Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 613: Diệt phái

Ở trên đảo linh quang lấp lóe. Đại trận Khốn Thiên Tỏa Địa của Chấp Pháp điện thuộc Cửu Giang Minh bao phủ phương viên hơn mười dặm thi thoảng lại va chạm với trận pháp thủ phủ của Chu gia. Nguyên khí thiên địa như sóng triều trở nên hỗn loạn.
Quanh hòn đảo, mặt nước bình lặng nổi sóng trào, thủy triều cuốn lên đến trăm mét, núi đá bị sóng nước mang theo cự lực đánh vào không chịu nổi một kích.
“Oanh!”
Đá núi vỡ vụn. Hơn mười tu sĩ Chấp Pháp Đường hư nhập bán không cầm trận kỳ đè áp bên trong trận pháp.
“Cơ Băng Yến”. Ở trên đảo có một đạo độn quang gầm thét lao vọt tới. “Ngươi muốn làm gì? Nơi này là địa bàn của Chu gia chúng ta, đừng tưởng ngươi có sư phó là một tông sư Kim Đan thì có thể tùy ý làm bậy, Chu Tiểu Tiên ta không dễ bị khi nhục như vậy.”
“Hừ.” Cơ Băng Yến khoanh tay trước ngực, chân đạp hư không chậm rãi tiến lên. “Chu Tiểu Tiên, ngươi chớ có giả bộ hồ đồ. Đem người của Giả gia trên đảo ra đây, nể mối tương giao từ trước giữa chúng ta ta sẽ không làm khó dễ cho ngươi. Ngươi đừng có không biết tốt xấu.”
Tại Thiên Nhai đạo tràng đúng là có không ít người có hậu thuẫn Kim Đan ở phía sau, nhưng nàng lại không giống. Sư phó của nàng là Mạc Cầu, nàng là đồ đệ duy nhất của hắn, bản thân Mạc Cầu cũng không có hậu nhân cùng huyết mạch. Những tông sư Kim Đan khác không nói tới truyền nhân đông đảo, mà người mang huyết mạch hệ vãn bối cũng có không biết bao nhiêu người. Những người đó sao có thể so sánh với nàng?
Cũng vì thế mà ở Thiên Nhai đạo tràng Cơ Băng Yến có địa vị rất riêng, nàng không thể đánh đồng với đám thiên chi kiêu tử có hy vọng Kim Đan khác. Lúc làm việc cũng ít có việc phải cố kỵ.
“Người nào của Giả gia?” Chu Tiểu Tiên chớp mắt. “Ta không biết ngươi đang nói về cái gì. Đây là nơi của Chu gia, không có người ngoài. Nếu ngươi còn tiến lên thì đừng trách ta không khách khí.”
“Một canh giờ trước, vị hôn phu của ngươi còn ở trên đảo, trước mắt ta đừng có giả bộ hồ đồ.” Cơ Băng Yến cười lạnh. “Gọi đám người đó ra đây thì xong việc, nếu không...”
Nàng trầm sắc mặt. “Động thủ.”
“Vâng.”
“Oanh...”
Hơn mười tu sĩ Đạo cơ đồng thời thôi phát đại trận, uy thế cường hãn không phải là thứ một trận pháp nho nhỏ trên một hòn đảo có thể chống đỡ được. Trong nháy mắt đã vang lên những tiếng nổ vang không dứt. Đại trận trên đảo hiện ra bộ dáng vặn vẹo, ẩn hiện có tiếng kêu thảm vang lên từ phía dưới. Trong chớp mắt trận pháp đã chống đỡ không nổi.
“Họ Cơ kia.” Chu Tiểu Tiên biến sắc, dưới tình thế cấp bách liền tế phi kiếm ra đâm về phía trước. “Ngươi muốn chết.”
“Cái gì?” Cơ Băng Yến nheo mắt, sát cơ trên người liền tản ra. “Chống cự người chấp pháp điều tra, lại động thủ đối với ta, ngươi thật to gan, xem ra cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi đến nơi đến chốn rồi.”
Vừa nói chuyện nàng vừa bấm tay gảy nhẹ, ngọc thủ bắn ra một chỉ mang theo lực lượng kinh khủng điểm lên thân kiếm phát ra tiếng kêu trong trẻo.
“Để ta dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết thế nào là tuân thủ luật pháp.”
Dứt lời, thân hình Cơ Băng Yến đã hiện ra phía trước Chu Tiểu Tiên. Bàn tay nàng khẽ quấn, không khí trước mặt đã bị áp súc như một cái trọng chùy hung hăng đập xuống ngực đối phương.
“Bành!”
Một thân ảnh cấp tốc rơi xuống đập vào đá núi và mặt đất bên dưới, đánh nát vách đá cứng rắn rồi cắm sâu vào lòng đất. Quần áo và da thịt bị xé rách.
“Phốc!”
Chu Tiểu Tiên khó khăn đứng dậy từ trong đám phế tích, há miệng muốn nói nhưng lực đạo ẩn giấu trong thể nội bộc phát liền phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi...”
Nàng trừng mặt nhìn đối phương, đôi mắt đẹp trợn trừng như muốn nứt nhưng cũng đàng trở mắt nhìn trận pháp thủ phủ ầm ầm tan vỡ. Ở trên đạo, mấy đạo độn quang bay ra hoặc lên trời hoặc xuống đất, bộ dáng sợ hãi chỉ một lòng bỏ chạy.
“Muốn trốn?” Mày kiếm của Cơ Băng Yến giương lên, nàng truyền âm. “Các ngươi nghe đây, Chấp Pháp đội làm việc, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói thì không sao, dám chống cự bỏ chạy thì giết ngay không tha.”
Dứt lời, một số độn quang phía dưới hiện ra vẻ chần chừ.
“Hắc hắc...”
Cơ Băng Yến cúi nhìn rồi chỉ cười lạnh, bàn tay duỗi ra, trường thương phía sau đã rơi vào tay. “Giết.”
“Vâng.”
Chớp mắt sau đó, lưu quang đan xen như tạo nên một tấm lưới lớn, những thân ảnh muốn bỏ chạy cứng đờ giữa không trung rồi theo nhau rụng xuống.
“Phù phù!”
Thân thể Chu Tiểu Tiên đầy thương tích và không ngừng run rẩy, trước mắt hiện lên tràng cảnh người thương trong lòng bị thương mang xuyên qua, kêu thảm trước khi phân năm xẻ bảy.
“Chuẩn lang...”
“Không...!”
“Bành!”
Một cái bàn trà bị đá bay. Chiếc bàn làm từ chất liệu kiên cố không chút tổn hại nhưng đập phải đám đồ sứ tinh xảo làm chúng vỡ vụn.
“Ghê tởm!”
Một lão giả tóc trắng giận dữ, đi qua đi lại trong phòng. “Cơ Băng Yến kia khinh người quá đáng, giết đám người đi theo thì cũng thôi đi, ngay cả tỷ đệ Tiểu Tiên cũng bị bắt vào đại lao, còn cả Giả Chuẩn nữa...”
“Hu hu...”, một nữ nhân ở bên cạnh rơi lệ, sướt mướt. “Tam đệ, ngũ đệ và Chuẩn nhi liên tiếp bị giết, bọn họ đều vì Chu gia mà làm việc, bọn họ bị giết chẳng lẽ các ngươi không có biện pháp gì hay sao?”
“Còn cả đại ca, thất muội hiện ở Thiên Nhai đạo tràng, người của Cửu Giang Minh đang lùng bắt bọn họ, ngươi không được để bọn hắn xảy ra việc gì. Nếu không...”
Nữ tử kia ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng vẻ bi phẫn. “Hai chúng ta cũng kết thúc đi.”
“Ta biết rồi, biết rồi.” Lão giả tóc trắng trả lời bất đắc dĩ, khoát tay áo. “Chỗ ẩn thân của bọn họ chỉ có ta biết, chỉ cần bọn họ không đi loạn thì sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi cứ yên tâm.”
“Tiểu Tiên thì sao?”
“Không chết được, nhưng với tính tình của Cơ Băng Yến, muốn cứu người sợ không dễ, hơn nữa tính tình của nó cũng cần để cho người khác giáo huấn một lần xem như bài học.”
“Giờ là lúc nào mà ngươi còn có thể nói ra những lời ấy?” Nữ tử kia giận dỗi buông tay, miệng kêu khóc. “Tiểu Tiên thuở nhỏ được chiều chưa từng phải chịu qua ủy khuất, bây giờ bị nhốt trong đại lao thì làm sao mà chịu nổi, thanh danh sau này cũng bị hủy mất.”
“Đều tại Cơ Băng Yến!”
“Cả người tên Mạc Cầu kia...”
“Nói năng cho cẩn thận.” Lão giả tóc trắng biến sắc, vô thức đảo mắt một vòng mở thở ra một hơi, hạ giọng nói. “Đó là một vị tông sư Kim Đan đấy, chớ có vô lễ.”
“Kim Đan thì sao?” Chân mày nữ tử kia vểnh lên, cả giận đáp. “Chu gia các ngươi chẳng phải cũng có Kim Đan hay sao? Ta thật hối hận lúc đầu đã chọn ngươi, một chút khí đảm cũng không có. Ngươi sợ cái gì, tiểu nha đầu Cơ Băng Yến kia là đối thủ của ngươi sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Lão giả tóc trắng lắc đầu. “Không phải ta sợ mà là không cần thiết. Hơn nữa vị Mạc tiền bối kia là một tông sư luyện đan đứng đầu, nhân vật như thế dù ở đâu cũng sẽ được coi trọng, không thể dễ dàng đắc tội được.”
“Không phải hắn muốn rời đi sao?” Nữ tử kia đáp. “Một người muốn đi, chẳng lẽ còn cần giữ mặt mũi?”
“Chỉ là có thể muốn đi thôi.” Lão giả kia trầm ngâm. “Chính vì thế nên Chu gia chúng ta mới không muốn đắc tội. Phải biết rằng để cho Mạc tiền bối lưu lại, đạo tràng để tiêu tốn không ít tâm tư. Thậm chí Thiên Nhai đạo tràng cũng vì hắn mà không tiếc đắc tội với Chu gia. Ngươi phải biết vị kia vốn có quan hệ không tốt với chúng ta, lúc này lão tổ cũng không muốn trở mặt với hắn.”
“Ai!” Nói đến đây lão than một tiếng bất đắc dĩ. “Ít một chuyện dù sao cũng tốt hơn là thêm một chuyện.”
“Nói nhiều như vậy rốt cuộc vẫn là các ngươi sẽ không làm gì cả.” Nữ tử kia lại khóc ròng. “Giả gia của chúng ta thê thảm như vậy, vất vả bận rộn vì Chu gia, vào sinh ra tử không tiếc, đến lúc phải chuyện lại bị các ngươi ném qua một bên. Ngươi... thật không có lương tâm.”
“Trời đánh!”
“Đủ rồi.” Lão giả gầm lên. “Ngươi muốn làm gì đây? Ta đã bảo vệ đại ca và thất muội của ngươi, ngươi còn muốn cả chi nhánh chúng ta vì Giả gia mà phải mất mạng mới vừa lòng hay sao? Chuẩn nhi thân tử, Tiểu Tiên bị ép vào đại lao, chẳng lẽ ta không đau lòng? Giả huynh kết bạn với ta đã nhiều năm, gặp phải chuyện như vậy trong lòng ta sao có thể thoải mái đây. Chỉ là việc này không dễ tìm ra cách.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của lão đã trầm xuống. Nữ tử kia thấy vậy thì nhướng mày, định nói gì xong lại bị lão giả phất tay ngăn lại, ngưng thần nhìn ra ngoài cửa.
“Có chuyện gì?”
“Lão gia.” Tâm phúc của lão ở ngoài cửa nhỏ giọng. “Đại gia của nhà họ Giả đã mất tích.”
“Cái gì?”
Lão giả tóc trắng biến sắc. Hắn đem Giả Viễn Sơn giấu đi, một phần là vì thể diện và bảo hộ sự an toàn cho đối phương, lý do thứ hai là cũng muốn ở thời điểm then chốt thì đưa đối phương ra để thế tội cho mình, ho nên chỗ kia bố trí cấm chế dày đặc, ngoài sáng là để ẩn thân, thực chất lại giống như đang giam giữ đối phương.
Thế mà hiện giờ... đối phương lại mất tích?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lão giả tóc trắng mở cửa, thấp giọng hỏi. “Sao có thể để hắn rời đi được?”
“Lão gia, không ai biết hắn rời đi lúc nào, vừa rồi người canh gác mới phát hiện ra.” Quản gia đáp. “Có điều với tình huống hiện giờ, nhiều lắm là hắn ra ngoài tìm hiểu một chút tin tức chứ không dám lộ diện đâu.”
“Tốt nhất nên là như vậy.” Lão giả tóc trắng cau mày, thấp giọng. “Việc này nhiều nhất thì phải đến chỗ hắn mới dừng lại, hy vọng hắn thông minh một chút, đừng để mọi chuyện rắc rối thêm nữa, nếu không chớ trách Chu gia không nể tình.”
Điều lão lo là lúc này Giả Viễn Sơn biết được hoàn cảnh của nhà mình, thẹn quá hóa giận mà gây loạn, lúc đó bản thân hắn không những không gánh được hậu quả mà còn làm liên lụy đến Chu gia. Lúc đó, tương giao hơn hai trăm năm, lại thêm thê tử là muội muội của đối phương thì lão cũng sẽ không khách khí.
Mặt nước bằng phẳng, một chiếc thuyền thuận buồm xuôi đi, dọc theo thủy đạo sơn lâm. Giả Viễn Sơn, đường chủ của Thiên Phổ Đường từng uy chấn một phương ngồi xếp bằng nơi đầu thuyền, vẻ mặt không biểu tình nhìn đàn cá bơi dưới mặt nước. Chỉ có mấy ngày trôi qua tóc hắn đã bạc đi nhiều, trên mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn, khí tức trên thân càng tĩnh mịch. Toàn thân trên dưới như không còn sức sống.
Gia tộc bại vong!
Huyết mạch hậu nhân không còn!
Thiên Phổ Đường hắn vất vả gây dựng cũng không tồn tại nữa.
Hơn hai trăm năm vất vả, sắp gặt hái thành quả lại thành công dã tràng. Tất cả chỉ vì một Lưỡng Nghi Kiếm Phái...
Những năm qua Thiên Phổ Đường giết người diệt phái đâu chỉ có một, ai có thể ngờ chỉ vì một tiểu môn phái mà thành ra chuyện long trời lở đất. Tất cả đều không còn!
“Bạch!”
Một đạo độn quang đáp xuống đuôi thuyền. Vầng sáng tán đi hiện ra một thân ảnh quái dị, hai mắt to như cái đấu, bóng người cúi đầu nhìn Giả Viễn Sơn hỏi. “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Ừm.” Giả Viễn Sơn nhẹ gật đầu, trong mắt hiện ra một tia sinh cơ. “Việc đã đến nước này, Giả mỗ còn có gì mà không bỏ qua được. Chỉ là một thân xác thối tha thôi, nhập Ma Y Thần Giáo thì sao?”
“Hắc hắc...”, Người vừa tới cười gằn. “Chúng ta không phải Ma Y Thần Giáo, sư tôn năm đó bị người kia hãm hại, mất đi ngôi vị giáo chủ, sớm đã buông tha thân phận trong giáo. Có điều...”, Hắn nghiêng đầu về phía trước. “Sư tôn có nói, trên người Mạc Cầu có một đồ vật có tác dụng lớn với hắn, nếu ngươi có thể làm cho hắn lấy ra thì sư tôn không ngại cho ngươi một phần cơ duyên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận