Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 298: Tấn đảo

Đưa Đổng Tiểu Uyển về khách sạn, nhìn bộ dáng của nàng, Lục Mộc Hủy không nhận ra nổi. Chờ đến lúc biết Lục Dung đã an toàn đi vào Tiên đảo, Thập Cửu Nương vô cùng vui vẻ. Nhưng không ngờ...
Hôm sau.
“Họ Mạc kia, ngươi cút ra đây cho ta.”
Tiếng gào thét phá vỡ sự yên tĩnh của khách sạn, nó khiến Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng vận công cũng phải nhăn mày lại.
“Bành!”
Cửa lớn bị đánh nát tươm, một vòng kiếm quang đầy giận dữ chém tới.
Phi kiếm!
Kiếm quang tới như kinh lôi, linh quang gào thét, đó chính là Bôn Lôi Kiếm Quyết gia truyền của Lục gia.
“Bạch!”
Thân hình Mạc Cầu chớp động, Tiên Vân Chướng bao phủ toàn thân, cả người hóa thành một làn hư ảnh bay qua cửa sổ ra ngoài. Trong nội viện, hương mặt xinh đẹp của Lục Dung đang cố nén giận, bàn tay bấm pháp quyết rồi vạch ra một đường, phi kiếm tiếp tục chém ra.
“Tỷ tỷ, mau dừng lại!”
Lục Mộc Hủy cuống cuồng hô lên. “Việc này là hiểu làm mà thôi.”
“Hiểu lầm?” Lục Dung hừ lạnh. “Ta đi vắng có mấy ngày mà Tiểu Uyển đã thành ra như vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ là sao. Chắc chắn là do tên họ Mạc kia hãm hại rồi. Hắn đừng tưởng giúp được muội muội ta một chút thì có thể khi dễ Tiểu Uyển.”
Vừa nói, động tác của nàng vẫn không dừng lại, phi kiếm xé không điên cuồng tấn công về phía Mạc Cầu.
“Lục Dung.” Thân hình Mạc Cầu lóe lên, vẻ mặt băng lãnh. “Ngươi nghĩ Mạc mỗ sợ ngươi sao?”
“Ngươi tới đây.” Lục Dung ra vẻ khinh thường. “Một kẻ phàm nhân...”
“Coong...”
Nàng còn chưa dứt lời, kiếm quang chợt lóe sáng trong sân, một vết kiếm đột ngột lướt qua xa gần hai mươi mét nhưng lại có cảm giác như ngay gần trước mắt.
Thập Bộ Nhất Sát!
Hiện giờ sát chiêu này của Mạc Cầu đã có thể tùy ý mà bộc phát, không cần thời gian tụ lực nữa.
Không được!
Hai mắt Lục Dung co rút lại, không kịp suy nghĩ, một tầng linh quang và một viên bảo châu theo nhau xuất hiện.
Kim Cương Phù.
Phong Linh Châu.
“Bành!”
Dưới kiếm quang, Kim Cương Phù chỉ giữ được trong một sát na rồi vỡ vụn, nhưng cũng chỉ cần khoảng thời gian ngắn ngủi này, Phong Linh Châu đã chém ra một đường cong như lưỡi dao. Lưỡi dao mang uy năng không thể coi thường đột kích chém xuống kiếm quang, đồng thời phi kiếm đã bay quanh thân mình bảo vệ thân thể nàng.
“Hô...”
Thân hình Mạc Cầu xoay tròn, tốc độ di động trong vòng ba trượng kéo theo vô số kiếm ảnh như muốn bao trùm lấy đối phương. Sát mặt Lục Dung trầm xuống, bàn tay bấm pháp quyết, kiếm quang trên thân phi kiếm của nàng sáng rực.
“Đôm đốp..”
“Oanh!”
Một vùng điện quang hiện trên thân phi kiếm, sau đó nổ vang kéo theo điện quang quét ngang toàn trường.
Bôn Lôi Kiếm Quyết - Điện Thiểm Lôi Minh!
“Bạch! Bạch!...”
Thân hình Mạc Cầu lại lóe lên, trong chớp mắt tránh được kiếm quang. Nộ khí trong lòng hắn càng dâng cao, bàn tay gảy nhẹ, hai sợi khói đen từ trong Nhiếp Hồn Linh thoát ra, quỷ khóc thần hào bổ nhào về phía đối phương.
Hai người giao thủ ở sân trong viện lạc, trên lầu hai khách sạn cũng có mấy người đang quan sát.
“Có ý tứ.” Một người dáng vẻ công tử mặc hoa phục cầm quạt xếp trong tay khẽ đung đưa. “Một kẻ phàm nhân lại có thể đấu ngang với một tu sĩ Luyện khí tầng tám, thủ đoạn quả không tầm thường.”
“Thế tử.” Một nam tử trung niên khom người nói. “Người kia quả thực bất phàm, nhưng Lục tiểu thư cũng đang hạ thủ lưu tình, chưa từng quyết sát.”
Mấy người này đều nhìn ra, Lục Dung chỉ muốn dạy dỗ đối phương một chút chứ không muốn lấy tính mạng của Mạc Cầu, lại thêm nhất thời chủ quan nên mới bị hắn lại gần ra tay mà rơi vào tình huống nguy cấp.
“Hừm!” Một vị đại hán đứng bên cạnh nghe vậy thì hừ lạnh. “Chân chính giao thủ làm sao có thể hạ thủ lưu tình. Một chiêu ra sai là có thể đánh mất tính mạng. Phàm nhân kia võ kỹ tinh xảo, lại có vẻ rất am hiểu phương pháp ngự kiếm, mỗi lần đều có thể đúng lúc tránh được phi kiếm. Nhìn hoàn cảnh của hắn trông có vẻ nguy hiểm nhưng kỳ thực mọi thứ đều đã được tính trước, hắn cũng có pháp khí được huyết luyện.”
“Vị Lục tiểu thư này vẫn còn kém một nước.”
“Ngô tướng quân.” Phụng Tiên bên cạnh Lục Dung cũng ở đây, nghe thấy vậy thì không cam lòng. “Mạc Cầu quả nhiên không tệ, nhưng nếu tiểu thư nhà ta mà xuất thủ thực sự thì muốn thắng hắn sẽ dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Ha ha...”
Mấy người xung quanh đều cười. Bọn hắn nhận ra, tu vi và thực lực của Lục Dung rõ ràng vượt qua Mạc Cầu, nhưng một kẻ phàm nhân như hắn cũng không tệ chút nào.
Ở bên dưới, hai người đã bốc nộ hỏa, Lục Dung không còn khách khí, pháp khí, pháp thuật theo nhau thi triển.
Tiên Thiên Nhất khí Cầm Nã Thủ!
Bôn Lôi Kiếm Quyết.
Phong Linh Châu và các loại thế công theo nhau tung ra, tiểu viện trở nên hỗn loạn, Mạc Cầu cũng bị rơi vào thế chống đỡ vất vả. Hắn tuy còn có thủ đoạn che giấu nhưng nếu thực muốn thủ thắng, chắc chắn phải kích phát Hỏa Long Bội, mà lúc đó chỉ có ngươi sống ta chết mà thôi.
Đối địch với tu Tiên giả, nhất là hạng người có pháp lực cao thâm, thủ đoạn của phàm nhân vẫn bị giới hạn.
“Dung Dung!” Lúc này, chợt cửa phòng gần đó mở ra, Đổng Tiểu Uyển giơ bàn tay run run lên, khó khăn cất tiếng. “Mau dừng tay.”
Lục Dung hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Cầu nửa ngày mới không cam lòng thu phi kiếm lại. Nàng có cảm giác, đối phương cũng chưa dùng toàn lực để ứng phó, hẳn là hắn còn có át chủ bài chưa xuất ra. Tuy nhiên lúc này nàng cũng đành hoãn lại.
“Tiểu Uyển.” Lục Dung vội chạy về chỗ Tiểu Uyển, vẻ mặt lo lắng hỏi. “Ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày vừa rồi ngươi đi đâu, Phụng Tiên cũng không có tin tức của ngươi, ngươi làm ta lo lắng quá.”
“Ta...”, Đổng Tiểu Uyển lắc đầu ra vẻ đắng chát. “Ta không sao.”
“Sao có thể không việc gì được?” Lục Dung nhíu mày, lặng lẽ nhìn Mạc Cầu. “Có phải hắn gây khó dễ cho ngươi không?”
“Chuyện này không liên quan đến hắn.” Tiểu Uyển vội lắc đầu, sắc mặt biến đổi, nàng hạ thấp giọng than. “Là chuyện liên quan đến mẹ ta...”
“Mẹ ngươi?” Lục Dung hơi biến sắc, nàng nhìn mọi người có mặt xung quanh rồi ngoắc tay ra hiệu cho Lục Mộc Hủy.
“Thập cửu muội, ngươi và ta quay lại Phong Tương Viện của phủ An Thân Vương rồi đem mọi chuyện kể tỉ mỉ cho ta hay.”
“A!” Lục Mộc Hủy sững người nhìn về phía Mạc Cầu. “Vậy còn Mạc đại ca thì sao?”
Tuy nàng mới đến nhưng cũng biết được mấy chỗ đặc thù trên đảo, Phong Tường Viện phủ An Thân Vương là nơi triều đình tiếp đón các tu Tiên giả, còn có Trấn Nam Vương hạ Tiên Đài Uyển. Tuy nhiên những địa phương này chỉ tu Tiên giả được phép vào ở, tùy tùng phàm nhân sẽ được an bài ở chỗ khác.
“Hắn sao?” Lục Dung hừ nhẹ, đôi mắt đẹp lấp lóe. “Họ Mạc kia, ngươi có chỗ ở rồi chứ?”
“Không phiền Nhị tiểu thư phải nhọc lòng.” Mạc Cầu lãnh đạm. “Mạc mỗ tự có tính toán.”
“Vậy là tốt rồi.” Lục Dung gật đầu, thấy Lục Mộc Hủy vẫn mang vẻ mặt vương vấn không bỏ thì trợn mắt. “Không cách bao xa, muốn gặp hắn lúc nào cũng được, sao phải mang cái vẻ sinh ly tử biệt như thế. Thu dọn một chút rồi chúng ta đi.”
Dưới sự thúc giục của nàng, chẳng bao lâu sau mấy người đã rời khỏi đây, Mạc Cầu ở lại lắc đầu, nhìn theo một lúc rồi quay về chỗ ở. Nữ nhân như nàng đơn giản là không thể nói lý được!
Hòn đảo này là vệ thành của Đại Tấn, cho nên nhiều người xung quanh vẫn gọi là Tấn đảo. Từ đây đi thêm về phía nam ba trăm hải lý chính là Tiên đảo.
Tiên đảo có vân vụ bao phủ, thường nhân nhìn về đó không thể thấy được hình dáng thực. Tu Tiên giả đến từ các nơi trên Đại Tấn cũng là muốn bái nhập vào tiên phái ở trên này. Có điều tông môn Tiên phái thu đồ đệ rất khắc nghiệt, tuyệt đại đa số đều phải thất vọng quay đi. Một số người sẽ lựa chọn gia nhập thế lực triều đình.
Triều đỉnh có vạn dân cung phụng, tiên đồ có thể long đong nhưng mưu cầu phú quý thì thật quá đơn giản. Tất nhiên, bọn họ cũng có thể xin gia nhập một số môn phái cỡ nhỏ, không có tiếng tăm gì mấy.
Ba tháng sau.
“Đáng tiếc.” Trên bàn rượu, một vị nam tử râu quai nón than nhẹ. “Những điều kiện này đều là để dành cho tu Tiên giả, quân nhân như chúng ta chắc chắn sẽ không được tuyển. Ngược lại nếu chịu gia nhập triều đình, chúng ta còn có thể liều đánh cược một phen. Nhất là Trấn Nam Vương vốn không cứng nhắc rập khuôn, về dưới trướng họ còn có cơ hội trở thành tu Tiên giả chân chính.”
“Vậy sao.” Mạc Cầu ngẩng đầu lên nhìn. “Hàn huynh định đi theo Trấn Nam Vương trấn áp tam man?”
“Ôi!” Đại hán giơ tay lên trời rồi thở dài. “Mạc huynh đệ, ta đã gần bốn mươi tuổi rồi nhưng khiếu huyệt mới thông có một nửa, xem ra không còn hy vọng gì nữa. Xem ra như ngươi còn có thể cố gắng thêm mấy năm.”
“Cố gắng mấy năm?” Mạc Cầu nhíu mày, giọng nói có chút bất đắc dĩ. “Có đan dược hỗ trợ mở khiếu huyệt, nhưng loại nào cũng đắt đỏ, ta cũng chưa chắc đã kiên trì được mấy năm nữa.”
Nếu như không có đan dược, trong vòng mười năm hắn cũng không chắc có thể mở hết khiếu huyệt đạt đến Tiên thiên viên mãn hay không. Sau đó nếu thành công còn phải đem chân khí Tiên thiên chuyển hóa thành pháp lực, những người có thể thành công vốn đã ít lại càng ít.
“Việc này cũng chẳng còn cách nào khác.” Đại hán buông tay. “Đan dược thông khiếu có thể cải thiện căn cốt, sở dụng Linh dược cực kỳ hiếm thấy, tu Tiên giả họ không cần, vi để luyện chế cũng tốn rất nhiều tài liệu mà tác dụng lại chẳng có mấy. Thế nên giá tiền lúc nào cũng đắt.”
Hắn nhấp một ngụm rượu, rồi đột nhiên cười lên một tiếng quỷ dị.
“Kỳ thực ngươi vẫn còn có thể lựa chọn cách khác.”
“Ý Hàn huynh muốn nói có phải là làm đạo binh, gia nhập môn phái tu Tiên?” Mạc Cầu tự giễu. “Ta cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng người muốn làm đạo binh ở đây quá nhiều, liệu có phần cho Mạc mỗ hay không?”
Những tu Tiên giả có thể bái nhập Tiên phái đều có thiên phú xuất chúng, những người muốn làm đạo binh cho họ nhiều không kể xiết. Một ít thế gia sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn chỉ để đệ tử trong nhà có thể dùng thân phận đạo binh mà gia nhập Tiên phái. Mạc Cầu chỉ lẻ loi một mình, sao có thể so bì với những đối tượng ấy?
“Không, không.” Đại hán họ Hàn lắc đầu. “Ngươi quên ư, mấy ngày trước có một vị tiên tử tìm tới cửa, chỉ cần ngươi chịu mở miệng việc này chắc chắn có thể thành công.”
Mạc Cầu sa sầm nét mặt. Việc này chỉ cần nghe nhắc tới là hắn đã thấy khó chịu. Như đại hán nói, vị tiên tử kia tuổi không lớn nhưng đã có tu vi Luyện khí tầng bảy, cơ hội bái nhập Tiên phái không nhỏ. Chỉ có vấn đề là nàng tu hành công pháp Âm Dương Hợp Hòa, cần mượn nhờ nguyên dương của nam tử để tu hành. Mạc Cầu thân là Tiên thiên nhưng vẫn còn là đồng tử, nguyên dương chưa mất, không biết làm sao lại khiến đối phương để ý.
Nàng còn hứa hẹn nếu có thể giao cho nàng ba mươi lăm đồng tử thân thì chắc chắn sẽ có được thân phận đạo binh.
Chưa nói việc mất đi nguyên dương sẽ ảnh hưởng đến sự tu hành về sau, chỉ thái độ của đối phương đã khiến Mạc Cầu không chịu nổi.
Nữ nhân ấy không xấu, thực tế đối phương còn đẹp nữa là khác, tư thái nàng yểu điệu, kiêm cả tinh thông thuật mê hoặc. Chỉ là...
“Đừng nói nữa.” Hắn lắc đầu, bưng chén rượu lên. “Hàn huynh đã quyết thì Mạc mỗ dùng chén rượu này chúc Hàn huynh thuận buồm xuôi gió.”
“Cám ơn!”
Đại hán gật đầu, nâng chén lên một hơi uống sạch.
“Đúng rồi, ta nghe nói ngươi cự tuyệt lời mời chào của An Thân Vương hả?”
“Ừ.”
“Đó cũng không phải lựa chọn tốt nhất.”
“Chỉ là ta không thích cách làm của triều đình thôi, không muốn làm tay chân cho họ.”
“Thôi quên đi.”
Hai người nói chuyện một hồi lâu, sau đó đứng dậy chắp tay cáo từ, trong lòng mỗi người đều có dự cảm sợ rằng sau này sẽ khó có cơ hội gặp lại.
Mạc Cầu bước trên đường dài, thấy xung quanh mình bất kể là tu Tiên giả hay là võ giả đều đang vắt hết óc tìm kiếm Tiên đồ thì không khỏi bật cười rồi than nhẹ.
Sao mình lại không phải một trong số đó?
Trở lại chỗ ở, hắn lấy Yển Sư Lệnh trên người ra, nhẹ nhàng vuốt ve. May mà hắn vẫn còn có cơ hội để xoay chuyển tình hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận