảnh nhưng cũng đành bất lực. Hai vợ chồng Chu, Nhiếp sợ là cũng khó thoát được.
“Ôi!”
Than nhẹ một tiếng nữa, Điền Hồ gỡ hồ lô xuống, muốn mở nắp uống một ngụm linh dịch thì cả người bỗng cứng đờ. Thân thể lão căg lên, hai mắt trừng trừng nhìn vào một con phi trùng đang nằm sấp trên lá cây, phi trùng thu hai cánh lại, ánh mắt lấp loé như đang nhìn lão.
“Lộc cộc…”
Cổ họng Điền Hồ khô khốc, lão mở miệng.
“Yển sư tạo vật?”
Phi trùng bình thường không có khả năng qua mắt được lão, cho dù vừa rồi lão có hơi thả lỏng tâm tình đi nữa. Nơi này có Yển sư tạo vật, cũng tức là quanh đây sẽ có người.
“Ông…”
Phi trùng tung cánh, một cỗ ý niệm lăng lệ xuyên thấu qua thể xác phi trùng bao trùm xuống.
“Không nên động đậy.”
Thân thể Điền Hồ cứng đờ, râu tóc run rẩy, lão vốn muốn di chuyển liền ngừng lại. Uy áp từ ý niệm kia lộ ra đủ khiến lão sợ mất mật.
Cao thủ!
Người này chí ít so với lão thì mạnh hơn nhiều. Ví như là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, lão có muốn chạy cũng không thoát được. Nét mặt lão hiện ra vẻ đắng chát.
Lúc này, từ chân trời đột nhiên hiện ra bốn đạo độn quang.
Độn quang đen nhánh như mực vượt ngang chân trời bay lượn giữa dãy núi hướng thẳng đến nơi này.
“Nấp kỹ.”
Âm thanh vừa rồi lại vang lên rồi biến mất. Điền Hồ sững sờ, lão lập tức hoàn hồn, hai tay tức tốc bấm niệm pháp quyết, dùng Bích Trầm Quyết để ẩn giấu khí tức. Trong đầu lão chợt hiện lên ý nghĩ, giọng nói vừa rồi sao giống giọng của Mạc đạo hữu vậy?
“Rầm rầm…”
Lão còn chưa nhìn rõ thì rừng rậm xung quanh chợt hiện lên dị tượng, từng đầu phi trùng lớn chừng ngón tay cái màu hồng liên tiếp hiện ra. Chỉ một thoáng phiến rừng này như tràn ngập một màu lá đỏ. Đám phi trùng mang bộ dáng dữ tợn lại được một cỗ thần niệm khổng lồ nhu hoà che lấp. Nếu Điền Hồ không ở trong đó thì sợ là cũng sẽ không phát hiện ra được chúng.
Hai mắt lão khẽ nhúc nhích, trong mắt chợt ánh lên một tia hiểu ra. Người này muốn tập kích bốn người vừa mới xuất hiện kia.
Ngẩng đầu lên, Điền Hồ không khỏi kinh hãi. Bốn đạo độn quang kia cũng không che giấu khí tức, ba người trong đó rõ ràng là Đạo cơ trung kỳ, khí tức trên thân người tuôn trào mạnh mẽ chứ không già nua như lão. Bốn người này khí tức tương liên, thần niệm như nước thuỷ triều, uy áp rất kinh khủng.
“Bạch!”
Độn quang bay tới giữa không trung thì…
“Rầm rầm…”
Đột nhiên vài cây trường phiên đen nhánh bỗng hiện ra từ hư không, một làn khói đen nồng đậm từ trên mặt lá cờ thoát ra, trong nháy mắt đã ngăn trở phía trước bốn người kia.
“Li…”
Trong làn khói đen như ẩn hiện tiếng lệ quỷ gào thét chấn động hư không, từng bàn tay đen đặc từ trong nhổ ra cách không hướng về phía bốn người.
Vạn Quỷ Phiên.
Âm Ma Đại Cầm Nã!
“Là ai?”
“Thật to gan, dám đánh lén chúng ta?”
Bốn đạo độn quang dừng lại rồi vội vã né tránh, bốn người thi nhau quát lên. Một đạo hư ảnh ẩn vào trong trường phiên nghe thế thì cười lạnh, mười ngón tay bấm niệm pháp quyết đột nhiên hướng về phía trước.
“Soạt…”
Từng bàn tay to lớn khuếch trương, đem mặt đất nơi đây vây kín lại. Chỗ này giống như có một cái hình tròn to lớn che phủ nhưng bởi vì công pháp mà chỉ có người ở trong mới nhìn thấy, bên ngoài không phát hiện ra điều bất thường nào.
Bàn tay đen to lớn kia đúng là có thể ngăn rõ trong ngoài. Cùng lúc đó…
“Ông…”
Trên mặt đất phi trùng rung động, trên vạn con Đao Sí Phệ Hoả điên cuồng bay ra lao vào trong làn khói đen.
“Cẩn thận.”
“A!”
Chỉ một thoáng, tiếng kêu vang lên liên hồi. Điền Hồ hốt hoảng muốn chạy trốn ra xa nhưng lại không dám. Chém giết diễn ra không quá lâu, chỉ trong thời gian ngắn bên trong làn khói đen đã thấy có kiếm quang ẩn hiện, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết rồi tắt cả im bặt.
Khói đen tản đi, một người mặc áo đen tay nắm một người, ba người khác không thấy đâu nữa. Cúi xuống nhìn Điền Hồ ở bên dưới rồi gật đầu một cái xong, Mạc Cầu vung tay áo dài độn về nơi xa.
“A…” Điền Hồ trợn trừng mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc. “Rốt cuộc có phải là Mạc đạo hữu hay không?”
Tiếng người thì rất giống, nhưng sao thực lực lại khác nhau xa như thế?
Nửa ngày sau, thân ảnh Mạc Cầu xuất hiện tại một khe núi, dưới chân hắn là một thân ảnh nằm thoi thóp. Vẻ mặt hắn ra chiều suy nghĩ.
Lao sơn tứ nghĩa?
Người của Thiên Tà Minh đều có lại lịch khác nhau. Tán tu, tà đạo, chỉ cần có thực lực, cần dùng tới là bọn họ đều thu nhận. Lao sơn tứ nghĩa này cũng mới gia nhập vào trong đó được ít năm. Không giống như Thái Ất Tông, người gia nhập Thiên Tà Minh sẽ chỉ có được một cái thân phận, lực lượng này sẽ không hỗ trợ gì cho việc tu hành, thành viên muốn có được cái gì thì phải đổi bằng cái giá rất đắt.
Bốn người này chủ yếu nhận các loại nhiệm vụ, trong đó có người muốn bỏ ra hai cực phẩm linh thạch và một kiện pháp khí cực phẩm để nhờ họ lấy mạng Mạc Cầu.
“Cực phẩm linh thạch.” Ước lượng linh thạch trên tay, Mạc Cầu lộ ra một nụ cười. Vật này vô cùng hiếm thấy. Linh thạch chính là thiên địa linh khí hội tụ, phải trải qua nhiều năm mới thành hình. Trong đó linh thạch chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Tu sĩ Đạo cơ mua sắm pháp khí, đan dược đều dùng linh thạch trung phẩm, linh thạch thượng phẩm rất ít được dùng đến. Còn như… linh thạch Cực phẩm thì phải tông sư Kim Đan hoặc chân nhân Nguyên Anh, hoặc dùng vào vị trí mấy chốt của đại trận nào đó thì mới được, luận về giá trị nó không hề thua kém pháp khí cực phẩm.
Như Mạc Cầu từ lúc gia nhập Thái Ất Tông đến giờ đã nhiều năm mà chưa từng có một viên nào. Đây là tiền đặt cọc, sau khi việc thành công sẽ được thanh toán nốt. Hiển nhiên đối phương ra giá là người rất tín nhiệm bốn huynh đệ này.
“Định Chu Phong.”
Mạc Cầu ngẩng đầu thì thầm một cái tên, rồi hắn giẫm chân một cái, người dưới chân đã bị liệt diễm bao phủ.
“Bạch!”
Lưu quang loé lên nhập vào không trung, bóng người phía dưới hơi giãy giụa một chút rồi hoá thành tro bụi bị gió thổi qua tản mát ra bốn phía.
Hai ngày sau, sơn phong gào thét, một cái vòi rồng nối liền trời đất xuất hiện bên trong vùng núi, cuốn theo vô số cây cối, núi đá, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Dưới hoàn cảnh đó có một đạo huyền quang từ trên cao hiện ra. Vòi rồng hung bạo không khiến huyền quanh dao động, nó nhằm thẳng tới nơi nào đó mà phi độn.
“Bạch.”
Không bao lâu, huyền quang dừng lại tại một chỗ trên đỉnh núi, lượn quanh vài vòng rồi đáp xuống.
“Sự việc giải quyết thế nào rồi?”
Người vừa tới đầu đội mặt nạ hình dáng quỷ dị, bên ngoài khắc hắc bào, khí tức âm lãnh nhìn về một người mặc áo đen trùm đầu khác đã chờ sẵn rồi hỏi.
“Chưa xong.”
“Chưa xong?” Người mang mặt nạ quỷ dị sững sờ. “Chưa giải quyết xong thì ngươi đưa tin cho ta làm gì?”
Đối phương chậm rãi mở lời. “Ta chỉ muốn biết vì sao các ngươi lại muốn ra tay với Mạc Cầu.”
“Việc này không can hệ gì đến ngươi.” Đối phương trầm giọng. “Các ngươi chỉ cần làm tốt việc đó, mang thi thể tên họ Mạc kia về là được, ta tự sẽ trả phần thù lao còn thiếu.”
“A…”, người mặc áo đen đợi sẵn hơi trầm ngâm rồi từ từ kéo khăn trùm xuống để lộ gương mặt thật. “Như thế này đã liên quan đến ta chưa?
Yên tĩnh.
“Mạc Cầu.” Người mặc áo đen cắn chặt hai hàm răng, hai mắt nheo lại. “Lại là ngươi?”
“Các hạ là người kia?” Mạc Cầu nhíu mày. “Chúng ta dường như chưa từng quen biết thì phải…”
“Bạch!”
Mạc Cầu còn chưa dứt lời đối phương đã ra tay, một đạo kiếm quang thẳng tắp chém tới, đồng thời thân hình hoá thành huyền quang xông thẳng tới chân trời. Mạc Cầu đã dẫn hắn tới đây thì tất nhiên phải có chuẩn bị. Đối phương mặc dù tự tin nhưng cũng không hồ đồ, lúc này vội vàng lựa chọn rút lui.
“A…”, Mạc Cầu cười khẽ, thân thể ở trước kiếm quang nhanh chóng tiêu tán, đồng thời mười toà đại sơn đen như mực hiện ra, một phương chân trời nhanh chóng hoá thành U Minh địa phủ.
Thập Phương Diêm La đại trận!
Giọng Mạc Cầu vang lên như hư ảo, không biết từ đâu mà tới.
“Bên trong đại trận này của ta còn thiếu mấy chủ hồn, các hạ tu vi không yếu, rất hợp để chiếm lấy một vị trí, như thế cũng không uổng công ngươi đã tới đây một chuyến.”
Mạc Cầu vừa dứt lời, hắc sơn đã rung động, một làn khói đen đặc bay thẳng lên không bao phủ lên đối phương. Bên trên mỗi toà hắc sơn đều hiện ra một đạo hư ảnh, rõ ràng là của những tu sĩ Đạo cơ đã từng mất mạng dưới tay mạc Cầu. Trong đó có hai vị nhà Vương gia, Hạ đạo hữu, Lao sơn tứ nghĩa…
Ngoài trừ những người hồn phi phách tán ra thì cơ hồ đều xuất hiện ở đây cả. Bọn họ mặc dù đã chết nhưng thần hồn vẫn ở trong Vạn Quỷ Phiên, thần thông cũng bị đoạt lấy hoá thành khôi lỗi vô tri điều khiển đại trận này.
Bởi vì có Thập Phương Diêm La đại trận gia trì, mất đi nhục thân, pháp lực của bọn họ lại có thể phát ra uy năng càng mạnh mẽ hơn. Một người đểu thể hiện ra thực lực không kém một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ. Bên trong đại trận này khí tức tương liên, bọn họ đồng thời xuất thủ thì dễ dàng nghiền ép tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.
“Bành!”
Tựa như một đoá hoa nở rộ giữa trời, dưới uy năng của đại trận, người tới chỉ kiên trì được vài sát na thì nhục thân đã bị đánh tan, thần hồn bị một cây trường phiên kéo vào trong nó.
Một khi lấy được thần hồn, Mạc Cầu đều đem hoá vào trong trận pháp. Thần thông, công pháp, truyền thừa thu được từ bọn họ mới là chỗ kinh khủng của Thập Phương Diêm La đại trận. Nếu có thể thu được thần hồn của vài vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, tu sĩ Giả Đan cũng khó mà thoát khỏi trận pháp này được.
“A…, còn có vài vị nữa.” Mạc Cầu chớp mắt, vẻ mặt lạnh lẽo. “Nếu đã vậy, ta sẽ giải quyết luôn cả thể.”
Có trận pháp rồi, trừ những người như Tạ Lưu Vân ra thì hắn không sợ hãi chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận