Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 290: Chặn giết (2)

Mạc Cầu nheo mắt, nghiêng đầu sang nhìn Lục Mộc Hủy.
Tu Tiên giả trong đạo quán đến từ nhiều nơi ở Đại Tấn, phần lớn họ đều là người đã từng bôn ba chứ không giống Lục Mộc Hủy, một người chưa từng ra khỏi nhà mình bao giờ. Các tu Tiên giả ở đó chủ yếu có tu vi Luyện khí tầng bảy, tầng tám. Phan đạo trưởng là Luyện khí tầng mười có thể so với Mộ Thiên Phong, Lục phủ chủ...
Mạc Cầu có thể đánh bại Hoàng lão quái là một tu Tiên giả Luyện khí tầng năm nhưng đối mặt với hai tu Tiên giả có thành tựu khác thì không hề nắm chắc chút nào.
“A?”
Đào Cảnh đang phi nhanh như một cơn gió chợt há miệng kêu lên kinh ngạc.
“Tiểu nương tử Lục gia đang tăng tốc độ di chuyển, xem ra hai người chúng ta đã bị họ phát hiện rồi.”
“Thì làm sao?” Ngô Pháp Thông mặc hắc bào, âm thanh vang lên lạnh lẽo như băng. “Ta đã gieo Khiên Hồn Dẫn trên người bọn họ, chỉ cần khoảng cách không quá mười dặm, bọn chúng đừng hòng thoát khỏi tay chúng ta.”
“Đi.”
Vừa dứt lời, âm phong trên người hắn cuồng nộ, thân hình như một sợi khói bay nhanh về phía trước, lúc rơi xuống mặt đất lại vô cùng im ắng như quỷ mị.
“Ngô huynh, Âm Phong Độn của huynh xem ra lại có tiến bộ rồi.” Đào Cảnh nhìn đối phương cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
“Khai!”
“Đôm đốp!”
Dưới chân hắn đột nhiên có quang mang lấp lánh, một sợi ánh sáng nhu hòa xuất hiện cũng làm cho tốc độ của hắn đột ngột tăng lên.
“Mã Giáp Thần Hành Phù.” Ngô Pháp Thông tán thưởng. “Môn phù pháp này của Đào huynh, mỗi lần ta nhìn thấy đều kinh thán không thôi.”
“Quá khen rồi.”
Hai người toàn lực thi triển pháp thuật, tốc độ di chuyển đột nhiên tăng lên, tốc độ so với thiên lý mã phải nhanh hơn một bậc.
Không bao lâu sau, từ phía trước có thể thấy được xe ngựa đang đi nhanh. Từ trong xe kiệu và trên lưng ngựa đột nhiên có hai bóng người phóng vào rừng rậm bên cạnh.
“Muốn trốn?”
Ngô Pháp Thông hừ lạnh, bàn chân điểm nhẹ, cả người được âm phong nâng lên lướt tới khu rừng. Người thường nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ đó là lệ quỷ.
Đào Cảnh nhoẻn miệng cười, trong tay xuất hiện một thanh tiểu phi đao bám sát phía sai. Tốc độ di chuyển trong rừng rậm của hai người bọn họ không bị ảnh hưởng chút nào.
“Hai vị, các người muốn làm gì?” Lục Mộc Hủy ra vẻ bối rối, vừa phi nước đại vừa hướng về sau gọi. “Chúng ta không oán không thù, cần gì phải hùng hổ dọa người. Nếu các ngươi muốn tài phú thì ta nói luôn, trên người chúng ta không có Linh thạch.”
Nàng đã nhận ra hai người này, cũng là hai vị tu Tiên giả đã gặp trong hội giao dịch. Ngô Pháp Thông là tu Tiên giả cảnh giới Luyện khí tầng tám, Đào Cảnh cũng có tu vi Luyện khí tầng bảy. Trong lòng nàng không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
“Thập Cửu Nương, Đào mỗ đi làm khách ở Lục phủ, chúng ta cũng đã từng gặp mặt qua.”
“A!” Lục Mộc Hủy hoang mang, suy nghĩ nhanh chóng hiện ra. “Các ngươi là người của Huyền y Giáo?”
“Hiện giờ còn chưa phải.” Đào Cảnh lắc đầu. “Nhưng nếu bắt được Lục tiểu thư ngươi thì có thể lắm.”
“Các ngươi có thể tha cho ta hay không?” Mắt thấy khoảng cách đôi bên đã ngày một gần, gương mặt Lục Mộc Hủy biến sắc. “Ta... ta có thể cho các ngươi Linh phù.”
“A...”, Ngô pháp Thông bật cười. “Vậy ngươi hãy dừng lại, bỏ Linh phù ra rồi lại nói chuyện.”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật.”
“Được.” Lục Mộc Hủy giảm tốc độ, lấy từ trên người ra mấy tấm Linh phù để sang một bên.
“Ta để ở đây.”
Ánh mắt Đào Cảnh chớp động, hắn khẽ nói.
“Tốt, ngươi mau bỏ đồ vật xuống.”
Lục Mộc Hủy gật đầu, chậm rãi lui về sau. “Linh phù đưa cho các ngươi rồi, ta có thể đi được chứ?”
“Ngươi đúng là ngây thơ.” Đào Cảnh im lặng lắc đầu, thân hình thoắt biến đã cùng với Ngô Pháp Thông đồng loạt xông lên.
“Hèn hạ.” Lục Mộc Hủy hét lớn. “Các ngươi nói mà không giữ lời.”
Vừa dứt lời, mấy tấm Linh phù đột nhiên run rẩy, linh quang bộc phát, hỏa diễm và gió táp cuồng động. Sự thay đổi ấy không khiến hai người đối phương quan tâm.
“Ta đã sớm biết ngươi không có thành thật như vậy.” Đào Cảnh quát lên một tiếng, cổ tay run lên, phi đao trong lòng bàn tay bay ra chém giết đối thủ.
Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn co rút lại, cả người ớn lạnh khiến hắn rùng mình.
Không ổn!
Linh phù không phải muốn ngăn chặn bọn hắn mà mục đích là để che giấu cho người khác đánh lén.
“Bạch!”
Phi đao nhanh chóng chuyển hướng vọt tới kiếm quang vừa đột kích một bên.
“Đinh...”
Tiếng va chạm du dương vang lên, phi đao và trường kiếm cùng ngưng lại, sau đó trường kiếm bay ngược về sau. Pháp khí tiên gia toàn lực va chạm lại không thể chiếm được thượng phong, ngược lại còn mất đi khả năng hộ thân.
Lúc ấy thân hình Mạc Cầu cũng xuất hiện ngay trước mặt Đào Cảnh, thân thể hóa lớn hơn một trượng, mặt không biểu hiện gì vung ra một quyền đánh xuống.
Ngạnh công.
Cực hạn tăng phúc.
“Oanh...”
Kình lực vô hình dễ dàng xé nát hai tầng linh quang, mang theo cự lực đánh lên pháp y.
“Cạch!”
Tiếng xương gãy vang lên, thân thể Đào Cảnh cuộn tròn lại, tiên huyết phun ra đầy đất rồi ngã bay ra sau.
Thân hình Mạc Cầu nhanh như thiểm điện muốn thừa cơ đoạt mạng đối phương nhưng trong lòng phát lạnh, Tiên Vân Chướng bao quanh thân mình chạy trốn cấp tốc.
“Hô...”
Một cốt trảo đen như mực vừa lặng lẽ xẹt qua chỗ hắn mới đứng.
“Cái quỷ gì vậy?”
Lệ quỷ!
Âm phong gào thét, quỷ khóc thần hào, quỷ trảo to lớn hơn một trượng lại gào thét tiếp tục đánh tới.
Hắn chính là Ngô Pháp Thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận