Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 135: Dưỡng Nhan Đan

Hai ngày sau.
Trong Dược cốc, Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn con đường núi dài trước mặt, hắn bất đắc dĩ than nhẹ.
Tần Thanh Dung khổ sở cầu xin hắn, cuối cùng hắn cũng đồng ý thử một phen. Tam Thu cư sĩ Đổng Tịch Chu là nhân vật truyền kỳ ở Linh Tố Phái, lúc còn trẻ từng có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, danh tiếng vang dội. Lúc ấy hắn cùng với một tiền bối khác được xưng là Dược cốc song anh. Thế rồi, hai người hành động bất cẩn, trên một bữa tiệc bị người ta ám sát. Kết quả một người chết một người bị thương.
Đổng Tịch Chu may mắn còn sống nhưng kinh mạch hao tổn, thực lực đại giảm. Bây giờ hắn yêu tiền tài như yêu mạng, chẳng để ý đến nhân tình.
“Ngươi tìm ai?” Trên thềm đá có một người ngăn hắn lại.
“Vị huynh đài,” Mạc Cầu chắp tay. “Tại hạ là Mạc Cầu ở phân đường Song Quế, là đệ tử ký danh của Đổng trưởng lão. Hôm nay tại hạ có việc nên tới xin được bái phỏng.”
“Mạc Cầu à?” Người đối diện còn trẻ, tướng mạo anh tuấn, nghe hắn nói xong thì nở nụ cười. “Ta đã nghe tiếng ngươi, ta cũng là người bỏ tiền để được bái sư.”
“Ồ.” Ánh mắt Mạc Cầu khẽ động. “Các hạ là...”
“Ta là Chu Vân, đến từ thương hội Từ Sơn, chắc ngươi có nghe qua.” Người trẻ tuổi cười rồi đưa tay ra. “Thật có duyên là hôm nay ta lại được bố trí canh giữ ở đây.”
“Thì ra là Chu sư huynh.” Mạc Cầu giật mình. Người này đúng là hắn có từng nghe nói. Là con em nhà giàu, cũng dùng tiền để mua danh ngạch đệ tử của Đổng trưởng lão như hắn.
“Nghe nói sư đệ đang làm việc tại bắc thành?” Chu Vân hỏi. “Nơi đó hình như không tốt lắm.”
“Quả là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng cũng may là đường chủ và chấp sự ở đó tính tình không tệ, không khó khăn như một số lời đồn.”
“Sư đệ vận khí tốt đấy.” Chu Vân tuổi chưa lớn lắm nhưng ra bộ ông cụ non, lấy tay vỗ nhẹ vào ngực. “Giá lúc ấy người tìm sư huynh ta hỗ trợ cho, khẳng định bố trí cho ngươi một chỗ khác tốt hơn.”
“Vâng.” Mạc Cầu cũng cười, rồi hắn chuyển sang vấn đề khác. “Sao Chu sư huynh lại ở chỗ này?”
Theo lý thì mặc dù bọn hắn là đệ tử ký danh nhưng không có ai được ở lại bên cạnh Đổng trưởng lão cả.
“Cái này...”, Chu Vân hơi biến sắc mặt. “Cha ta bảo ta tới, nói là xem có tạo được quan hệ với Đổng sư tỷ không.”
Đổng Tiểu Uyển?
Người này xem ra cũng thành thật. Nghe nói Đổng Tiểu Uyển có qua lại với thiên kim tiểu thư trong Lục phủ, người ta muốn tạo dựng quan hệ với nàng cũng phải. Có lẽ cha hắn dùng tiền để hắn bái sư cũng vì mục đích này là chính.
Nhưng hiện giờ Mạc Cầu nhìn Chu Vân thì thấy hắn có vẻ không để tâm lắm đến việc này. Người trẻ đa phần đều giống nhau, không muốn mất đi thể diện của mình.
“Sư phó đang bế quan, để ta dẫn ngươi đi gặp sư tỷ.”
“Làm phiền Chu huynh.”
Từ lúc bái nhập vào Linh Tố Phái, Mạc Cầu đã gặp Đổng Tiểu Uyển mấy lần nhưng lần nào cũng thấy đối phương đang luyện công. Lần này cũng vậy. Nàng ăn mặc gọn gàng, cầm trọng đao trong tay, múa may điên cuồng trên quảng trường, kình phong thổi bạt ra bốn phía.
Đao phong lướt qua, đá núi cứng rắn liền nứt vỡ, đao ảnh trùng điệp liên miên không dứt. Chân khí ngoại phóng khiến hô hấp Mạc Cầu ngưng trệ, theo bản năng muốn lùi về phía sau.
Thân ảnh nhỏ nhắn của nàng chẳng ăn nhập gì với cây trọng đao to lớn, thế mà một người một đao hòa hợp lại làm cho người ta có cảm giác cân đối và đẹp đẽ vô cùng.
“Lục Hợp Đao pháp.” Chu Vân nhỏ giọng nói. “Đây là đao pháp danh tiếng giang hồ của Lữ đại hiệp, nó trọng ý không trọng chiêu thức, kình lực hùng hậu, uy thế bức người. Trước kia sư phó luyện đan để kéo dài tuổi thọ cho thê tử Lữ đại hiệp nên được ông ta truyền đao pháp này cho sư tỷ.”
Mạc Cầu vừa nghe vừa gật đầu, ánh mắt ngưng trọng.
Chân khí ngoại phóng là cao thủ nhị lưu, chiêu thức nào cũng tinh diệu. Hắn mà là đối thủ của nàng lúc này, sợ rằng dốc hết toàn lực cũng phải trọng thương.
Thời gian vừa qua thực lực của hắn tiến bộ thần tốc, nhưng so với những người thực sự là nhân tài này thì còn kém khá xa.
“Đang...”
Trọng đao hạ xuống, núi đá nứt vỡ, gương mặt xinh đẹp của Đổng Tiểu Uyển lấm tấm mồ hôi. Hai hàng lông mày nàng hơi nhíu lại, nói vẻ không vui.
“Ngươi sao lại trở lại đây?”
“Sư tỷ.” Chu Vân trở nên nghiêm trang, vội đáp. “Mạc sư đệ có việc muốn gặp sư phó.”
“Cha ta không rảnh.” Đổng Tiểu Uyển quét mắt nhìn Mạc Cầu, vẻ lạnh lẽo. “Các ngươi cũng không cần uổng phí tâm tư làm gì. Có thời gian thì nên luyện tập để nâng cao tu vi thì hơn.”
Xem ra, dưới con mắt nàng, Mạc Cầu cũng không khác gì mấy người đến đây để hy vọng tạo dựng quan hệ.
“Nói thật cho các ngươi biết, cha ta thu đồ đệ chỉ vì tiền bạc, trừ phi các ngươi có thể đột phá đến Hậu thiên, nếu không danh phận sư đồ chỉ là danh phận hão, chẳng là cái gì cả."
Nàng đưa tay lấy khăn lau mặt từ tỳ nữ rồi bước đến mấy bước.
“Các ngươi cũng đừng nghĩ có thể lấy lòng ta. Ta không có hứng thú đối với đám người thực lực yếu kém, nhất là nam nhân.” Nàng nói xong thì liếc mắt nhìn Chu Vân.
Chu Vân ra vẻ xấu hổ, vội cúi đầu xuống, lui về sau một bước.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu mặt không đổi sắc, hắn chắp tay nói. “Ta muốn mời sư phó luyện chế đan dược.”
“Luyện dược?” Đổng Tiểu Uyển ngạc nhiên, nàng ra hiệu cho Chu Vân, hắn cũng biết ý nên lùi ra xa.
“Ngươi nói ta nghe xem.” Đổng Tiểu Uyển bỏ khăn mặt xuống nói. “Ngươi là đệ tử chắc cũng biết, muốn mời cha ta luyện chế đan dược thì chi phí không rẻ. Tùy vào loại đan dược muốn luyện chế mà giá thành khác nhau, nhưng rẻ nhất cũng bằng mấy tháng tiền lương của ngươi.”
“Ta hiểu.” Mạc Cầu gật đầu.
“Ta còn chưa nói xong.” Đổng Tiểu Uyển giơ tay lên. “Muốn cha ta luyện chế đan dược, việc đầu tiên là phải xem cha ta có rảnh hay không, nếu không có hứng thú thì cũng chưa chắc ông ấy đã nhận lời.”
Mạc Cầu khẽ nhíu mày. Yêu cầu hà khắc như vậy, nếu không phải chỉ có một cơ hội để làm, hắn sẽ tự mình tìm cách. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn gật đầu. “Không sao.”
“Vậy thì tốt.” Đổng Tiểu Uyển nở nụ cười. “Mang đồ ngươi định luyện chế ra đây, ta để cho người xem qua.”
“Sao vậy.” Mạc Cầu ngạc nhiên. “Sư tỷ không hiểu về luyện chế đan dược à?”
Đổng trưởng lão là đệ nhất nhân trong việc luyện dược ở Linh Tố Phái, nữ nhi của hắn lẽ nào lại không biết gì?
“Không sai.” Đổng Tiểu Uyển ngẩng đầu. “Đây là ý muốn của cha ta. Ông ấy muốn ta chuyên tâm luyện võ, không phân tâm vì thứ gì khác nếu không muốn sau này phải hối hận. Cha ta được gọi là Tam Thu cư sĩ, võ học, y dược cái gì cũng giỏi, nhưng năm xưa nếu dốc lòng chuyên tâm học võ thì chưa chắc đã chịu kết cục như bây giờ.”
Nàng nói xong nhìn Mạc Cầu. “Ta nghe nói y thuật của ngươi không tệ, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ lại, chuyên tâm vào một thứ thôi.”
Mạc Cầu im lặng.
Lời nàng nói với giáo huấn của Cố Vũ với con cái hoàn toàn không giống nhau. Một người thì không muốn cho con cái học võ, không muốn con bị thương, một người lại chỉ mong con chuyên tâm tập võ mà không nghĩ đến cái gì khác.
Có điều hắn không giống cả hai người này. Nhờ có hệ thống, hắn vừa học võ, vừa học y mà vẫn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Hắn tất nhiên không kể chuyện này ra, chỉ gật đầu. “Sư tỷ nói phải.”
“Ngươi đừng bỏ ngoài tai.” Đổng Tiểu uyển lạnh lùng. “Ta không hiểu về y thuật nhưng biết rằng võ đạo là con đường gian nan, mỗi bước đều như giẫm trên băng mỏng, hơi không cẩn thận là trả giá ngay. Ngươi biết Cát Nguyên chứ?”
“Ta biết.” Mạc Cầu đáp. “Hắn là hậu nhân của Cát trưởng lão, là cao thủ Luyện thể hàng đầu, tuổi lại trẻ, nghe nói sắp đột phá đến cảnh giới Hậu thiên rồi.”
“Thông tin của ngươi cũ rồi. Mới hôm trước, hắn thử đột phá nhưng thất bại.” Đổng Tiểu Uyển lạnh nhạt nói. “Lần đột phá thất bại này, dù có đan dược hỗ trợ, dùng thiên phú của hắn, không mất hai ba năm thì không thể thử lại lần nữa. Tích lũy của hắn thế nào nếu so với các ngươi mà kết quả còn như thế. Các ngươi nói xem, các ngươi có bao nhiêu cơ hội đột phá? Mà tuổi tác càng lớn, khả năng tiến giai sẽ càng giảm đi.”
Mạc Cầu nghe xong thì biến sắc. Hắn không ngờ Cát Nguyên đột phá lại thất bại!
Hắn vốn tự tin, dù không bằng đối phương nhưng đấy là vì đối phương có tích lũy, căn cốt hơn hắn, lại được bồi dưỡng từ nhỏ mà thôi. Ngay cả đối phương cũng thất bại rồi, liệu hắn còn tự tin vào bản thân mình nữa không?
Kế hoạch của hắn là sẽ đến chỗ Thôi lão đổi lấy công pháp tiếp sau Phù Đồ rồi thử đột phá xem sao. Hiện giờ có lẽ hắn phải xem lại, phải xây dựng căn cơ vững chắc hơn nữa mới được.
Cát Nguyên thất bại thì hai ba năm sau là có thể khôi phục lại, như hắn sợ không có bốn năm năm thì không thể hồi phục như cũ. Thà hắn dùng thêm từng ấy thời gian để tích lũy, gia tăng cơ hội thành công lúc đột phá là hơn.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu.
“Ta muốn thay đổi.” Đổng Tiểu Uyển chớp mắt, đột nhiên mở miệng. “Tiền luyện dược ngươi có thể không mất, nhưng nếu thành công, phải chia cho ta một nửa.”
Nàng nắm dược liệu trong tay, hai mắt không chớp nhìn Mạc Cầu chằm chằm.
Mạc Cầu cũng hiểu ra, Tần Thanh Dung nói quả không sai. Chỉ cần là nữ nhân, dù có si mê võ nghệ thế nào thì cũng khó mà cưỡng lại được sức hấp dẫn của Dưỡng Nhan Đan.
“Cái này...”
Hắn lộ vẻ chần chừ.
“Không phải người vẫn mong có được Thất Tâm Quả sao?” Hai mắt Đổng Tiểu Uyển chớp chớp, nàng nhỏ giọng. “Ở chỗ cha ta có một viên, nếu ngươi đồng ý, sau khi việc thành ta sẽ đem nó cho ngươi.”
Thất Tâm Quả là một trong ba loại dược liệu quan trọng nhất để luyện chế Kim Cương Tô Du.
Hô hấp Mạc Cầu trở nên dồn dập, Kim Cương Tô Du trong tay hắn không còn bao nhiêu, hắn đang u sầu nghĩ cách điều chế thêm mà chưa ra.
“Đồng ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận