Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 504: Thượng Thanh Huyền U động thiên

Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân.
Hoả Thần Chú.
Cái đầu tiên chính là tuyệt học luyện thể đỉnh cao, sau khi đại thành, nhục thân có thể ngạnh kháng pháp bảo mà không bị thương tổn. Tại Thái Ất Tông đây cũng là một công pháp tiếng tăm lừng lẫy. Nhạc Thủ Dương không chuyên về kiếm thuật, cũng chưa từng tu hành Bắc Đấu Thất Sát Kiếm nhưng vẫn có thể đứng vững ở vị trí thứ hai của Bắc Đấu Cung chính là nhờ có công pháp này.
Hoả Thần Chú là pháp môn bí truyền của Thuần Dương Cung, nghe nói có từ thời viễn cổ. Công pháp này nội uẩn huyền diệu có thể dẫn đốt vạn vật, dùng nó để gia trì pháp thuật hoả hành thì không kể là phẩm giai nào cũng có thể giúp uy lực của pháp thuật tăng lên gấp bội.
Mỗi ngày mặc niệm chú này ngàn lần cũng có thể giúp người tu hành cải thiện thể chất, nhất là lúc tu hành công pháp sẽ giúp ích rất nhiều.
Điểm mấu chốt là tu hành chú này, ngày sau Kết Đan có thể giúp gia tăng một thành tỷ lệ thành công. Cả hai môn pháp quyết này đều cực kỳ bất phàm.
Lúc này cả hai đang bày ra trước mắt Mạc Cầu. Hai cái ngọc giản lơ lửng trên không, Mạc Cầu chớp mắt, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Lợi ích lớn như thế này mà Thái Ất Tông không nói hai lời đã cấp cho hắn, hơn nữa còn ban thưởng Thuần Dương Huyền Thiết Lệnh. Việc này mới chỉ là bắt đầu, nếu hắn đáp ứng sau này sẽ còn nhiều lợi ích hơn nữa, đủ khiến cho tông sư Kim Đan cũng phải hâm mộ.
Nhưng điều này cũng làm cho Mạc Cầu cảm thấy thấp thỏm, nhất là khi Nhạc Thủ Dương không che giấu mà nói việc này có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nguy hiểm đến mức nào?
Phải đi đến đâu?
Nếu Mạc Cầu không đồng ý thì phải đáp ứng ngày sau không được ngoại truyền. Bên trên ngọc giản có phong cấm, chỉ cần mở nó ra nghĩa là Mạc Cầu đã đồng ý.
Có đáp ứng hay không?
Trầm ngâm nửa ngày Mạc Cầu cuối cùng lựa chọn tin tưởng bọn họ, đưa tay hướng về một cái ngọc giản.
“Soạt…”
Ngọc giản hiện ra gợn sóng ở mặt ngoài, các loại linh phù rực rỡ lấp lánh lập tức ro rút vào trong. Đến lúc đó ghi chép thông tin của hai pháp môn mới chính thức rơi vào trong tay hắn. Tạ Lưu Vân nói chuyến đi này phúc họa chưa rõ nhưng là mơ ước và cơ duyên mà nhiều người không phải cứ muốn là sẽ có được.
Với Xung Hư đạo nhân thì đây là một cơ hội hiếm có. Nhạc Thủ Dương biểu hiện rất thiện ý, không hề để bụng chuyện Mạc Cầu tập kích giết chết Hà Linh lúc tước. Sau khi việc thành công, hắn còn được vào danh sách đệ tử chân truyền của tông môn, có thể tu tập các loại bí pháp… Rất nhiều lý do đủ khiến cho Mạc Cầu phải động tâm.
Nửa tháng sau, hai vệt độn quang lao ra từ Thuần Dương đại điện, từ biệt Xung Hư đạo trưởng tiến thẳng đến Vạn Bảo Các.
Độn quang một vàng một trắng, chính là hai người Tạ Lưu Vân và Mạc Cầu.
Sau khi Mạc Cầu đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ, Tạ Lưu Vân đối xử với Mạc Cầu càng như với người của mình, lời nói cũng tỏ ra thân cận.
“Tạ sư huynh.” Lúc phi độn Mạc Cầu mở miệng hỏi. “Thời gian vừa rồi tình hình ở tiền tuyến thế nào rồi?”
Sau khi chém chết Hà Linh, hơn một năm sau Mạc Cầu bị giam ở đại lao cho nên không nắm được tin tức bên ngoài thế nào.
“Tiền tuyến…”, Tạ Lưu Vân trầm ngâm. “Đại quân chúng ta quét ngang một đường, mặc dù đôi lúc cũng gặp phải chống cự nhưng đại cục chiến thắng khó thay đổi được. Nhất là khi các tiền bối ra mặt xuất thủ, cao thủ Kim Đan của Thiên Tà Minh bị tổn thất nặng nề. Nửa năm trước mười vạn đạo binh chúng ta đã bao vây Thiên Tà Sơn, phát động mấy lần tấn công mạnh mẽ. Có điều…”
Nói đến đây hắn dừng lại, vẻ bất đắc dĩ. “Sư đệ cũng rõ, Thiên Tà Sơn ở cách xa tông môn, một số việc khó nắm trong tay. Nếu cưỡng ép chém giết đến cùng, dù chúng ta có hủy diệt Thiên Tà Minh thì bản thân cũng sẽ chịu những tổn thất nặng nề.”
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
“Cho nên…”, Tạ Lưu Vân thở dài. “Hiện giờ tiền tuyến rơi vào tình thế giằng co, người của đôi bên đang thương nghị làm sao để chiến sự lắng lại.”
Mạc Cầu nghe ra được Tạ Lưu Vân có phần không cam lòng. Lúc trước người của Thiên Tà Minh tập kích, Tạ Lưu Vân vì để đào thoát đã phải hủy đi ngoại đan của mình. Ngoại đan liên quan đến việc Kết Đan của hắn, hiện giờ bị hủy, tuy không đến mức đạo đồ cũng bị hủy theo giống như Bạch Tiểu nhu nhưng cũng gây ra không ít phiền phức. Hiện giờ nghe nói đôi bên đang đàm phán để hoà đàm nên tất nhiên là hắn không cam lòng.
Có điều hắn cũng hiểu, việc hoà đàm đã được định, chỉ chờ xem Thiên Tà Minh sẽ chấp nhận thoả hiệp đến đâu mà thôi.
“Đến rồi.”
Hai người vừa nói chuyện thì đã độn quang đến nơi, Vạn Bảo Các hiện ra phía trước. Không lâu sau hai người đáp xuống cổng thạch điện, trải qua mấy lượt linh quang đảo qua mới đẩy cửa bước vào.
“Sư đệ cẩn thận, theo sát ta không nên tuỳ nghi di chuyển.” Tạ Lưu Vân nghiêm sắc mặt. “Nơi này nhiều cơ quan trùng điệp, dù chúng ta phụng mệnh đến đây nhưng chẳng may đi sai đường thì cũng sẽ lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh đó.”
“Không. Với thực lực của hai người chúng ta thì phải là thập tử vô sinh mới đúng.”
Mạc Cầu gật đầu, biểu hiện cũng ngưng trọng lên. Hai người đi vào một thông đạo, một cỗ uy áp vô hình phu xuống, thần niệm phóng ra cũng bị ép trở lại trong thể nội. Hai người cảm giác như có vô số ánh mắt đang chìm trong bóng tối quan sát hai người.
“Đát… đát…”
Tiếng bước chân vang lên trong không gian yên tĩnh cũng trở nên âm trầm.
“Sư huynh.” Mạc Cầu nhỏ giọng. “Hiện giờ đã có thể nói cho ta biết tông môn muốn ta đi nơi nào truyền đạo không?”
“Được.” Tạ Lưu Vân không từ chối. “Đó là một động thiên.”
“Động thiên?” Chân mày Mạc Cầu nhảy dựng lên. “Thái Cực Huyền Chân động thiên sao?”
“Không.” Tạ Lưu Vân lắc đầu. “Chúng ta quản lý Thái Cực Huyền Chân động thiên đã vạn năm, sớm trở thành tư thuộc nên không cần truyền đạo. Lần này là một động thiên mới phát hiện.”
“Động thiên mới.” Mạc Cầu hít sâu một hơi, cố gắng đè ép gợn sóng vừa dậy lên. “Tông môn chưa có người nào tới ư?”
Chả trách lại giữ bí mật như thế, thì ra là một nơi động thiên mới.
“Đã qua rồi.” Tạ Lưu Vân lắc đầu. “Nhưng những người đó đã mất mạng rồi.”
Mạc Cầu cứng người.
“Sư đệ không cần lo lắng.” Tạ Lưu Vân nhìn hắn rồi cười nhạt một tiếng. “Mấy người kia là hết thọ nguyên mà chết, không phải nửa đường chết yểu, có lẽ chỉ có một vị trong đó là không may.”
Mạc Cầu khẽ thở ra một hơi. “Tình huống cụ thể ra sao?”
“Nói ra rất dài dòng.” Tạ Lưu Vân chớp mắt, đi thêm một lát mới nói. “Sư đệ cũng biết, Vạn Bảo Các và cả ngọn núi này vốn là một kiện pháp bảo có công dụng đặc thù?”
“Cái gì!” Mạc Cầu nhíu mày, lắc đầu. “Ta không biết việc này.”
“Bảo vật này là Hồn Thiên Tham U Nghi, không có công năng sát phạt nhưng lại có thể tìm kiếm ra bí cảnh động thiên.” Tạ Lưu Vân mở miệng giải thích. “Thái Cực Huyền Chân Động thiên chính là do bảo vật này dò ra, cũng từ đó mà có được cơ nghiệp vạn năm của chúng ta như ngày nay. Mặc dù nó không thiện về sát phạt nhưng lại là bảo vật quan trọng nhất của tông môn. Việc này ngươi biết là được, nhớ là không được để lộ ra bên ngoài.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu.
Tất nhiên, bởi Tạ Lưu Vân đã coi hắn như người mình nên một số bí ẩn của tông môn cũng được hắn chia sẻ. Lúc trước thì còn lâu mới có chuyện đó. Tạ Lưu Vân gật đầu rồi tiếp tục. “Hiện giờ nó mới tìm ra một động thiên mới. Động thiên này được tiền bối trong tông môn gọi là Thượng Thanh Huyền U động thiên, vừa hay xứng với công pháp của ngươi.”
“Tương xứng với công pháp của ta?” Mạc Cầu cau mày. “Vậy là có ý gì?”
“Sư đệ đừng vội, để ta kể lại.” Tạ Lưu Vân cười nói. “Không giống như bọn ta tưởng tượng, bí cảnh động thiên không cố định ở một nơi mà nó không ngừng di động theo một quỹ tích nào đó. Thượng Thanh Huyền U động thiên này cứ cách mỗi sáu mươi năm mới bị Vạn Bảo Các tìm thấy. Ba trăm năm trước Vạn Bảo Các lần đầu phát hiện ra tung tích của động thiên này nhưng lúc đó do sơ suất mà không ai phát giác, cho đến hơn một trăm bảy mươi năm trước chúng ta mới khoá chặt được vị trí của động thiên, nhờ chân nhân Nguyên Anh ra tay phân ra một sợi thần niệm để có thể chủ động tìm kiếm. Sau này mỗi một giáp tử trôi qua tông môn đều tiến hành dò xét động thiên và đưa người vào.”
“Lần trước, nhờ mấy vị Nguyên Anh liên thủ, hao phí rất nhiều linh vật mới từ trong động thiên mở ra một phương thiên địa. Như lời sư tôn nói, nơi đó âm khí nồng đậm, dương khí thiếu thốn, linh khí yếu ớt, đó là lý do vì sao ta nói đây là cơ duyên của sư đệ.”
“Thì ra là như vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Vậy nơi chúng ta đang đi…”
“Chính là một phương thiên địa thông tới Thượng Thanh Huyền U động thiên.” Tạ Lưu Vân chỉ về phía trước. “Đến rồi.”
Hai người tiến vào một đại điện, đẩy cửa chính thì thấy có ba vị lão giả tóc trắng đang ngồi xếp bằng.
“Ba vị tiền bối.” Tạ Lưu Vân nghiêm sắc mặt, lấy từ trên người ra một vật. “Đệ tử phụng mệnh mang Mạc sư đệ đến thăm qua bí địa.”
“A…”, một trong ba người nhận lấy đồ vật, quét thần niệm qua rồi khẽ gật đầu. “Là lệnh của tông chủ.”
“Có thể.”
Vừa dứt lời, chính giữa ba người đột ngột hiện ra linh quang như một mặt nước chiếu ra cảnh sắc. Mạc Cầu đảo qua ba vị lão giả như ba ngọn núi cao dựng thẳng, tựa như ba người chỉ hơi dịch chuyển là có thể làm cho đất rung núi chuyển.
Tông sư Kim Đan.
Trong tông môn còn có ba vị Kim Đan như thế này sao? Quả không hổ là đại tông tiên môn nội tình thâm hậu, ngay cả tông sư Kim Đan cũng không muốn cho người ta biết. Có lẽ ngay cả chân nhân Nguyên Anh cũng không chỉ có mấy vị đã ra mặt kia.
“Sư đệ.” Tạ Lưu Vân ở bên cạnh ra hiệu. “Nhanh lên.”
Nói xong hắn đi trước đạp vào mặt nước kia. Mạc Cầu bừng tỉnh cũng nhanh chóng đi theo, ánh mắt không khỏi kinh ngạc. Trên mặt nước không phải là bóng hình của hắn mà là một sơn thôn có khói xanh lượn lờ.
Một khắc sau, Mạc Cầu thấy hoa mắt như đất trời đảo ngược, dưới chân bỗng hoá thành đá núi cứng rắn, hắn nhìn quanh thì thấy mình đã xuất hiện trong sơn thôn này. Sau vị trí của hai người có một cái giếng cổ, có nông phu đang múc nước, có phụ nhân giặt giũ quần áo…
“Thượng tiên!”
“Thượng tiên!”
Thấy bóng dáng hai người Mạc Cầu và Tạ Lưu Vân, mấy người sơn dân không kinh ngạc mà ra vẻ mừng rỡ, họ vội dừng tay, liên tục dập đầu. “Thương tiên!”
Có hai hài đồng hò reo nhảy nhót chạy về phía con đường gần đó, vừa chạy vừa reo lên. “Lại có thượng tiên tới rồi.”
Mạc Cầu ngạc nhiên liếc nhìn Tạ Lưu Vân thì cũng nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt đối phương. Hiển nhiên là cả hai người mới đến đây lần đầu tiên mà thôi.
“Nơi này rộng chừng mười dặm, lại hướng ngoại, chính là trận pháp của tông môn.” Tạ Lưu Vân hạ thấp giọng. “Cả sơn thôn đều được giữ như nguyên bản, khí tức nơi này cũng bị phong cấm.”
Mạc Cầu gật đầu, hắn sớm phát hiện ra nơi này thiếu thốn linh khí, gần như không có khả năng tu hành. Dù có tu hành chẳng nữa thì cực hạn có lẽ chỉ là Luyện khí viên mãn, mà nhất định phải tu hành công pháp thuộc âm mới được.
Nơi này chính là một phần của Động thiên kia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận