Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 287: Dung Hỏa quyết Yển Sư lệnh (1)

Đạo quán chiếm diện tích không nhỏ với hơn mười viện lạc lớn bé, nhìn chung có thể chia ra làm tiền, hậu trước sau. Hậu viện là chỗ tu Tiên giả gặp nhau, nếu không có lý do đặc biệt thì phàm nhân không được đặt chân tới. Ngay cả võ giả Tiên thiên cũng vậy. Càng về sau tu Tiên giả càng xuất hiện nhiều, số lượng tùy tùng theo đó mà cũng tăng lên. Rất nhiều võ giả phàm nhân không thích tịch mịch đã tụ tập ở tiền viện.
Tu Tiên giả tham gia hội giao lưu đến từ các nơi khác nhau ở Đại Tấn nên sở học, tùy tùng không giống nhau. Mọi người tập trung tại tiền viện trao đổi những thứ cần thiết, diễn luyện võ kỹ. Có rất nhiều bí kỹ kỳ công được xuất ra, Mạc Cầu vốn tinh thông võ học, mấy ngày này cũng được mở mang tầm mắt.
Tất nhiên, với thực lực của hắn hiện giờ, nơi này có không ít Tiên thiên nhưng những người được hắn để vào mắt không nhiều. Liệt Hỏa Tôn Giả là một trong số đó.
“Mạc huynh đệ, cẩn thận.”
Giữa sân có một lão giả râu tóc màu lửa đỏ ngạo nghễ đứng thẳng, song quyền hơi nắm lại.
“Liệt Hỏa Chùy Pháp của ta chỉ có chín thức nhưng chiêu nào cũng bất phàm, lực sát thương kinh người. Tiên thiên tu hành cương khí, không cẩn thận cũng sẽ bị gãy xương toái gân.”
Người vừa nói chính là Liệt Hỏa Tôn Giả. Tuy hắn đi theo một tu Tiên giả tới đây nhưng địa vị không giống mọi người. Hắn không phải tôi tớ mà có phần giống với bạn bè hơn. Có thể khiến cho một tu Tiên giả hạ mình tương giao như thế, thực lực của hắn tất nhiên bất phàm.
“Ta cũng đang muốn lĩnh giáo.”
Mạc Cầu đứng ngoài ba trượng, ôm quyền thi lễ từ xa với đối phương.
“Ta luyện Luyện Thiết Huyền Thủ, tuy không rõ lai lịch nhưng cũng xem là một môn chưởng pháp thượng thừa, có thể thôi phát Viêm Dương hỏa lực, ngưng tụ kình lực, một khi nhập thể có thể tổn hại đến kinh mạch. Tôn giả cũng nên cẩn thận.”
“Ha ha...”
Liệt Hỏa Tôn Giả ngửa mặt lên trời cười lớn. “Mạc huynh đệ, nếu ngươi thi triển pháp môn khác ta còn cẩn thận đề phòng, Viêm Dương hỏa lực ta lại không cần phải chú ý.”
“Tiếp chiêu.”
Trong tiếng cười lớn, hắn nhảy lên cao, quyền thân tương hợp, một thanh chùy theo đó đánh ra. Người còn ở giữa không trung, một cỗ hỏa khí cực nóng đã xuất hiện trên người hắn rồi nhanh chóng quét ra tứ phương. Người đứng xem không có ai là kẻ yếu, ngoài trừ một ít võ giả Hậu thiên thì đều là cao thủ Tiên thiên cả nhưng cỗ nhiệt này vừa xuất hiện đa phần mọi người đều biến sắc, liên tục rút lui.
“Đến hay lắm!”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trên thân nổi huyền hắc quang trạch, một tay hóa thành đao hướng về phía trước bổ tới. Thân hình hắn xoay tròn, kình lực như xoắn ốc, chưởng thế cũng theo đó chém ra như những cánh hoa muôn tầng nở rộ đột kích quyền phong.
“Bành!”
Quyền chưởng đụng nhau, thân thể hai người hơi khựng lại, chiều thức nhanh chóng biến đổi.
Hai mắt Liệt Hỏa Tôn Giả co lại, thân thể cong lên như một con tôm, song quyền như chậm mà nhanh liên hoàn đánh ra.
Cử trọng nhược khinh, cử khinh nhược trọng.
Cảnh giới võ học đạt đến mức ấy mà hắn thi triển ra cứ như tiện tay vậy.
Mạc Cầu thối lui một bước, song chương nổi lên hồng mang, chưởng đao chém ra, đao mang hơn một trượng quét sạch phía trước.
“Oanh...”
Kình khí đụng nhau, tiếng ầm ầm ngột ngạt vang lên, liệt diễm bắn ra bốn phía, mọi người đứng xem kéo nhau lùi lại. Hai người đang giao thủ lại không hề biến sắc, thân ảnh liên tục lóe lên rồi liên tục va chạm.
“Hảo ngạnh công.” Liệt Hỏa Tôn Giả vừa biến hóa bộ pháp vừa lên tiếng khen ngợi. “Có thể ngạnh kháng Liệt Hỏa kình lực của lão hủ mà không bị thương, ngạnh công của Mạc huynh đệ thật khiến cho người ta phải than thở.”
“Tôn giả cũng không kém.” Mạc Cầu bình thản. “Mạc mỗ giao thủ qua không ít Tiên thiên nhưng chưa từng gặp người có chân khí nóng như Tôn giả. Tại hạ cũng bội phục.”
Cho dù hắn công tụ toàn thân, thôi phát ngạnh công đến cực hạn thì trước nhiệt lượng đối phương tạo ra làn da cũng giống như bị thiêu đốt. Hắn có cảm giác đối địch với mình không chỉ là một người mà là một cái lò lửa lớn đang bừng bừng tỏa nhiệt.
Phải biết là ngạnh công hiện giờ của Mạc Cầu có thể ngăn cản phần nào pháp khí của tu Tiên giả. Tức là chân khí của người này... Chẳng lẽ có thể so với pháp lực?
Hắn không hề biết là trong lòng Liệt Hỏa Tôn Giả cũng đang vô cùng kinh ngạc. Sở học của hắn bất phàm, gặp cả cơ duyên lớn mới tu thành một thân Viêm Dương Chân khí, bình thường động thủ với người khác, chỉ cần không phải là tu Tiên giả thì mọi việc đều rất thuận lợi. Thế mà hôm nay hắn đang gặp vô vàn khó khăn.
Mà không chỉ có vậy. Ngạnh công của đối thủ kinh người, chiêu thức tinh diệu, chưởng pháp có thể mượn hỏa lực bản thân để phản kích. Hiện giờ hai tay Mạc Cầu đang run rẩy, từng tầng kình lực tràn ra như cái cối xay để tiêu hao lực đạo đối phương.
Luyện Thiết Huyền Thủ?
Môn công pháp này quả thực lợi hại, lại còn có liên hệ với công pháp của lIệt Hỏa Tôn Giả. Nếu hắn có thể có được môn công pháp này thì...
Hai người vừa suy nghĩ vừa ra tay, trong chớp mắt đã giao thủ hơn mười chiêu bất phân thắng bại.
“Hô...”
Nhiệt độ cao khiến mặt đất cứng rắn bị nứt nẻ, hoa cỏ cách đó cũng bùng lên lửa cháy, thậm chí còn có xu hướng lan đến ốc xá xung quanh.
“Hai vị.” Một người cao giọng hô. “Nơi này là đạo quan của Phan đạo trưởng, hai vị thu liễm một chút, nếu không sẽ khó ăn nói với người ta.”
“Biết rồi.”
Liệt Hỏa Tôn Giả nghe vậy thì khẽ gầm lên một tiếng, kình khí trên thân chấn động mãnh liệt, liệt diễm quấn quanh thân thể lùi nhanh về sau. Mạc Cầu cũng thu chưởng thế, đứng yên trên mặt đất.
Hai người một đứng yên một nói lùi lại là lùi, chứng tỏ vừa rồi giao thủ đều chưa mang hết toàn lực ra. Tuy nhiên hai người đều là cao thủ, chừng ấy thời gian cũng đủ để nắm được mấy phần thực lực đối phương rồi.
Mạc Cầu chưa thi triển Bất Động Như Sơn Ấn, chưa tăng thực lực lên nhưng đối phương cũng chưa sử dụng đến binh khí. Binh khí của Liệt Hỏa Tôn Giả là một thanh chùy nặng đến ngàn cân, đồng thời còn là một kiện pháp khí hạ phẩm, uy lực kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận