Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 389: Chuẩn bị (1)

Sau khi trở về, Mạc Cầu liền tìm kiếm thông tin liên quan tới bí cảnh. Ở bên ngoài những điều liên quan tới nó là tuyệt mật, nghiêm cấm tiết lộ ra, nhưng ở đây thì gần như mọi người đều biết. Như lời nói của Tổ Địch cũng không phải không thể biết.
Trước kia việc tiến vào bí cảnh được giám sát chặt chẽ, không phải là đệ tử nội môn tinh nhuệ thì không thể vào. Những người tiến vào đó rồi có thu hoạch trở ra rất được hâm mộ. Lần này có lẽ vì đại địch xâm phạm, tông môn mở rộng danh ngạch vào trong nên bọn họ mới có cơ hội này. Nhưng ngay cả như vậy đi nữa thì không phải ai muốn là cũng vào được cả.
Nó dù sao vẫn là một chuyện tốt!
Tình hình bên trong bí cảnh thế nào không phải ai cũng biết, hắn nghe ngóng mấy ngày nhưng cũng không biết được nhiều lắm. Có điều trong đó chắc chắn có không ít đồ tốt, đủ để khiến cho tu sĩ Đạo cơ phải chú ý đến.
Ba thành lợi phẩm thu được? Con số này không phải là không thể chấp nhận.
“Sư đệ.” Ở một góc phường thị, một nam tử mắt tam giác len lén ngăn Mạc Cầu lại nói. “Ta nghe nói đệ đang hỏi thăm về bí cảnh phải không?”
Mạc Cầu nhìn đối phương nhíu mày. “Không sai, vị sư huynh này có tin tức gì muốn trao đổi hay sao?”
“Hắc hắc…”, nam tử kia cười khẽ. “Đúng là có.”
Nói xong nam tử đưa tay chỉ về ốc xá gần đó ra hiệu. “Vào bên trong ngồi chứ?”
“Được.”
Nơi này cách vùng đất tiền bối Đạo cơ toạ trấn không xa, khả năng gặp phải nguy hiểm không cao. Mạc Cầu chần chừ một chút rồi nhanh chóng bước theo.
“Sư đệ có vận khí thật tốt.” Vào trong nhà rồi, nam tử kia chủ động rót trà, vẻ mặt cảm khái. “Mấy năm trước không phải ai cũng có thể tiến vào bí cảnh, đệ tử nội môn cũng phải là người nổi bật mới có đủ tư cách ấy. Những người ta quen biết đi vào đó đều có thu hoạch tương đối khá.”
Mạc Cầu gật đầu. “Đó là sự thật chứ?”
“Sư đệ đừng nghi ngờ.” Nam tử lắc đầu. “Ngươi có nghe Lý Nguyên Cảnh ở Thiên Vân Phong nói chứ? Mấy năm trước hắn chỉ có tu vi luyện khí tầng mười, hiện giờ đã đạt tới luyện khí viên mãn, có hy vọng Đạo cơ.”
“Lý sư huynh.” Mạc Cầu nghiêm túc. “Lý do bởi hắn đi vào bí cảnh ư?”
“Bởi vì đi tới bí cảnh.” Nam tử kia gật đầu.
Mạc Cầu đương nhiên biết Lý Nguyên Cảnh, gặp nhau lần đầu khi còn ở Hắc ngục, cũng là lúc cùng nhau vật giết Bạch Cốc Dật. Khi đó tu vi người này không tệ nhưng chưa phải xuất sắc. Vậy mà mới qua bao lâu, hắn đã đạt tới luyện khí viên mãn rồi?
Con đường tu hành càng về sau càng khó khăn hơn, hai tầng sau cùng nhiều người mất cả mười năm cũng không thấy tiến bộ là thường. Ổn định tinh thần rồi, hắn ôm quyền chắp tay nói.
“Xin được hỏi quý danh của huynh?”
“Đệ tử ngoại môn của Thương Vũ Phong, Lỗ Thử. Mọi người vẫn thường gọi là Địa Thử cũng chính là ta.” Nam tử kia cười rồi đẩy tách trà tới.
“Thì ra là Lỗ sư huynh.” Mạc Cầu chợt hiểu. Con người này có danh hào Bách Hiểu Sanh, tu vi mặc dù không cao nhưng nổi danh giao du rộng lớn.
“Xem ra sư đệ cũng từng nghe nói đến tên của ta.” Lỗ Thử tự đắc, đưa tay lấy từ trên người ra một cái ngọc giản. “Sư đệ, ngươi xem trước một chút thứ ở bên trong.”
Mạc Cầu nhận lấy ngọc giản, thần niệm quét qua vẻ mặt liền tỏ ra kinh ngạc.
“Trước tiên hãy nhìn xem.” Lỗ Thử ra hiệu.
Mạc Cầu định thần, thầm vận thần niệm xem kỹ tin tức trong ngọc giản một hồi lâu mới bỏ ngọc giản xuống, vẻ mặt ngưng trọng.
“Thật không ngờ.” Hắn thầm than. “Tông môn vì để đạt được đồ vật trong bí cảnh mà bỏ ra không ít tiền vốn như thế.”
“Đó là bởi vì những đồ ấy đều đáng giá.” Lỗ Thử cười nói. “Linh dược vốn khó tìm, nhất là linh dược trên ngàn năm thì lại càng quý hiếm, tìm trong Lăng Vân sơn mạch cũng không có nhiều. Thế mà bí cảnh này nghe nói đã được phong bế gần ngàn năm, bên trong chắc chắn tồn tại một lượng linh dược lớn.”
Mạc Cầu gật đầu. Trước đây hắn vốn tính ở tại Xích Hoả Phong lấy việc luyện đan mà sống và tu luyện nhưng không thành, nguyên nhân cũng bởi vì thiếu thốn linh dược mà ra. Chút linh dược ít ỏi của tông môn cấp chưa tới phiên hắn thì đã bị các đệ tử hạch tâm hoặc nội môn chia nhau rồi.
“Linh dược ngàn năm có sức hấp dẫn rất lớn với tiền bối Đạo cơ. Chỉ cần ngươi có thể thu thập đủ linh dược, ngươi có thể đổi lấy đan dược, pháp khí, công pháp. Thậm chí ngay cả Trúc Cơ Đan cũng có thể đổi được.”
Mạc Cầu mặt không đổi sắc nhưng trong lòng đã dậy lên sóng ngầm.
Trúc Cơ Đan… Chỉ cần là tu sĩ luyện khí, có ai mà không muốn có nó? Vậy mà theo như thông tin trong ngọc giản thì vật tư tông môn có thể ban thưởng đâu chỉ là một loại Trúc Cơ Đan? Ngay cả pháp khí thượng phẩm, bí pháp truyền thừa, thần thông… đều có thể đổi lấy.
Nói hắn không động tâm là giả.
“Sư huynh.” Mạc Cầu chậm rãi nói. “Ngươi có việc gì cứ nói thẳng ra đi.”
“Ha ha…”, Lỗ Thử cười lớn. “Sư đệ nói chuyện thật sảng khoái, vậy ta cũng xin được nói thẳng.” Nam tử lấy ra một đồ vật đặt trước người. “Kỳ thực vi huynh là người chuyên bán đồ, sư đệ ngươi xem kiện pháp khí này thế nào?”
Mạc Cầu cúi nhìn. Đó là một thanh phi kiếm, hai mặt lưỡi kiếm đều có khảm ba hạt bảo châu.
“Hạ phẩm pháp khí, chất liệu phổ thông.”
“Sư đệ khách khí rồi.” Lỗ Thử lắc đầu cười. “Thứ chất liệu này sao được coi là phổ thông, bảo nó là thấp kém còn có phần tán dương nó.”
Mạc Cầu nhíu mày.
“Có điều…”, Lỗ Thử cười thần bí, cong ngón tay búng ra, sáu hạt bảo châu ở hai mặt kiếm đột nhiên bay ra để lại sáu vệt lõm. “Nơi này lại ẩn tàng huyền cơ.”
“Trữ vật.” Mạc Cầu chớp mắt. “Hảo tâm tư, nhưng dùng nó vào việc gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận